Trong lúc mọi người bên ngoài náo loạn đoán già đoán non vợ chồng Chu Thanh Bách đi đâu làm gì, bà Chu lại bình chân như vại.
Bà tìm Chu Thanh Bách tâm sự riêng.
Tất nhiên Chu Thanh Bách không hề nói sự thật dù chỉ nửa chữ, anh đáp lấy lệ: “Thương thế lần đó tương đối nghiêm trọng, tuy cơ thể con đã hồi phục nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhẹ, sau này không thể sinh con được nữa.”
Một nét thất vọng thoáng qua trên gương mặt bà Chu nhưng bà không để trong lòng, chỉ tập trung an ủi con trai: “Thôi con đừng suy nghĩ nhiều. Có 3 đứa Đại Oa là đủ rồi, không sợ quạnh quẽ cửa nhà.”
Lời này tuy rằng là an ủi nhưng thực tế cũng không sai, dù ở thành thị hay nông thôn, gia đình có 3 thằng con trai tuyệt đối không bị coi thường là ít con ít cháu.
Chu Thanh Bách gật đầu.
Bà Chu nói nhỏ: “Thanh Hoà thì sao? Nó có chê con không?”
“Không ạ” Chu Thanh Bách lắc đầu.
Bà Chu tạm yên tâm.
Tự dưng hôm nay mẹ chồng nói năng nhỏ nhẹ, khép nép hẳn, Lâm Thanh Hoà lấy làm lạ, cô bèn đi tìm Chu Thanh Bách hỏi chuyện: “Anh nói gì với mẹ à, thái độ của mẹ hôm nay lạ lắm, cứ như thiếu tiền em ấy.”
Chu Thanh Bách lườm yêu vợ một cái rồi tóm tắt ngắn gọn đoạn đối thoại giữa mình với mẹ.
Lâm Thanh Hoà xấu hổ ho khan một hồi: “Chuyện này là em sai, Thanh Bách, em thành thật xin lỗi anh. Anh yên tâm, tuy rằng từ giờ về sau không thể sinh thêm con cho anh, nhưng em xin hứa sẽ hiếu kính cha mẹ chồng, chung thuỷ với anh và chăm sóc các con chu đáo.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc mắt, giọng hơi hờn dỗi: “Hình như có người nói muốn ly hôn, giao hết con cái lại, rảnh rang đi một mình.”
Lâm Thanh Hoà: “Không có. Lúc đó em cố tình nói thế để chọc tức anh. Vả lại anh cũng thừa biết khi tức giận người ta sẽ thốt ra những lời thiếu suy nghĩ, chỉ muốn gây tổn thương cho đối phương để hơn thua thôi mà. Anh đừng chấp, nhé?”
Mỗi lần nhớ lại ngày hôm đó, cô tự trách bản thân vô cùng. Sao mình lại quá đáng thế không biết, ỷ vào việc chồng thương mà nói năng bạt mạng, không thèm cố kỵ xem lời nói ra sẽ khiến anh đau lòng tới mức nào.
Chu Thanh Bách không nói gì, lặng lẽ tiếp tục dọn dẹp chuồng heo.
Lâm Thanh Hoà ảo não, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót cùng mất mát.
Anh không hề trách cứ hay nói nặng nhẹ một câu gì mà cô có thể cảm nhận được toàn bộ sự thương tổn trong anh.
Tĩnh mịch quá…!
Lâm Thanh Hoà thở dài thườn thượt, rồi xoay người đi vào bếp nấu cơm.
Cô vừa quay lưng đi, Chu Thanh Bách ngẩng đầu lên, khoé miệng vương một ý cười.
Bữa tối nay, vì muốn bồi tội với ông xã nên Lâm Thanh Hoà trổ hết tài nghệ.
Tuy nhiên Chu Thanh Bách vẫn lạnh lùng y như cũ.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Hoà phụ đạo bài vở cho Đại Oa, buông màn dém chăn cho Đại Oa cùng Nhị Oa rồi ôm Tam Oa về phòng ngủ.
Còn nhớ năm ngoái, trong một đêm đông khuya khoắt, Đại Oa tỉnh giấc giữa chừng bắt quả tang cha mẹ không ngủ mà vật lộn trên giường. Xấu hổ muốn độn thổ, chẳng may có lần thứ 2 chắc không biết giấu mặt vào đâu luôn. Vì thế năm nay dứt khoát cho hai thằng lớn ra ngủ riêng.
Tam Oa vẫn còn nhỏ nên được đặc cách ngủ chung với cha mẹ. Thấy mình được ưu ái hơn hai anh nên nhóc Tam Oa khoái chí lắm, đặt trên giường đất, vỗ vỗ mấy cái là nó ngủ ngay.
Lúc Chu Thanh Bách về phòng chỉ thấy một mảng tối đen như mực, vợ và con trai không biết đã ngủ từ khi nào.
Anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo ngoài rồi chui vào chăn.
Wow, bất ngờ chưa…cô ấy…không mặc đồ !
Yết hầu không tự chủ được lên xuống liên tục, hơi thở gấp gáp nặng nề, nhưng Chu Thanh Bách vẫn cố kìm nén để giọng nói bình thường nhất có thể: “Em mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Thanh Bách”
Lâm Thanh Hoà như con rắn bò trườn quấn lên người Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách không nói gì nhưng tim đập bụp…bụp…bụp muốn văng ra ngoài.
Còn nói gì được nữa, hành động thôi!
Lâm Thanh Hoà là người khơi mào nhưng rất nhanh đã bị cuốn vào bể trầm luân…
Cuối cùng, cô phải ghé vào lồng ngực anh điều hoà hơi thở.
Mãi một lúc sau cô mới tìm được tiếng nói, thều thào hỏi: “Hết giận chưa?”
Lấy “thịt” trả nợ nhân tình, lời quá rồi còn gì!
“Ừhm.” Một thanh âm thoả mãn truyền xuống từ trên đỉnh đầu cô.
Lâm Thanh Hoà làm nũng: “Em đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ rồi, cả đời này em chỉ còn anh và các con là người thân, ngoài ra em không còn một ai nữa. Là bơ vơ đó!”
Chu Thanh Bách ôm siết vợ: “Cha con anh sẽ yêu thương em suốt đời.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hạnh phúc.
Chu Thanh Bách nhổm dậy, với quần áo mặc vào cho cô rồi hai người ôm nhau ngủ.
Đêm nay, Chu Thanh Bách rất hài lòng với biểu hiện của cô gái nhỏ.
Muốn ly hôn với anh? Đừng mơ, cả đời này cũng đừng hòng nghĩ tới.
Sáng hôm sau, rất hiển nhiên, lại có người dậy trễ.
Lúc Lâm Thanh Hoà uể oải mở mắt, tất cả mọi người đã ăn xong bữa sáng.
Sáng nay cả nhà ăn khoai lang luộc, cháo trắng và dưa leo xào thịt.
Lâm Thanh Hoà không nghĩ mình lại ngủ muộn đến thế, vội vàng mặc đồ đi ra ngoài thì chạm mặt mẹ chồng, ui da, ngại quá!
Bà Chu: “Đường xá xa xôi, chắc mệt lắm hả? Mau ăn sáng đi rồi lại vào nằm nghỉ cho khoẻ.”
Lâm Thanh Hoà bẽn lẽn gật đầu rồi chui tọt vào bếp lấp cái bụng đói meo.
Ăn qua loa một chút, cô liền xách xe đạp lên nhà chị Mai.
Vì tạm ngừng giao dịch một thời gian cho nên muốn làm lại, Lâm Thanh Hoà phải đi lên đây thông báo với anh chị ấy một câu.
Chị Mai đồng ý ngay: “Ừ, sang tuần lại tiến hành nhé.”
Dạo gần đây Lâm Thanh Hoà không lấy thịt cho nên chị Mai hụt mất một khoản thu, chi tiêu trong nhà bị eo hẹp hẳn. Ngày ngày chị ngóng Lâm Thanh Hoà sắp thành hòn vọng phu luôn rồi.
Hai chị em ước định thời gian xong, Lâm Thanh Hoà đạp xe đến cung tiêu xã mua hai cân trứng gà và bổ sung vài thứ trong nhà đã dùng hết, rồi quay về thôn.
Trước khi đi cô đã kiểm tra nhà bếp một lượt, trứng gà còn dư lại một nửa. Đúng là không hổ danh bà Chu, rất biết tiết kiệm, đổi lại là cô chắc âu trứng đã sớm hết sạch rồi.
Lâm Thanh Hoà về tới nhà, Chu Thanh Bách còn chưa về.
Cô hỏi Nhị Oa và Tam Oa đang chơi ở ngoài cửa: “Hai đứa biết cha đi đâu không?”
Nhị Oa đứng đây từ sáng nên nắm bắt thông tin cực nhanh nhạy: “Cha với ông bí thư chi bộ ngồi máy kéo vào thành rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà ngây ra: “Đi vào thành làm gì?”
Nhị Oa lắc đầu: “Con không biết, chờ cha về mẹ hỏi cha đi.”
“Mẹ ơi, còn điểm tâm không ạ?” Lực chú ý của nhóc Tam Oa chỉ quanh quẩn ở đồ ăn ngon.
Lâm Thanh Hoà lấy cho Tam Oa một miếng.
Em trai có, tất nhiên mình cũng phải có. Nhị Oa mè nheo.
Lâm Thanh Hoà phải phát cho mỗi nhóc một miếng mới tống cổ được hai đứa vướng tay vướng chân này để còn chuẩn bị cơm nước.
Hôm nay nhân cơ hội ra ngoài, Lâm Thanh Hoà lấy thêm thịt từ trong không gian riêng ra. Không nhiều, một miếng nhỏ tầm 3 lạng thôi, băm nhuyễn rồi xào với cà tím. Chiên thêm mấy quả trứng gà, món chính là màn thầu. Thế là xong bữa trưa.
Trưa nay Chu Thanh Bách không về ăn cơm, mãi tới chạng vạng tối anh mới về tới nhà.
Đi cùng với anh còn có bí thư chi bộ và đại đội trưởng, người nào người nấy mặt mày rạng rỡ, chẳng lẽ Thanh Bách nhà cô lập công?
Đợi khách đi khỏi, Lâm Thanh Hoà mới hỏi: “Hôm nay mọi người đi đâu thế, em thấy bí thư chi bộ với đại đội trưởng phấn khởi lắm, đội sản xuất thôn mình nhận bằng khen à?”
Để hai người này cùng cao hứng như vậy thì quanh đi quẩn lại chỉ có mấy khả năng này thôi.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, năm nay đội sản xuất thôn ta được bình bầu là đội sản xuất tiên tiến.”
Bà tìm Chu Thanh Bách tâm sự riêng.
Tất nhiên Chu Thanh Bách không hề nói sự thật dù chỉ nửa chữ, anh đáp lấy lệ: “Thương thế lần đó tương đối nghiêm trọng, tuy cơ thể con đã hồi phục nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhẹ, sau này không thể sinh con được nữa.”
Một nét thất vọng thoáng qua trên gương mặt bà Chu nhưng bà không để trong lòng, chỉ tập trung an ủi con trai: “Thôi con đừng suy nghĩ nhiều. Có 3 đứa Đại Oa là đủ rồi, không sợ quạnh quẽ cửa nhà.”
Lời này tuy rằng là an ủi nhưng thực tế cũng không sai, dù ở thành thị hay nông thôn, gia đình có 3 thằng con trai tuyệt đối không bị coi thường là ít con ít cháu.
Chu Thanh Bách gật đầu.
Bà Chu nói nhỏ: “Thanh Hoà thì sao? Nó có chê con không?”
“Không ạ” Chu Thanh Bách lắc đầu.
Bà Chu tạm yên tâm.
Tự dưng hôm nay mẹ chồng nói năng nhỏ nhẹ, khép nép hẳn, Lâm Thanh Hoà lấy làm lạ, cô bèn đi tìm Chu Thanh Bách hỏi chuyện: “Anh nói gì với mẹ à, thái độ của mẹ hôm nay lạ lắm, cứ như thiếu tiền em ấy.”
Chu Thanh Bách lườm yêu vợ một cái rồi tóm tắt ngắn gọn đoạn đối thoại giữa mình với mẹ.
Lâm Thanh Hoà xấu hổ ho khan một hồi: “Chuyện này là em sai, Thanh Bách, em thành thật xin lỗi anh. Anh yên tâm, tuy rằng từ giờ về sau không thể sinh thêm con cho anh, nhưng em xin hứa sẽ hiếu kính cha mẹ chồng, chung thuỷ với anh và chăm sóc các con chu đáo.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc mắt, giọng hơi hờn dỗi: “Hình như có người nói muốn ly hôn, giao hết con cái lại, rảnh rang đi một mình.”
Lâm Thanh Hoà: “Không có. Lúc đó em cố tình nói thế để chọc tức anh. Vả lại anh cũng thừa biết khi tức giận người ta sẽ thốt ra những lời thiếu suy nghĩ, chỉ muốn gây tổn thương cho đối phương để hơn thua thôi mà. Anh đừng chấp, nhé?”
Mỗi lần nhớ lại ngày hôm đó, cô tự trách bản thân vô cùng. Sao mình lại quá đáng thế không biết, ỷ vào việc chồng thương mà nói năng bạt mạng, không thèm cố kỵ xem lời nói ra sẽ khiến anh đau lòng tới mức nào.
Chu Thanh Bách không nói gì, lặng lẽ tiếp tục dọn dẹp chuồng heo.
Lâm Thanh Hoà ảo não, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót cùng mất mát.
Anh không hề trách cứ hay nói nặng nhẹ một câu gì mà cô có thể cảm nhận được toàn bộ sự thương tổn trong anh.
Tĩnh mịch quá…!
Lâm Thanh Hoà thở dài thườn thượt, rồi xoay người đi vào bếp nấu cơm.
Cô vừa quay lưng đi, Chu Thanh Bách ngẩng đầu lên, khoé miệng vương một ý cười.
Bữa tối nay, vì muốn bồi tội với ông xã nên Lâm Thanh Hoà trổ hết tài nghệ.
Tuy nhiên Chu Thanh Bách vẫn lạnh lùng y như cũ.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Hoà phụ đạo bài vở cho Đại Oa, buông màn dém chăn cho Đại Oa cùng Nhị Oa rồi ôm Tam Oa về phòng ngủ.
Còn nhớ năm ngoái, trong một đêm đông khuya khoắt, Đại Oa tỉnh giấc giữa chừng bắt quả tang cha mẹ không ngủ mà vật lộn trên giường. Xấu hổ muốn độn thổ, chẳng may có lần thứ 2 chắc không biết giấu mặt vào đâu luôn. Vì thế năm nay dứt khoát cho hai thằng lớn ra ngủ riêng.
Tam Oa vẫn còn nhỏ nên được đặc cách ngủ chung với cha mẹ. Thấy mình được ưu ái hơn hai anh nên nhóc Tam Oa khoái chí lắm, đặt trên giường đất, vỗ vỗ mấy cái là nó ngủ ngay.
Lúc Chu Thanh Bách về phòng chỉ thấy một mảng tối đen như mực, vợ và con trai không biết đã ngủ từ khi nào.
Anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo ngoài rồi chui vào chăn.
Wow, bất ngờ chưa…cô ấy…không mặc đồ !
Yết hầu không tự chủ được lên xuống liên tục, hơi thở gấp gáp nặng nề, nhưng Chu Thanh Bách vẫn cố kìm nén để giọng nói bình thường nhất có thể: “Em mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Thanh Bách”
Lâm Thanh Hoà như con rắn bò trườn quấn lên người Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách không nói gì nhưng tim đập bụp…bụp…bụp muốn văng ra ngoài.
Còn nói gì được nữa, hành động thôi!
Lâm Thanh Hoà là người khơi mào nhưng rất nhanh đã bị cuốn vào bể trầm luân…
Cuối cùng, cô phải ghé vào lồng ngực anh điều hoà hơi thở.
Mãi một lúc sau cô mới tìm được tiếng nói, thều thào hỏi: “Hết giận chưa?”
Lấy “thịt” trả nợ nhân tình, lời quá rồi còn gì!
“Ừhm.” Một thanh âm thoả mãn truyền xuống từ trên đỉnh đầu cô.
Lâm Thanh Hoà làm nũng: “Em đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ rồi, cả đời này em chỉ còn anh và các con là người thân, ngoài ra em không còn một ai nữa. Là bơ vơ đó!”
Chu Thanh Bách ôm siết vợ: “Cha con anh sẽ yêu thương em suốt đời.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hạnh phúc.
Chu Thanh Bách nhổm dậy, với quần áo mặc vào cho cô rồi hai người ôm nhau ngủ.
Đêm nay, Chu Thanh Bách rất hài lòng với biểu hiện của cô gái nhỏ.
Muốn ly hôn với anh? Đừng mơ, cả đời này cũng đừng hòng nghĩ tới.
Sáng hôm sau, rất hiển nhiên, lại có người dậy trễ.
Lúc Lâm Thanh Hoà uể oải mở mắt, tất cả mọi người đã ăn xong bữa sáng.
Sáng nay cả nhà ăn khoai lang luộc, cháo trắng và dưa leo xào thịt.
Lâm Thanh Hoà không nghĩ mình lại ngủ muộn đến thế, vội vàng mặc đồ đi ra ngoài thì chạm mặt mẹ chồng, ui da, ngại quá!
Bà Chu: “Đường xá xa xôi, chắc mệt lắm hả? Mau ăn sáng đi rồi lại vào nằm nghỉ cho khoẻ.”
Lâm Thanh Hoà bẽn lẽn gật đầu rồi chui tọt vào bếp lấp cái bụng đói meo.
Ăn qua loa một chút, cô liền xách xe đạp lên nhà chị Mai.
Vì tạm ngừng giao dịch một thời gian cho nên muốn làm lại, Lâm Thanh Hoà phải đi lên đây thông báo với anh chị ấy một câu.
Chị Mai đồng ý ngay: “Ừ, sang tuần lại tiến hành nhé.”
Dạo gần đây Lâm Thanh Hoà không lấy thịt cho nên chị Mai hụt mất một khoản thu, chi tiêu trong nhà bị eo hẹp hẳn. Ngày ngày chị ngóng Lâm Thanh Hoà sắp thành hòn vọng phu luôn rồi.
Hai chị em ước định thời gian xong, Lâm Thanh Hoà đạp xe đến cung tiêu xã mua hai cân trứng gà và bổ sung vài thứ trong nhà đã dùng hết, rồi quay về thôn.
Trước khi đi cô đã kiểm tra nhà bếp một lượt, trứng gà còn dư lại một nửa. Đúng là không hổ danh bà Chu, rất biết tiết kiệm, đổi lại là cô chắc âu trứng đã sớm hết sạch rồi.
Lâm Thanh Hoà về tới nhà, Chu Thanh Bách còn chưa về.
Cô hỏi Nhị Oa và Tam Oa đang chơi ở ngoài cửa: “Hai đứa biết cha đi đâu không?”
Nhị Oa đứng đây từ sáng nên nắm bắt thông tin cực nhanh nhạy: “Cha với ông bí thư chi bộ ngồi máy kéo vào thành rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà ngây ra: “Đi vào thành làm gì?”
Nhị Oa lắc đầu: “Con không biết, chờ cha về mẹ hỏi cha đi.”
“Mẹ ơi, còn điểm tâm không ạ?” Lực chú ý của nhóc Tam Oa chỉ quanh quẩn ở đồ ăn ngon.
Lâm Thanh Hoà lấy cho Tam Oa một miếng.
Em trai có, tất nhiên mình cũng phải có. Nhị Oa mè nheo.
Lâm Thanh Hoà phải phát cho mỗi nhóc một miếng mới tống cổ được hai đứa vướng tay vướng chân này để còn chuẩn bị cơm nước.
Hôm nay nhân cơ hội ra ngoài, Lâm Thanh Hoà lấy thêm thịt từ trong không gian riêng ra. Không nhiều, một miếng nhỏ tầm 3 lạng thôi, băm nhuyễn rồi xào với cà tím. Chiên thêm mấy quả trứng gà, món chính là màn thầu. Thế là xong bữa trưa.
Trưa nay Chu Thanh Bách không về ăn cơm, mãi tới chạng vạng tối anh mới về tới nhà.
Đi cùng với anh còn có bí thư chi bộ và đại đội trưởng, người nào người nấy mặt mày rạng rỡ, chẳng lẽ Thanh Bách nhà cô lập công?
Đợi khách đi khỏi, Lâm Thanh Hoà mới hỏi: “Hôm nay mọi người đi đâu thế, em thấy bí thư chi bộ với đại đội trưởng phấn khởi lắm, đội sản xuất thôn mình nhận bằng khen à?”
Để hai người này cùng cao hứng như vậy thì quanh đi quẩn lại chỉ có mấy khả năng này thôi.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, năm nay đội sản xuất thôn ta được bình bầu là đội sản xuất tiên tiến.”