• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em có muốn gặp mẹ anh không?"

Nhiếp Cảnh Thiên ngẫm nghĩ gì đó, quay qua hỏi Hạ Y Nguyệt, cô gật nhẹ đầu đồng ý.

Anh kéo cô lên phòng mình, bước vào phòng anh nắm tay dẫn cô đi thẳng đến cái tủ nhỏ đầu giường, nhẹ nhàng cầm lên một bức hình được đóng khung cẩn thận.

Lúc chăm anh bệnh do khung ảnh ngã úp xuống nên cô không biết nó là ảnh gì.

Bên trong bức tranh là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp đang ôm trong lòng một cậu bé đáng yêu, nụ cười trên gương mặt hai người trông vô cùng hạnh phúc.

Nhưng sao trông quen thế nhỉ..?

Hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi thì phải..?

Đầu Hạ Y Nguyệt chợt nhói đau, một vài hình ảnh vô tình hiện lên trong trí nhớ của cô.

"Người phụ nữ này..hình như em đã từng nhìn thấy ở đâu rồi..?"

Nhiếp Cảnh Thiên đang chăm chú ngắm nhìn mẹ mình, nghe Hạ Y Nguyệt nói liền bất ngờ nhìn cô.

"Sao chứ? Em vừa nói gì?"

"Hình như em đã gặp qua người phụ nữ này rồi.."

Hạ Y Nguyệt ngưng lại đôi chút, đến khi một chuỗi hình ảnh ngắn trong đầu cô hoàn thiện..mới khẳng định.

"Bà ấy vẫn còn sống!"

"Lời..lời..này..của em là thật sao?"

Nhiếp Cảnh Thiên bỏ khung ảnh xuống giường, run rẩy nắm chặt hai cánh tay cô mà hỏi.

"Đúng vậy...bà ấy vẫn còn sống!"

Hạ Y Nguyệt nhớ rồi..kiếp trước sau khi nhắm mắt, linh hồn cô vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này mà cứ vướng lại bên cạnh Nhiếp Cảnh Thiên.

Mỗi khi linh hồn cô cách anh quá xa thì liền bị kéo lại một cách kì lạ.

Cũng vì thế mà cô mới biết được mẹ anh vẫn còn sống...

Kiếp trước, sau khi cô chết anh đã ôm lấy thi thể cô khóc một cách thương tâm.

Nhiếp Cảnh Thiên đã cố gắng thoát ra khỏi nơi ngục tù, dù cả người anh đầy thương tích nhưng anh vẫn cố bế cô theo cùng, không muốn để cô phải ở một mình nơi lạnh lẽo ấy.



Tuy không thể nhớ chi tiết nhưng cô vẫn nhớ nơi hai người bị giam giữ là một ngôi nhà hoang nằm sâu trong rừng rậm.

Và có lẽ điều cô nhớ rõ nhất hiện giờ là khi ấy..khi Nhiếp Cảnh Thiên sắp gục xuống thì mẹ anh đã xuất hiện, bà ấy đã cứu anh ra và đưa hai người rời đi.

Bên cạnh bà là một người đàn ông lạ, ông ấy trông rất lo lắng cho Nhiếp Cảnh Thiên, khi vừa gặp được anh khóe mắt ông ấy liền đỏ ửng.

Xung quanh còn rất nhiều người nhưng Hạ Y Nguyệt không thể nhìn thấy được mặt họ...chuỗi kí ức liền ngưng khi hai người được đưa đi.

Lúc ấy, bà không còn là một người phụ nữ trẻ trung như trong hình nhưng cô có thể chắc đó chính là mẹ anh.

"Em..đã gặp bà ấy ở đâu?"

Hạ Y Nguyệt thoát ra khỏi hồi tưởng với lời nói của Nhiếp Cảnh Thiên.

"Em nhìn ấy bà ấy..."

Ôi chết..!

Cô không thể nói là mình thấy bà ấy ở kiếp trước được..

"À lúc trước anh hai em đi công tác, có chụp ảnh gửi về cho em..bà ấy vô tình lọt vào ảnh nên em thấy.."

"Mẹ...anh..bà ấy còn..sống"

Nhiếp Cảnh Thiên không thể giữ vững thân mình, anh ngã lên giường trước tin tức hạnh phúc mà mình luôn hằng mong.

Anh tin cô nên tin lời cô nói, anh cũng tin mẹ mình còn sống...

Khi ấy, tận mắt Nhiếp Cảnh Thiên chứng kiến Lâm Nhã đẩy mẹ mình xuống biển còn Nhiếp Hạo Phong chỉ đứng một bên nhìn mà không làm gì.

Nhiếp Cảnh Thiên khi ấy chỉ mới bốn tuổi, chỉ có thể đứng lặng trên vách đá nhìn mẹ mình rơi xuống trong đau đớn, nhìn mẹ mình chìm vào biển xanh giá lạnh.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, anh không nghe thấy bất kì tin tức nào về vụ tai nạn của mẹ mình, không nghe thấy tin tức tìm được một thi thể nữ hay những tin tức tương tự khác.

Kể từ đó mẹ anh đã hoàn toàn biến mất.

Vì không nghe thấy tin tức gì nên một đứa trẻ như anh luôn ấp ủ một hy vọng nhỏ nhoi rằng mẹ mình vẫn còn sống.

"Bức ảnh đó anh hai em chụp khi đi công tác ở đâu? Có thể cho anh xem được không?"

"À..em cũng không nhớ nữa, mà bức ảnh đó anh hai cũng lỡ để lạc ở đâu rồi.."

Nhiếp Cảnh Thiên có hơi thất vọng vì không thể thấy được mẹ nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Anh sẽ cho người đi tìm bà ấy và nhờ người phụ tìm giúp"



"Em cũng sẽ nhờ anh hai phụ tìm tin tức của bà ấy"

"Anh..cám ơn em nhiều lắm"

Nhiếp Cảnh Thiên kéo Hạ Y Nguyệt gần lại, vùi đầu vào bụng ôm chặt lấy cô như muốn dựa dẫm.

"Không có gì đâu mà.."

Hạ Y Nguyệt ôm lấy cái đầu đen ngay bụng mình, vuốt ve mái tóc ngắn, đen mượt.

[...]

Khoảng xế chiều, Hạ Y Nguyệt liền đến công ty thăm anh hai, sẵn tiện nhờ hai một xíu việc.

"Chị đây...có phải là chị gái giúp em trong buổi tiệc tối qua?"

Bước gần đến phòng làm việc của anh trai, Hạ Y Nguyệt gặp người quen.

"Là em à? Chị không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây..em đến đây tìm ai sao?"

Chị gái kia sau khi nhớ ra thì liền mỉm cười, hỏi chuyện cô.

"Em đến tìm anh trai, em tên Hạ Y Nguyệt còn chị tên gì?"

"Chị tên Phùng Y Ngọc, anh trai em là ai?"

"Là tôi"

Một tiếng nam trầm vang lên từ sau lưng Phùng Y Ngọc.

"Anh hai"_Hạ Y Nguyệt vui vẻ khi thấy anh trai mình.

"Thì ra em là cô em gái nhỏ của sếp Hạ đây sao?"_Phùng Y Ngọc nháy mắt tinh nghịch với Hạ Y Nguyệt.

"Chị làm gì ở đây vậy ạ?"

"À giới thiệu lại với em, chị là Phùng Y Ngọc cũng là thư ký mới của sếp Hạ"

"Thư ký mới? Còn chị Cẩn Du đâu?"

Hạ Y Nguyệt bất ngờ, quay qua hỏi Hạ Vĩ Quang.

"Cô ấy qua làm thư ký cho Kiến Dương rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK