Chu Hiểu Mai bẽn lẽn hỏi: “Sao chị biết?”
“Thế em cho rằng tự nhiên chị nói cho anh ta biết chuyện ngày mai em được nghỉ là có ý gì? Nếu ngày mai người ta lại đây đón em, vậy thì em có thể suy xét kỹ thêm về mối quan hệ này. Còn nếu không thì thôi đi, thứ nhất người đàn ông này thiếu tinh tế, thứ hai chứng minh rằng quan hệ thân thích giữa anh ta và nhà ông cậu chẳng ra sao, chút chuyện nhỏ cũng không biết quan tâm nhắc nhở cháu.”
Nói chuyện xong Lâm Thanh Hoà liền trở về thôn.
Buổi tối, hai vợ chồng nằm tâm sự, cô liền kể cho Chu Thanh Bách nghe về Tô Đại Lâm.
“Khá cao, thấp hơn anh một chút, chắc tầm 1m8.” Chu Thanh Bách cao khoảng 1m85, so với chất lượng dinh dưỡng thời bấy giờ thì chiều cao của anh thuộc loại đột biến.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục tả: “Ngũ quan tướng mạo ổn, cái mũi cao thẳng trông hơi ngố ngố, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, thuần khiết, không hấp háy gian manh.”
Lâm Thanh Hoà đánh giá tương đối cao người đàn ông này. Hôm nay lúc ba người gặp mặt, cô quan sát rất kỹ, từ đầu đến cuối trong mắt Tô Đại Lâm chỉ tồn tại duy nhất một người phụ nữ là Chu Hiểu Mai.
“Tuy rằng bị tật nói lắp nhưng cái này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới sinh hoạt thường nhật. Sau này nếu có cãi nhau, chấp mười anh ta cũng không phải là đối thủ của Hiểu Mai nhà mình. Hơn nữa, em nghe Hiểu Mai nói nhà ở cũng được lắm, diện tích hơn bốn mươi mét vuông.”
Không thể dùng tiêu chuẩn của hiện đại áp lên thập niên 60. Thời này, cả một đại gia đình cùng sống chung với nhau trong một căn nhà rộng bốn mươi mét vuông là chuyện hết sức bình thường.
Vì thế một mình Tô Đại Lâm ở trong một căn nhà bốn mươi mét vuông là tương đương với cả căn biệt thự cao cấp thời hiện đại rồi.
“Lương tháng 34 đồng.”
Thu nhập hàng tháng gấp đôi Chu Hiểu Mai. Bởi vì Tô Đại Lâm giữ chức tổ trưởng, lại có thâm niên lâu năm, Chu Hiểu Mai mới vào làm nên mỗi tháng chỉ lĩnh 17 đồng.
Một gia đình năm người, hai vợ chồng ba đứa con, mỗi tháng dành ra 10 đồng là đủ chi trả toàn bộ sinh hoạt phí rồi.
Tất nhiên đó là tiêu chuẩn của thời đại này, còn theo tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hoà thì phải thêm 10 đồng nữa. Nhà cô mỗi tháng phải 20 đồng mới đủ.
Đợt trước tiền cứ vơi vèo vèo, cũng may hiện tại cô đã có cách kiếm ra tiền.
Làm người buôn bán, cô rất linh động, khách có thể đổi bằng phiếu thịt hay phiếu gạo đều được, tất nhiên bán ở chợ đen giá không thể rẻ, một cân thịt cô bán ra với giá một đồng năm hào.
Ba ngày đi chỗ chị Mai một lần, mỗi lần lấy năm cân thịt, thêm hai cân nguyên liệu thừa nữa là khoảng hơn bảy cân.
Đã thống nhất từ đầu, mỗi cân thịt chị Mai được trả một hào, như vậy mỗi lần lấy thịt Lâm Thanh Hoà trả chị Mai năm hào.
Mỗi một lần đi buôn cô kiếm được khoảng 4 đồng tiền lời. Ba ngày đi một lần, vị chi một tháng cô kiếm khoảng trên dưới 40 đồng.
Tất nhiên cô rất cẩn thận trong việc chọn lựa khách. Khách hàng mục tiêu của cô đa phần là những bà lão có tuổi, vì tầm tuổi này chắc chắn trong nhà đông con đông cháu, thêm nữa già rồi nên họ sẽ ngại dính chuyện phiền phức, lúc giao dịch còn cẩn thận hơn cả cô ấy chứ.
Mọi chuyện cứ suôn sẻ như thế này thì tha hồ chi tiêu thoải mái lại còn để ra được một khoản tiết kiệm hàng tháng nữa.
Lâm Thanh Hoà vừa hào hứng kiếm tiền vừa nỗ lực tích cóp, đợi tới khi quốc gia mở cửa trong tay có một khoản kha khá làm vốn, tha hồ làm giàu.
Quay về chuyện của Chu Hiểu Mai.
Chu Thanh Bách nghe vợ kể đông kể tây một hồi, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Em cảm thấy được là được.”
Lâm Thanh Hoà cong môi, liếc mắt: “Anh tin vào mắt nhìn của em đến thế cơ à?”
Chu Thanh Bách mỉm cười, chỉ ngắm vợ đắm đuối không lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà phát hiện người đàn ông này cực ít cười, nhưng nụ cười của anh rất đẹp.
Lâm Thanh Hoà: “Nếu em đoán không sai, có lẽ năm nay Hiểu Mai sẽ gả chồng. Để xem đồ đạc có gì nào, hay là nhà mình cho cô út một cái chăn bông mới làm của hồi môn nhé.”
Một cái chăn bông mới tinh, xét theo tính chất lịch sử, phải nói là đáng giá cực kỳ. Hơn nữa điều này thuyết minh tình cảm chị dâu em chồng phải cực thân thiết thì mới sẵn lòng bỏ ra món quà cưới lớn như thế.
“Em quyết định đi.” Chu Thanh Bách tỏ ý chuyện trong nhà vợ làm chủ, anh không can thiệp.
Lâm Thanh Hoà vòng tay ôm lấy eo anh: “Hình như anh gầy đi rồi.”
Mùa đông được cô chăm sóc chu đáo, ăn uống đầy đủ, bụng sờ có mỡ rõ êm tay, thế mà mới bước vào hè anh đã gầy xọp đi trông thấy rồi.
“Không gầy.” Chu Thanh Bách lắc đầu, anh đâu thấy mình gầy đi, rõ ràng là săn chắc hơn mà.
“Vợ à, em đã nghỉ ngơi đủ chưa?” Anh bất ngờ đổi tone giọng, âm thanh trầm thấp gợi cảm như tiếng đàn Cello.
Lâm Thanh Hoà sặc nước bọt ho khan: “Khụ…khụ…Cái kia… còn chưa đi.”
Haizzzzz….., anh thở dài.
Cô bật cười, nhéo nhéo má anh, nói: “Sao bây giờ anh lại biến thành người không đứng đắn như thế hả?”
Chu Thanh Bách nhướng mày, ngầm ý hỏi anh đã từng đứng đắn với em à?!
Lâm Thanh Hoà liếc mắt đã hiểu, cô cười như không cười nói: “Hồi mới về đó. Em bảo anh qua phòng cách vách ngủ, không phải anh đáp ứng rất thống khoái à? Em còn tưởng anh không có hứng thú gì với em nữa cơ.”
Chu Thanh Bách có chút không nói nên lời. Nhớ lúc đó anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất là vợ chồng con cái có thể yên ổn sống qua ngày.
Nhưng phàm là người đời, dục vọng càng lúc càng lớn. Lúc đầu đúng là tính tình cô không được tốt cho lắm, đối xử với anh không nóng không lạnh nhưng tốt hơn hẳn trước đây, chiếu cố anh chu toàn, chỉ cần thế thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Tuy nhiên chung sống lâu dần chẳng biết từ lúc nào, anh bắt đầu có suy nghĩ muốn gần gũi hơn, tiếp xúc thân mật hơn với cô.
Lâm Thanh Hoà thấy anh im lặng thì nói: “Thôi mau ngủ đi, tháng sau là vào vụ hè rồi. Anh không nghỉ ngơi cho tốt tới lúc đó đừng hòng có sức mà làm việc.”
Chu Thanh Bách cong tay, kéo sắt vợ vào trong lòng. Hai vợ chồng yên lặng ngủ.
Hiện giờ đã là tháng năm âm lịch, thời tiết càng ngày càng nóng, dưới ruộng cá chạch với lươn chui ra ngày một nhiều.
Chu Thanh Bách bận rộn hơn, sau khi xuống công không về nghỉ ngơi mà còn đi mò lươn bắt cá. Không chỉ một mình anh mà cả Đại Oa cũng rất thích hoạt động này.
Đại Oa xách cái thùng rỗng đi đằng trước, Nhị Oa Tam Oa xiêu vẹo bám đuôi.
Vì đi bắt ở chỗ mương toàn bùn, nước không sâu, cho nên Lâm Thanh Hoà không cấm nhưng vẫn dặn dò Đại Oa phải để mắt tới hai em. Đại Oa dạo này rất ra dáng anh cả, có tinh thần trách nhiệm trông coi đàn em nhỏ.
Cá chạch sau khi bắt về thì thả vào trong chậu nước một đêm, ngày hôm sau sẽ ngả món.
Từ một loại cá, Lâm Thanh Hoà chế biến ra rất nhiều món ngon như cá chạch om đậu hũ, cá chạch nướng, cá chạch kho tàu…Ngay cả Chu Thanh Bách từ nhỏ tới lớn ghét nhất mùi cá tanh ấy vậy mà không cưỡng lại được tay nghề của cô vợ nhà mình.
Chớp mắt một cái đã tới đầu tháng sáu.
Cuối tháng này chính thức bước vào vụ hè.
Mấy hôm nay trời đổ mưa như trút, ào ào liên tiếp mấy ngày liền.
Lâm Thanh Hoà hơi sốt ruột hỏi: “Mưa lớn thế này không biết có ảnh hưởng tới cây trồng vụ hè không nữa?”
“Sẽ không.” Vì trời mưa nên hôm nay Chu Thanh Bách ở nhà không xuất công.
Lâm Thanh Hoà: “Thế còn đỡ, nếu không thì chết đói mất, bà con nông dân chỉ biết trông cậy vào mùa vụ.”
Cũng may trời thương, kéo dài suốt bảy, tám ngày nhưng tới trung tuần tháng sáu thì ngừng mưa, bầu trời lại trong xanh.
Mặt trời lên cao, toả ánh nắng chói chang xuống vạn vật.
Cuối tháng sáu, người nông dân bắt tay vào thu hoạch vụ vè.
Gần như toàn thôn đều nô nức xuống ruộng tham gia ngoại trừ Lâm Thanh Hoà. Ngay cả Đại Oa, Nhị Oa cũng háo hức đi mót lúa nộp lên lấy công điểm.
Lâm Thanh Hoà ở nhà trông Tam Oa, chăm lo đàn gia súc, nấu cơm nấu nước tiếp tế cho ba cha con ngoài ruộng.
Cả gia đình ngồi dưới tán cây ăn cơm cứ như là đi dã ngoại ấy, kể ra cũng thú vị.
“Thế em cho rằng tự nhiên chị nói cho anh ta biết chuyện ngày mai em được nghỉ là có ý gì? Nếu ngày mai người ta lại đây đón em, vậy thì em có thể suy xét kỹ thêm về mối quan hệ này. Còn nếu không thì thôi đi, thứ nhất người đàn ông này thiếu tinh tế, thứ hai chứng minh rằng quan hệ thân thích giữa anh ta và nhà ông cậu chẳng ra sao, chút chuyện nhỏ cũng không biết quan tâm nhắc nhở cháu.”
Nói chuyện xong Lâm Thanh Hoà liền trở về thôn.
Buổi tối, hai vợ chồng nằm tâm sự, cô liền kể cho Chu Thanh Bách nghe về Tô Đại Lâm.
“Khá cao, thấp hơn anh một chút, chắc tầm 1m8.” Chu Thanh Bách cao khoảng 1m85, so với chất lượng dinh dưỡng thời bấy giờ thì chiều cao của anh thuộc loại đột biến.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục tả: “Ngũ quan tướng mạo ổn, cái mũi cao thẳng trông hơi ngố ngố, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, thuần khiết, không hấp háy gian manh.”
Lâm Thanh Hoà đánh giá tương đối cao người đàn ông này. Hôm nay lúc ba người gặp mặt, cô quan sát rất kỹ, từ đầu đến cuối trong mắt Tô Đại Lâm chỉ tồn tại duy nhất một người phụ nữ là Chu Hiểu Mai.
“Tuy rằng bị tật nói lắp nhưng cái này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới sinh hoạt thường nhật. Sau này nếu có cãi nhau, chấp mười anh ta cũng không phải là đối thủ của Hiểu Mai nhà mình. Hơn nữa, em nghe Hiểu Mai nói nhà ở cũng được lắm, diện tích hơn bốn mươi mét vuông.”
Không thể dùng tiêu chuẩn của hiện đại áp lên thập niên 60. Thời này, cả một đại gia đình cùng sống chung với nhau trong một căn nhà rộng bốn mươi mét vuông là chuyện hết sức bình thường.
Vì thế một mình Tô Đại Lâm ở trong một căn nhà bốn mươi mét vuông là tương đương với cả căn biệt thự cao cấp thời hiện đại rồi.
“Lương tháng 34 đồng.”
Thu nhập hàng tháng gấp đôi Chu Hiểu Mai. Bởi vì Tô Đại Lâm giữ chức tổ trưởng, lại có thâm niên lâu năm, Chu Hiểu Mai mới vào làm nên mỗi tháng chỉ lĩnh 17 đồng.
Một gia đình năm người, hai vợ chồng ba đứa con, mỗi tháng dành ra 10 đồng là đủ chi trả toàn bộ sinh hoạt phí rồi.
Tất nhiên đó là tiêu chuẩn của thời đại này, còn theo tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hoà thì phải thêm 10 đồng nữa. Nhà cô mỗi tháng phải 20 đồng mới đủ.
Đợt trước tiền cứ vơi vèo vèo, cũng may hiện tại cô đã có cách kiếm ra tiền.
Làm người buôn bán, cô rất linh động, khách có thể đổi bằng phiếu thịt hay phiếu gạo đều được, tất nhiên bán ở chợ đen giá không thể rẻ, một cân thịt cô bán ra với giá một đồng năm hào.
Ba ngày đi chỗ chị Mai một lần, mỗi lần lấy năm cân thịt, thêm hai cân nguyên liệu thừa nữa là khoảng hơn bảy cân.
Đã thống nhất từ đầu, mỗi cân thịt chị Mai được trả một hào, như vậy mỗi lần lấy thịt Lâm Thanh Hoà trả chị Mai năm hào.
Mỗi một lần đi buôn cô kiếm được khoảng 4 đồng tiền lời. Ba ngày đi một lần, vị chi một tháng cô kiếm khoảng trên dưới 40 đồng.
Tất nhiên cô rất cẩn thận trong việc chọn lựa khách. Khách hàng mục tiêu của cô đa phần là những bà lão có tuổi, vì tầm tuổi này chắc chắn trong nhà đông con đông cháu, thêm nữa già rồi nên họ sẽ ngại dính chuyện phiền phức, lúc giao dịch còn cẩn thận hơn cả cô ấy chứ.
Mọi chuyện cứ suôn sẻ như thế này thì tha hồ chi tiêu thoải mái lại còn để ra được một khoản tiết kiệm hàng tháng nữa.
Lâm Thanh Hoà vừa hào hứng kiếm tiền vừa nỗ lực tích cóp, đợi tới khi quốc gia mở cửa trong tay có một khoản kha khá làm vốn, tha hồ làm giàu.
Quay về chuyện của Chu Hiểu Mai.
Chu Thanh Bách nghe vợ kể đông kể tây một hồi, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Em cảm thấy được là được.”
Lâm Thanh Hoà cong môi, liếc mắt: “Anh tin vào mắt nhìn của em đến thế cơ à?”
Chu Thanh Bách mỉm cười, chỉ ngắm vợ đắm đuối không lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà phát hiện người đàn ông này cực ít cười, nhưng nụ cười của anh rất đẹp.
Lâm Thanh Hoà: “Nếu em đoán không sai, có lẽ năm nay Hiểu Mai sẽ gả chồng. Để xem đồ đạc có gì nào, hay là nhà mình cho cô út một cái chăn bông mới làm của hồi môn nhé.”
Một cái chăn bông mới tinh, xét theo tính chất lịch sử, phải nói là đáng giá cực kỳ. Hơn nữa điều này thuyết minh tình cảm chị dâu em chồng phải cực thân thiết thì mới sẵn lòng bỏ ra món quà cưới lớn như thế.
“Em quyết định đi.” Chu Thanh Bách tỏ ý chuyện trong nhà vợ làm chủ, anh không can thiệp.
Lâm Thanh Hoà vòng tay ôm lấy eo anh: “Hình như anh gầy đi rồi.”
Mùa đông được cô chăm sóc chu đáo, ăn uống đầy đủ, bụng sờ có mỡ rõ êm tay, thế mà mới bước vào hè anh đã gầy xọp đi trông thấy rồi.
“Không gầy.” Chu Thanh Bách lắc đầu, anh đâu thấy mình gầy đi, rõ ràng là săn chắc hơn mà.
“Vợ à, em đã nghỉ ngơi đủ chưa?” Anh bất ngờ đổi tone giọng, âm thanh trầm thấp gợi cảm như tiếng đàn Cello.
Lâm Thanh Hoà sặc nước bọt ho khan: “Khụ…khụ…Cái kia… còn chưa đi.”
Haizzzzz….., anh thở dài.
Cô bật cười, nhéo nhéo má anh, nói: “Sao bây giờ anh lại biến thành người không đứng đắn như thế hả?”
Chu Thanh Bách nhướng mày, ngầm ý hỏi anh đã từng đứng đắn với em à?!
Lâm Thanh Hoà liếc mắt đã hiểu, cô cười như không cười nói: “Hồi mới về đó. Em bảo anh qua phòng cách vách ngủ, không phải anh đáp ứng rất thống khoái à? Em còn tưởng anh không có hứng thú gì với em nữa cơ.”
Chu Thanh Bách có chút không nói nên lời. Nhớ lúc đó anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất là vợ chồng con cái có thể yên ổn sống qua ngày.
Nhưng phàm là người đời, dục vọng càng lúc càng lớn. Lúc đầu đúng là tính tình cô không được tốt cho lắm, đối xử với anh không nóng không lạnh nhưng tốt hơn hẳn trước đây, chiếu cố anh chu toàn, chỉ cần thế thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Tuy nhiên chung sống lâu dần chẳng biết từ lúc nào, anh bắt đầu có suy nghĩ muốn gần gũi hơn, tiếp xúc thân mật hơn với cô.
Lâm Thanh Hoà thấy anh im lặng thì nói: “Thôi mau ngủ đi, tháng sau là vào vụ hè rồi. Anh không nghỉ ngơi cho tốt tới lúc đó đừng hòng có sức mà làm việc.”
Chu Thanh Bách cong tay, kéo sắt vợ vào trong lòng. Hai vợ chồng yên lặng ngủ.
Hiện giờ đã là tháng năm âm lịch, thời tiết càng ngày càng nóng, dưới ruộng cá chạch với lươn chui ra ngày một nhiều.
Chu Thanh Bách bận rộn hơn, sau khi xuống công không về nghỉ ngơi mà còn đi mò lươn bắt cá. Không chỉ một mình anh mà cả Đại Oa cũng rất thích hoạt động này.
Đại Oa xách cái thùng rỗng đi đằng trước, Nhị Oa Tam Oa xiêu vẹo bám đuôi.
Vì đi bắt ở chỗ mương toàn bùn, nước không sâu, cho nên Lâm Thanh Hoà không cấm nhưng vẫn dặn dò Đại Oa phải để mắt tới hai em. Đại Oa dạo này rất ra dáng anh cả, có tinh thần trách nhiệm trông coi đàn em nhỏ.
Cá chạch sau khi bắt về thì thả vào trong chậu nước một đêm, ngày hôm sau sẽ ngả món.
Từ một loại cá, Lâm Thanh Hoà chế biến ra rất nhiều món ngon như cá chạch om đậu hũ, cá chạch nướng, cá chạch kho tàu…Ngay cả Chu Thanh Bách từ nhỏ tới lớn ghét nhất mùi cá tanh ấy vậy mà không cưỡng lại được tay nghề của cô vợ nhà mình.
Chớp mắt một cái đã tới đầu tháng sáu.
Cuối tháng này chính thức bước vào vụ hè.
Mấy hôm nay trời đổ mưa như trút, ào ào liên tiếp mấy ngày liền.
Lâm Thanh Hoà hơi sốt ruột hỏi: “Mưa lớn thế này không biết có ảnh hưởng tới cây trồng vụ hè không nữa?”
“Sẽ không.” Vì trời mưa nên hôm nay Chu Thanh Bách ở nhà không xuất công.
Lâm Thanh Hoà: “Thế còn đỡ, nếu không thì chết đói mất, bà con nông dân chỉ biết trông cậy vào mùa vụ.”
Cũng may trời thương, kéo dài suốt bảy, tám ngày nhưng tới trung tuần tháng sáu thì ngừng mưa, bầu trời lại trong xanh.
Mặt trời lên cao, toả ánh nắng chói chang xuống vạn vật.
Cuối tháng sáu, người nông dân bắt tay vào thu hoạch vụ vè.
Gần như toàn thôn đều nô nức xuống ruộng tham gia ngoại trừ Lâm Thanh Hoà. Ngay cả Đại Oa, Nhị Oa cũng háo hức đi mót lúa nộp lên lấy công điểm.
Lâm Thanh Hoà ở nhà trông Tam Oa, chăm lo đàn gia súc, nấu cơm nấu nước tiếp tế cho ba cha con ngoài ruộng.
Cả gia đình ngồi dưới tán cây ăn cơm cứ như là đi dã ngoại ấy, kể ra cũng thú vị.