Tần Y Tịnh đang ngồi xem phim cùng chồng thì đột nhiên có điện thoại từ Ngô Mẫn Châu, bà không nghĩ nhiều liền bắt máy.
“Tôi nghe đây, cậu gọi tôi có việc gì à?”
“Cảnh Thiên gặp chuyện rồi, thằng bé đang cấp cứu trong bệnh viện”
“Sao chứ? Cảnh Thiên đang cấp cứu trong bệnh viện?”_Tần Y Tịnh hốt hoảng.
“Ừm, tình hình đang không khả quan lắm…”_Ngô Mẫn Châu lo lắng, thông báo tình hình.
“Cảnh Bình và Diễm đã biết chưa? Cậu mau gửi tôi địa chỉ…”_Tần Y Tịnh bước lên phòng.
“Tôi gọi nhưng hai người họ không bắt máy…”
“Tôi đến ngay”
Nghe loáng thoáng câu từ vợ mình trả lời, Phùng Vĩnh Lâm liền hiểu rõ nội dung cuộc điện thoại, không đợi vợ mình nói ông ngay lập tức lên phòng thay đồ. Hai vợ chồng không ai nói gì nhưng mọi hành động của họ luôn khớp với nhau, họ đều hiểu rõ hành động của đối phương.
…
Khoảng mười lăm phút hơn thì Phùng Vĩnh Lâm và Tần Y Tịnh đã có mặt tại bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Thằng bé sao rồi?”_Tần Y Tịnh giữ lấy vai Ngô Mẫn Châu.
“Tôi không biết, Gia Tường đang cấp cứu cho thằng bé bên trong”
“Y Nguyệt đâu?”
Phùng Vĩnh Lâm quan sát thấy đều bất thường, ở đây chỉ có vợ chồng Hạ Kỳ Sơn, Hạ Vĩ Phong và Hoàng Chí Quân không hề có sự hiện diện của con gái ông.
“Con bé không ở cùng hai người sao? Nãy giờ nó vẫn chưa đến…”
“Chưa đến là sao chứ? Nó đi cùng Cảnh Thiên, hai đứa đi mua đồ mà…”_Tần Y Tịnh dường như sắp mất bình tĩnh.
Lúc vừa đến Tần Y Tịnh không thấy con gái cứ nghĩ cô đã đi vệ sinh nhưng khi nghe Ngô Mẫn Châu nói thì bà liền nhìn chồng mình lo lắng.
“Hai đứa nó đi chung sao? Khi nghe tin thì chỉ có mỗi Cảnh Thiên gặp chuyện, đến đây gia đình cháu cũng không thấy ai…”
Hạ Vĩ Phong vừa dứt lời, ánh mắt bốn vị phụ huynh liền dính lấy nhau.
“Tôi đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ theo sau, bọn chúng đâu…?”
Phùng Vĩnh Lâm không dám tin vào suy nghĩ trong đầu mình, ông liền cho người điều tra tung tích con gái. Hiện giờ mọi người chỉ mong Nhiếp Cảnh Thiên an toàn tỉnh lại, một phần là lo cho anh…phần còn lại là mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra và Phùng Y Nguyệt hiện tại đang ở đâu?
Bầu không khí nặng nề trước phòng phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, không hề có dấu hiệu giảm xuống.
Tiếng chuông điện thoại của Phùng Vĩnh Lâm reo lên phá tan im lặng trong không gian này.
“Tôi nghe đây, kết quả sao rồi?”
["…"]
“Tiếp…tiếp tục tìm kiếm cho tôi…”
Không biết bên kia điện thoại đã nói gì lại khiến cho Phùng Vĩnh Lâm dần mất bình tĩnh, không kìm được cảm xúc mà gần như hét lên.
“Sao rồi anh, đã có thông tin gì của con bé chưa?”_Tần Y Tịnh kéo nhẹ cánh tay chồng.
Hạ Kỳ Sơn và Ngô Mẫn Châu cũng vô cùng trông ngóng câu trả lời.
“Người của chúng ta đã tìm thấy…xác của mấy tên vệ sĩ anh cho đi theo để bảo vệ bọn nhỏ và camera ở cửa hàng nơi hai đứa mua đồ đã quay lại được cảnh tụi nhỏ bị tấn công…Y Nguyệt cũng bị bọn chúng đưa đi rồi…”_Phùng Vĩnh Lâm đỏ mắt khi nhớ đến tình cảnh được nghe kể trong điện thoại.
Ông còn bổ sung thêm: “Bọn chúng rất đông, tụi người tấn công hai đứa nhỏ phải gấp ba lần số vệ sĩ anh phái đi theo…”
Vì sợ tình huống này xảy ra nên hai ông bà đã cho khoảng mười vệ sĩ đi theo Nhiếp Cảnh Thiên và Phùng Y Nguyệt…thế mà bọn chúng còn gấp ba lần số người của hai ông bà phái đi…
Sợ là lần này nếu không nhanh chóng tìm được Phùng Y Nguyệt thì…cô không chắc sẽ toàn mạng qua con trăng này…
Vừa nghĩ đến đây Tần Y Tịnh đã không thể giữ nổi bình tĩnh, bà choáng váng đến đứng không vững.
Hai người là ba mẹ ruột còn hai người là ba mẹ đã nuôi dưỡng cô suốt hai mươi năm…bốn người đều mang tâm trạng u ám, tâm trí rối như tơ chờ đợi tình hình của Nhiếp Cảnh Thiên.
[…]
Sau thêm nhiều tiếng đồng hồ trôi qua thì đèn chuyển xanh, cửa phòng phẫu thuật đã mở, người bước ra là Hàn Gia Tường.
“Cảnh Thiên sao rồi cháu?”_Ngô Mẫn Châu nhanh chóng bước đến.
“Khắp người cậu ấy đầy các vết thương nặng nhẹ…nhẹ là bị đánh còn nặng là một nhát đâm ở vai, hai nhát ở bụng…trước mắt thì cậu ấy xem như đã vượt qua cửa tử…”
Hàn Gia Tường cởi khẩu trang, thở dài mệt mỏi, cuộc phẫu thuật này gần như đã trút hết sức lực của anh. Nhìn bạn mình nằm trên giường mổ, vết thương gần như kín cả người…bao nhiêu năm đứng mổ chính thì đây là lần đầu tiên anh run rẩy khi cầm dao mổ.
Bốn vị cha mẹ kia đã cứng đơ người khi nghe đến thương tích của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Cháu không chắc khi nào cậu ấy sẽ tỉnh nhưng cháu nghĩ sẽ không lâu đâu…cháu xin phép đi trước”_Hàn Gia Tường nói xong liền cúi đầu chào rồi rời đi.
Bốn người vừa đến trước phòng Nhiếp Cảnh Thiên nằm thì Nhiếp Cảnh Nhật vừa đúng lúc xuất hiện.
“Anh cháu sao rồi mọi người?”_Nhiếp Cảnh Nhật thở gấp.
“Thằng bé tạm thời đã ổn rồi, mà sao cháu biết Cảnh Thiên gặp chuyện?”_Tần Y Tịnh hỏi.
“Vừa thấy tin nhắn từ Gia Tường cháu liền chạy đến…”
“Tôi nghe đây, cậu gọi tôi có việc gì à?”
“Cảnh Thiên gặp chuyện rồi, thằng bé đang cấp cứu trong bệnh viện”
“Sao chứ? Cảnh Thiên đang cấp cứu trong bệnh viện?”_Tần Y Tịnh hốt hoảng.
“Ừm, tình hình đang không khả quan lắm…”_Ngô Mẫn Châu lo lắng, thông báo tình hình.
“Cảnh Bình và Diễm đã biết chưa? Cậu mau gửi tôi địa chỉ…”_Tần Y Tịnh bước lên phòng.
“Tôi gọi nhưng hai người họ không bắt máy…”
“Tôi đến ngay”
Nghe loáng thoáng câu từ vợ mình trả lời, Phùng Vĩnh Lâm liền hiểu rõ nội dung cuộc điện thoại, không đợi vợ mình nói ông ngay lập tức lên phòng thay đồ. Hai vợ chồng không ai nói gì nhưng mọi hành động của họ luôn khớp với nhau, họ đều hiểu rõ hành động của đối phương.
…
Khoảng mười lăm phút hơn thì Phùng Vĩnh Lâm và Tần Y Tịnh đã có mặt tại bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Thằng bé sao rồi?”_Tần Y Tịnh giữ lấy vai Ngô Mẫn Châu.
“Tôi không biết, Gia Tường đang cấp cứu cho thằng bé bên trong”
“Y Nguyệt đâu?”
Phùng Vĩnh Lâm quan sát thấy đều bất thường, ở đây chỉ có vợ chồng Hạ Kỳ Sơn, Hạ Vĩ Phong và Hoàng Chí Quân không hề có sự hiện diện của con gái ông.
“Con bé không ở cùng hai người sao? Nãy giờ nó vẫn chưa đến…”
“Chưa đến là sao chứ? Nó đi cùng Cảnh Thiên, hai đứa đi mua đồ mà…”_Tần Y Tịnh dường như sắp mất bình tĩnh.
Lúc vừa đến Tần Y Tịnh không thấy con gái cứ nghĩ cô đã đi vệ sinh nhưng khi nghe Ngô Mẫn Châu nói thì bà liền nhìn chồng mình lo lắng.
“Hai đứa nó đi chung sao? Khi nghe tin thì chỉ có mỗi Cảnh Thiên gặp chuyện, đến đây gia đình cháu cũng không thấy ai…”
Hạ Vĩ Phong vừa dứt lời, ánh mắt bốn vị phụ huynh liền dính lấy nhau.
“Tôi đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ theo sau, bọn chúng đâu…?”
Phùng Vĩnh Lâm không dám tin vào suy nghĩ trong đầu mình, ông liền cho người điều tra tung tích con gái. Hiện giờ mọi người chỉ mong Nhiếp Cảnh Thiên an toàn tỉnh lại, một phần là lo cho anh…phần còn lại là mọi người muốn biết chuyện gì đã xảy ra và Phùng Y Nguyệt hiện tại đang ở đâu?
Bầu không khí nặng nề trước phòng phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, không hề có dấu hiệu giảm xuống.
Tiếng chuông điện thoại của Phùng Vĩnh Lâm reo lên phá tan im lặng trong không gian này.
“Tôi nghe đây, kết quả sao rồi?”
["…"]
“Tiếp…tiếp tục tìm kiếm cho tôi…”
Không biết bên kia điện thoại đã nói gì lại khiến cho Phùng Vĩnh Lâm dần mất bình tĩnh, không kìm được cảm xúc mà gần như hét lên.
“Sao rồi anh, đã có thông tin gì của con bé chưa?”_Tần Y Tịnh kéo nhẹ cánh tay chồng.
Hạ Kỳ Sơn và Ngô Mẫn Châu cũng vô cùng trông ngóng câu trả lời.
“Người của chúng ta đã tìm thấy…xác của mấy tên vệ sĩ anh cho đi theo để bảo vệ bọn nhỏ và camera ở cửa hàng nơi hai đứa mua đồ đã quay lại được cảnh tụi nhỏ bị tấn công…Y Nguyệt cũng bị bọn chúng đưa đi rồi…”_Phùng Vĩnh Lâm đỏ mắt khi nhớ đến tình cảnh được nghe kể trong điện thoại.
Ông còn bổ sung thêm: “Bọn chúng rất đông, tụi người tấn công hai đứa nhỏ phải gấp ba lần số vệ sĩ anh phái đi theo…”
Vì sợ tình huống này xảy ra nên hai ông bà đã cho khoảng mười vệ sĩ đi theo Nhiếp Cảnh Thiên và Phùng Y Nguyệt…thế mà bọn chúng còn gấp ba lần số người của hai ông bà phái đi…
Sợ là lần này nếu không nhanh chóng tìm được Phùng Y Nguyệt thì…cô không chắc sẽ toàn mạng qua con trăng này…
Vừa nghĩ đến đây Tần Y Tịnh đã không thể giữ nổi bình tĩnh, bà choáng váng đến đứng không vững.
Hai người là ba mẹ ruột còn hai người là ba mẹ đã nuôi dưỡng cô suốt hai mươi năm…bốn người đều mang tâm trạng u ám, tâm trí rối như tơ chờ đợi tình hình của Nhiếp Cảnh Thiên.
[…]
Sau thêm nhiều tiếng đồng hồ trôi qua thì đèn chuyển xanh, cửa phòng phẫu thuật đã mở, người bước ra là Hàn Gia Tường.
“Cảnh Thiên sao rồi cháu?”_Ngô Mẫn Châu nhanh chóng bước đến.
“Khắp người cậu ấy đầy các vết thương nặng nhẹ…nhẹ là bị đánh còn nặng là một nhát đâm ở vai, hai nhát ở bụng…trước mắt thì cậu ấy xem như đã vượt qua cửa tử…”
Hàn Gia Tường cởi khẩu trang, thở dài mệt mỏi, cuộc phẫu thuật này gần như đã trút hết sức lực của anh. Nhìn bạn mình nằm trên giường mổ, vết thương gần như kín cả người…bao nhiêu năm đứng mổ chính thì đây là lần đầu tiên anh run rẩy khi cầm dao mổ.
Bốn vị cha mẹ kia đã cứng đơ người khi nghe đến thương tích của Nhiếp Cảnh Thiên.
“Cháu không chắc khi nào cậu ấy sẽ tỉnh nhưng cháu nghĩ sẽ không lâu đâu…cháu xin phép đi trước”_Hàn Gia Tường nói xong liền cúi đầu chào rồi rời đi.
Bốn người vừa đến trước phòng Nhiếp Cảnh Thiên nằm thì Nhiếp Cảnh Nhật vừa đúng lúc xuất hiện.
“Anh cháu sao rồi mọi người?”_Nhiếp Cảnh Nhật thở gấp.
“Thằng bé tạm thời đã ổn rồi, mà sao cháu biết Cảnh Thiên gặp chuyện?”_Tần Y Tịnh hỏi.
“Vừa thấy tin nhắn từ Gia Tường cháu liền chạy đến…”