“Anh cứ tưởng tên nhóc kia sẽ đu theo em lên xe luôn chứ”
Hạ Y Nguyệt vừa lên xe liền bị Hạ Vĩ Phong buông lời trêu.
“Anh cứ nói quá…”
“Là anh nói quá sao? Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến thằng bé đối xử với em như nào thì anh cũng nghĩ mình nói quá đó…”
Hạ Y Nguyệt nhớ lại những gì đã xảy ra…thì đúng thật, trong suốt buổi sáng hôm nay không có thời gian dư thừa nào là Nhiếp Cảnh Thiên không bám dính lấy cô.
“Ai bảo anh ấy lại dính người như thế chứ…”_Hạ Y Nguyệt thở dài.
Trên suốt quãng đường về, Hạ Y Nguyệt không ngừng miệng hỏi về gia đình, hỏi về sức khỏe mọi người trong nhà.
[…]
Xe vừa vào cổng, Hạ Y Nguyệt không chờ đợi gì nà chạy thẳng vào nhà, cô rất muốn được gặp lại ba mẹ và anh hai mình.
Vừa gặp Hạ Kỳ Sơn và Ngô Mẫn Châu, cô liền nhào vào lòng ông bà nũng nịu mà không để ý đến sự có mặt của người lạ.
“Ba mẹ, ơi con về rồi! Ba mẹ có nhớ con không?”
“Không nhớ! Cô đi chơi với bạn bè không thèm thông báo cho ông bà già này một tiếng, cũng chả gọi về hỏi thăm chúng tôi…cô không nhớ đến chúng tôi chút nào cả…”_Ngô Mẫn Châu giận dỗi, đẩy nhẹ Hạ Y Nguyệt ra khỏi người mình.
“Con xin lỗi, con không cố ý mà, tại nơi đó không có sóng nên con không gọi cho mọi người được…”_Hạ Y Nguyệt dựa trên lý do Hạ Vĩ Phong bịa cho mình, trình bày tiếp.
“Thôi được rồi, con mau ngồi lên ghế đi, nhà chúng ta đang có khách đấy…”
Hạ Kỳ Sơn tạm ngưng tiểu phẩm của hai mẹ con, kéo Hạ Y Nguyệt ngồi vào giữa.
Lúc này Hạ Y Nguyệt mới nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi anh hai ngồi đối diện, anh ta trông rất đẹp trai và đặc biệt là…sao anh ta cứ nhìn chằm chằm cô thế nhỉ?
Ánh mắt người con trai này làm cô có chút mất tự nhiên, không quen biết nhưng lại quen thuộc…
“Đứa bé này tên là Phùng Vĩnh An, là con của một người bạn cũ của ba mẹ…”
“Còn đây là Hạ Y Nguyệt…”
Hạ Kỳ Sơn giới thiệu hai người với nhau.
Khi vừa nghe đến tên Hạ Y Nguyệt, ánh mắt Phùng Vĩnh An lại càng dính chặt vào người cô hơn.
“Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Dạo này chúng ta không thể liên lạc cho họ”
“Ba mẹ cháu vẫn khỏe…họ đang sắp xếp để về đây định cư luôn”
“Cháu và em gái về trước à?”
“Vâng, cháu về trước để kiếm con dâu cho ba mẹ cháu…”
Phùng Vĩnh An vẫn không rời mắt khỏi Hạ Y Nguyệt, anh còn cố ý muốn chọc cô.
“Anh đang kiếm vợ sao? Em có vài người bạn…anh có muốn làm quen không để em giới thiệu cho…”_Hạ Y Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Phùng Vĩnh An.
“Không cần nhưng nếu em giới thiệu mình thì được…”
“Xin lỗi nhưng em có bạn trai rồi, em cũng không có hứng thú với anh”
Hạ Y Nguyệt phát hiện ánh mắt người đối diện không mang tình ý với mình, nên thoải mái trò chuyện.
“Em có bạn trai? Là tên nhóc quỳ trước cổng lần trước sao?”
Những người có mặt luôn cả người anh hai mới bước vào của cô đều bất ngờ trước tin cô có bạn trai.
“Dạ”
Hạ Y Nguyệt nghe anh trai hỏi, không bất ngờ gì liền trả lời.
“Hai đứa quen lâu chưa? Có tìm hiểu kĩ chưa?”_Phùng Vĩnh An lên tiếng hỏi.
“Tìm hiểu kĩ rồi và cũng quen lâu rồi”
Mọi người đều im lặng không nói gì thêm.
“Anh mới qua chơi sao?”
Hạ Vĩ Quang ngồi xuống cạnh Phùng Vĩnh An, hai người có vẻ rất thân.
“Vừa xong việc là qua liền luôn”
“Có ưng không? Mọi người nuôi tốt chứ?”
“Nuôi rất tốt, có vẻ còn béo lên kia kìa”
Hạ Y Nguyệt không hiểu hai người nói gì nhưng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của họ, cô liền nhận ra.
“Anh nói ai béo chứ?”
“Anh ấy nói em sao, phản ứng mạnh thế?”_Hạ Vĩ Quang buồn cười nhìn em gái mình.
“Rõ ràng là các anh nhìn em”
“Nhìn em nhưng cũng đâu phải nói tên em…mà đúng thật, em cũng có chút béo đấy chứ…”_Phùng Vĩnh An xoa cằm suy nghĩ.
“Hahaha…”_Hạ Vĩ Quang không ngừng cười lớn.
“Anh ấy nói không sai đâu, em đúng thật là béo lên rồi, ăn ít thôi kẻo lại đi không nổi đấy…”
“Anh…các anh…hai người…Aaa…”
Hạ Y Nguyệt vò đầu bực tức, hét lên, chọc cả nhà một phen cười mệt.
Phùng Vĩnh An được mọi người giữ lại chơi đến chiều tối và cùng ăn cơm với cả gia đình.
Thế là một ngày lại kết thúc!
[…]
Sáng hôm sau, Hạ Y Nguyệt phải đến trường sau chuỗi ngày vắng mặt.
Vừa bước xuống xe, Hạ Y Nguyệt liền sững người lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc xa xa.
Một đôi nam nữ đang ôm nhau rất tình cảm, người nam là Nhiếp Cảnh Thiên còn người nữ không ai khác là Dương Ánh Lệ…?
Nhưng khí chất của người đàn ông này cho cô biết đây không phải là Nhiếp Cảnh Thiên…
Khi nhìn thấy người đàn ông đó cô có cảm giác rất khác so với khi nhìn thấy anh.
Mọi chuyện là như thế nào đây?
Trên thế giới này lại có tận hai Nhiếp Cảnh Thiên?
Hạ Y Nguyệt vừa lên xe liền bị Hạ Vĩ Phong buông lời trêu.
“Anh cứ nói quá…”
“Là anh nói quá sao? Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến thằng bé đối xử với em như nào thì anh cũng nghĩ mình nói quá đó…”
Hạ Y Nguyệt nhớ lại những gì đã xảy ra…thì đúng thật, trong suốt buổi sáng hôm nay không có thời gian dư thừa nào là Nhiếp Cảnh Thiên không bám dính lấy cô.
“Ai bảo anh ấy lại dính người như thế chứ…”_Hạ Y Nguyệt thở dài.
Trên suốt quãng đường về, Hạ Y Nguyệt không ngừng miệng hỏi về gia đình, hỏi về sức khỏe mọi người trong nhà.
[…]
Xe vừa vào cổng, Hạ Y Nguyệt không chờ đợi gì nà chạy thẳng vào nhà, cô rất muốn được gặp lại ba mẹ và anh hai mình.
Vừa gặp Hạ Kỳ Sơn và Ngô Mẫn Châu, cô liền nhào vào lòng ông bà nũng nịu mà không để ý đến sự có mặt của người lạ.
“Ba mẹ, ơi con về rồi! Ba mẹ có nhớ con không?”
“Không nhớ! Cô đi chơi với bạn bè không thèm thông báo cho ông bà già này một tiếng, cũng chả gọi về hỏi thăm chúng tôi…cô không nhớ đến chúng tôi chút nào cả…”_Ngô Mẫn Châu giận dỗi, đẩy nhẹ Hạ Y Nguyệt ra khỏi người mình.
“Con xin lỗi, con không cố ý mà, tại nơi đó không có sóng nên con không gọi cho mọi người được…”_Hạ Y Nguyệt dựa trên lý do Hạ Vĩ Phong bịa cho mình, trình bày tiếp.
“Thôi được rồi, con mau ngồi lên ghế đi, nhà chúng ta đang có khách đấy…”
Hạ Kỳ Sơn tạm ngưng tiểu phẩm của hai mẹ con, kéo Hạ Y Nguyệt ngồi vào giữa.
Lúc này Hạ Y Nguyệt mới nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi anh hai ngồi đối diện, anh ta trông rất đẹp trai và đặc biệt là…sao anh ta cứ nhìn chằm chằm cô thế nhỉ?
Ánh mắt người con trai này làm cô có chút mất tự nhiên, không quen biết nhưng lại quen thuộc…
“Đứa bé này tên là Phùng Vĩnh An, là con của một người bạn cũ của ba mẹ…”
“Còn đây là Hạ Y Nguyệt…”
Hạ Kỳ Sơn giới thiệu hai người với nhau.
Khi vừa nghe đến tên Hạ Y Nguyệt, ánh mắt Phùng Vĩnh An lại càng dính chặt vào người cô hơn.
“Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Dạo này chúng ta không thể liên lạc cho họ”
“Ba mẹ cháu vẫn khỏe…họ đang sắp xếp để về đây định cư luôn”
“Cháu và em gái về trước à?”
“Vâng, cháu về trước để kiếm con dâu cho ba mẹ cháu…”
Phùng Vĩnh An vẫn không rời mắt khỏi Hạ Y Nguyệt, anh còn cố ý muốn chọc cô.
“Anh đang kiếm vợ sao? Em có vài người bạn…anh có muốn làm quen không để em giới thiệu cho…”_Hạ Y Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Phùng Vĩnh An.
“Không cần nhưng nếu em giới thiệu mình thì được…”
“Xin lỗi nhưng em có bạn trai rồi, em cũng không có hứng thú với anh”
Hạ Y Nguyệt phát hiện ánh mắt người đối diện không mang tình ý với mình, nên thoải mái trò chuyện.
“Em có bạn trai? Là tên nhóc quỳ trước cổng lần trước sao?”
Những người có mặt luôn cả người anh hai mới bước vào của cô đều bất ngờ trước tin cô có bạn trai.
“Dạ”
Hạ Y Nguyệt nghe anh trai hỏi, không bất ngờ gì liền trả lời.
“Hai đứa quen lâu chưa? Có tìm hiểu kĩ chưa?”_Phùng Vĩnh An lên tiếng hỏi.
“Tìm hiểu kĩ rồi và cũng quen lâu rồi”
Mọi người đều im lặng không nói gì thêm.
“Anh mới qua chơi sao?”
Hạ Vĩ Quang ngồi xuống cạnh Phùng Vĩnh An, hai người có vẻ rất thân.
“Vừa xong việc là qua liền luôn”
“Có ưng không? Mọi người nuôi tốt chứ?”
“Nuôi rất tốt, có vẻ còn béo lên kia kìa”
Hạ Y Nguyệt không hiểu hai người nói gì nhưng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của họ, cô liền nhận ra.
“Anh nói ai béo chứ?”
“Anh ấy nói em sao, phản ứng mạnh thế?”_Hạ Vĩ Quang buồn cười nhìn em gái mình.
“Rõ ràng là các anh nhìn em”
“Nhìn em nhưng cũng đâu phải nói tên em…mà đúng thật, em cũng có chút béo đấy chứ…”_Phùng Vĩnh An xoa cằm suy nghĩ.
“Hahaha…”_Hạ Vĩ Quang không ngừng cười lớn.
“Anh ấy nói không sai đâu, em đúng thật là béo lên rồi, ăn ít thôi kẻo lại đi không nổi đấy…”
“Anh…các anh…hai người…Aaa…”
Hạ Y Nguyệt vò đầu bực tức, hét lên, chọc cả nhà một phen cười mệt.
Phùng Vĩnh An được mọi người giữ lại chơi đến chiều tối và cùng ăn cơm với cả gia đình.
Thế là một ngày lại kết thúc!
[…]
Sáng hôm sau, Hạ Y Nguyệt phải đến trường sau chuỗi ngày vắng mặt.
Vừa bước xuống xe, Hạ Y Nguyệt liền sững người lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc xa xa.
Một đôi nam nữ đang ôm nhau rất tình cảm, người nam là Nhiếp Cảnh Thiên còn người nữ không ai khác là Dương Ánh Lệ…?
Nhưng khí chất của người đàn ông này cho cô biết đây không phải là Nhiếp Cảnh Thiên…
Khi nhìn thấy người đàn ông đó cô có cảm giác rất khác so với khi nhìn thấy anh.
Mọi chuyện là như thế nào đây?
Trên thế giới này lại có tận hai Nhiếp Cảnh Thiên?