• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con nhỏ đó có phải là con của cô ta không?"

["Xin lỗi chủ tịch, việc này chúng tôi vẫn đang điều tra, từ sau năm đó mọi thông tin của cô Tần tất cả dường như đều biến mất.."]

"Tôi đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi? Các người nếu thấy việc này quá sức thì cứ nói, tôi không ép buộc ai đâu"

["Chúng..tôi sẽ cố gắng hết sức, xin ngài hãy cho chúng tôi thêm thời gian"]

"Một tháng! Đây là thời gian cuối cho các người, có một người phụ nữ cũng tìm không xong, nuôi lũ ngu như các người đúng là tốn cơm mà"_Nhiếp Hạo Phong bực tức tắt điện thoại.

Ông ta nhìn vào bức hình trên điện thoại, suy tư điều gì đó rồi tự lẩm bẩm: "Vừa xinh đẹp lại vừa giống em như này thì làm sao anh bỏ qua được đây..haha.."

Tấm hình trong điện thoại ông ta lại vừa nằm trọn trong tầm mắt của Nhiếp Cảnh Thiên đứng cách đó không xa.

Mới sáng, đang trong lúc rời khỏi nhà thì anh vô tình nghe được Nhiếp Hạo Phong cấu gắt nói chuyện điện thoại ngoài vườn hoa.

Ông ta tực bức chắc là vì không tìm được người thương nào đây sao?

Vừa lại gần thì đúng lúc tấm ảnh chụp một đôi nam nữ xuất hiện trong điện thoại, lọt vào mắt anh.

Đây..chẳng phải là Hạ Y Nguyệt và anh trai cô ta Hạ Vĩ Quang sao?. Truyện Full

Nhiếp tổng đây là đang muốn đổi khẩu vị?

Nhưng dù thế nào thì mục tiêu tiếp theo của ông ta cũng là người của anh, như vậy chẳng phải quá thuận lợi rồi sao..?

Chấm dứt suy nghĩ Nhiếp Cảnh Thiên liền đi tìm "người" của mình để bàn bạc.

...

Vì không biết tìm cô ở đâu nên anh đã đến trường học, đợi mãi cũng đến giờ tan.

"Hạ Y Nguyệt cô đợi một chút..tôi có chuyện muốn nói"

Hạ Y Nguyệt nghe có người gọi tên mình liền đứng lại, quay đầu tìm kiếm.

"Khoan đã..tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô"

Thấy Hạ Y Nguyệt như không chú ý đến mình mà tiếp tục bước đi..Nhiếp Cảnh Thiên liền chạy đến níu lấy cánh tay cô.

"Nhưng tôi không muốn nghe.."



Dường như mỗi lần đối mặt với anh, cô đều không có kiên nhẫn.

Đứng giữa đường đi nói chuyện như này cũng không phải ý hay...anh liền kéo cô ra khu vườn sau trường.

"Này..anh làm cái gì vậy?"

Hạ Y Nguyệt giật tay ra khỏi sự níu kéo của Nhiếp Cảnh Thiên, cáu gắt to giọng.

Ánh mắt mọi sinh viên xung quanh đều hướng vào mình..anh không biết làm gì đành vác cô lên vai chạy ra khu vườn bất chấp sự la hét của cô...

...

"Bây giờ cô bình tĩnh lại đi..tôi không có ý xấu, chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh nói chuyện với cô thôi"_Nhiếp Cảnh Thiên thả Hạ Y Nguyệt xuống, nhẹ nhàng nói.

"Chúng ta thì có cái gì để nói..mà nếu có thì cần gì phải tìm nơi yên tĩnh chứ?"

Trước sự nóng giận của cô, anh chẳng biết làm gì ngoài lơ nó đi.

"Chúng ta hợp tác đi!"

"Hợp tác? Sáng nay ra đường ai đánh vào đầu anh à?"

Hạ Y Nguyệt như không tin vào tai mình khi nghe Nhiếp Cảnh Thiên nói muốn hợp tác.

"Lúc trước chẳng phải cô muốn hợp tác với tôi để trừng trị ông ta sao? Bây giờ tôi chấp nhận lời đề nghị này"

"Hình như anh quên gì đó rồi...chẳng phải chính anh đã từ chối lời đề nghị này sau đó sao?"

"..."

"Dựa vào đâu tôi phải hợp tác...với anh?"

"..."

"Tôi không dư thời gian để..chơi trò hợp tác với anh đâu"

"Cô.."

"Hửm...tôi như nào?"_Hạ Y Nguyệt khiêu khích Nhiếp Cảnh Thiên.

"Bây giờ cô muốn tôi làm gì mới chịu hợp tác?"

Giọng nói không mấy tự nguyện nhưng vì việc trọng đại nên anh phải hạ mình..dù gì anh cũng từ chối người ta trước mà.



"Anh phải xin lỗi vì đã có những lời nói xem thường tôi lúc đó...đặc biệt..anh phải chấp nhận ba yêu cầu bất kì của tôi"

"....Được tôi chấp nhận, tôi xin lỗi vì đã có lời lẽ không tôn trọng cô"

Ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi Nhiếp Cảnh Thiên cũng đồng ý.

"Hiện tại thì tôi chưa nghĩ ra yêu cầu gì nên tạm thời bỏ qua chuyện đó, hôm nay anh đến gặp tôi chắc hẳn đã có kế hoạch gì rồi nhỉ?"

"Đúng..ông ta đang nhắm vào cô"

"Nhắm vào tôi?"

"Đúng vậy, người tiếp theo ông ta muốn thuần phục là cô"

"Vậy..bây giờ tôi..tôi..phải làm gì?"

Thấy được sự sợ hãi trong mắt Hạ Y Nguyệt, Nhiếp Cảnh Thiên trấn an.

"Cô yên tâm, có chúng tôi ở đây ông ta sẽ không làm gì được cô đâu, còn về kế hoạch thì chúng ta sẽ bàn bạc sau"

"Tôi..tôi biết rồi"

Nghe đến việc ông ta nhắm vào mình thì cô bất giác run rẩy, lạnh hết cả người.

"Cô mà yếu đuối như này thì làm sao hoàn thành được việc đây?"

Bị Nhiếp Cảnh Thiên trêu chọc, cô không nổi giận mà ngược lại còn cười rất tươi.

"Anh mới là kẻ yếu đuối đó"

Ôi..anh lại say mất nụ cười này rồi!

Nụ cười cho anh cảm nhận được sự bình yên, hạnh phúc!

- ------*-------

Sau khi nói chuyện với Nhiếp Cảnh Thiên thì hai người cho nhau phương thức liên lạc rồi nhà ai nấy về.

Vừa ra khỏi cổng trường, Hạ Y Nguyệt liền bị cô hồn đeo bám.

"Cậu là Hạ Y Nguyệt đúng không, cho mình làm quen nha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK