Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 77: Không mệt mới là lạ
Lâm Thanh Hoà cười nhạt: “Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, làm sao đánh đồng với nhau được, phải không? Con người hơn nhau ở chỗ biết mở to mắt nhận thức thực tế, lúc nào đắc ý lúc nào không, cốt yếu vẫn là sống sao cho thoải mái.”
Mấy người phụ nữ cười ha hả: “Đúng a, giờ có người muốn đắc ý cũng chẳng được, hahaha.”
Lâm Thanh Hoà cười như không cười, ngạo nghễ nhìn xuống: “Cũng còn tốt hơn những người trước giờ chưa bao giờ biết mùi vị đắc ý là như thế nào.”
Lời vừa dứt, một người phụ nữ tên Vương Linh đứng đó sắc mặt lập tức đen xì: “Cô có ý gì?”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Tôi có ý gì? Cô không có não hay tai điếc nghe không rõ? Cô là cái thá gì mà dám đứng đây bày trò móc mỉa? Ừ Thanh Bách nhà tôi xuất ngũ đấy, thì sao? Tôi đâu cần xuống đất làm việc đồng áng, anh ấy dốc sức gánh vác hết thảy để tôi ở nhà ăn sung mặc sướng. Cô so được với tôi sao?”
Vương Linh tức giận tới á khẩu.
Lâm Thanh Hoà: “Tôi mà là cô á hả tôi thà chết quách cho xong, làm gì còn có mặt mũi đứng ở đây thương thuê khóc mướn. Nhà cô không có tiền mua gương à, sao không tự mà soi xem cái bản mặt mình trông nó thế nào. Bằng tuổi người ta mà nhìn già hơn cả chục tuổi, không tự biết nhục mà còn dám khua môi múa mép châm chọc, ai cho cô dũng khí? Chu Nhị Oa, nói cho cô ta biết trưa nay nhà mình ăn gì.”
Nhị Oa lập tức lớn giọng liệt kê: “Thịt ba chỉ kho trứng gà, cơm gạo trắng, vô cùng thơm ngon!”
Lâm Thanh Hoà ngạo nghễ liếc Vương Linh: “Nghe rõ chưa?”
Vương Linh tức giận tới cả người phát run, nhưng cô ta biết Lâm Thanh Hoà không phải người dễ bắt nạt, còn đứng đây đôi co e rằng người chịu thiệt chính là mình, cho nên hậm hực quay đầu đi mất.
Mấy người phụ nữ khác cúi đầu nhìn nhau xấu hổ. Nhưng Lâm Thanh Hoà không làm khó họ, cô dắt Nhị Oa Tam Oa ngồi xuống bắt đầu đào rau dại.
Mấy người kia thấy thế thì thở phào một hơi.
Một người phụ nữ nhỏ giọng thì thầm: “Chả hiểu Vương Linh làm sao, đang yên đang lành lại đi gây sự, mà không nhìn xem người ta là ai, vị này mà cô ta cũng dám dây vào.”
Một người khác bĩu môi: “Còn không phải vì ghen ghét, muốn cho Lâm Thanh Hoà bẽ mặt trước mọi người chứ còn sao nữa?”
Một người nữa cũng chen vào: “Ai dám chê cười cô ấy, tuy rằng chồng cô ấy xuất ngũ nhưng phụ nữ cả cái thôn này đã có ai sướng bằng cô ấy chưa. Từ sau khi gả cho Chu Thanh Bách cô ấy chưa hề xuống đất làm việc một ngày nào.”
“Thì đã ai nói là không phải đâu, tôi còn nghe người ta bảo cứ cách hai, ba hôm lại thấy cô ấy đi mua thịt về ăn, ước gì tôi cũng được như thế.”
“Thì cứ nhìn mấy anh em Đại Oa là biết, năm nay lớn phổng lên, thằng nhóc Tam Oa thì mũm ma mũm mĩm giống i như mấy đứa bé được người ta vẽ trong tranh ấy.”
“……..”
Ba người phụ nữ thành cái chợ, đằng này cả đám…ồn ào hết cả một khu, đến nỗi Lâm Thanh Hoà phải dắt Nhị Oa Tam Oa qua chỗ khác đào rau.
Cái cô Vương Linh này là bạn thân của chị hai Chu, ngày thường cứ rảnh một chút là hai người chụm đầu tám chuyện thị phi. Mọi khi toàn đâm sau lưng, Lâm Thanh Hoà khinh không thèm quản, nhưng chẳng hiểu hôm nay lá gan cô ta to tới mức nào mà dám đứng trước mặt cô âm dương quái khí, đưa đến tận mặt tất nhiên Lâm Thanh Hoà không khách khí rồi.
Đi tới bên sườn núi yên tĩnh, ba mẹ con vui vẻ vừa chơi vừa đào rau dại. Mấy ngày trước trời đổ mưa xuân lất phất kéo dài bốn năm ngày nên Lâm Thanh Hoà muốn lên núi hái nấm. Tuy nhiên hôm nay dắt theo Tam Oa với Nhị Oa không tiện leo núi nên cô chỉ tìm quanh chỗ sườn núi này thôi, ai ngờ vận may không tồi, hái được khá nhiều.
Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, ba mẹ con ôm một đống chiến lợi phẩm thắng lợi trở về.
Mấy cây nấm nguyên vẹn thì xếp lên cái sàng mang đi phơi nắng dự trữ, còn mấy cây dập gãy thì tối nay xào ăn luôn, coi như đổi món.
Bữa tối nay nghe chừng cũng xôm tụ phết đấy, một dĩa nấm xào, một dĩa rau dại xào, thịt heo xương sườn hầm trứng gà còn dư từ bữa trưa, chưng thêm mấy cái bánh bắp, cần thiết thì nấu thêm tô canh gì đó nữa là hoàn hảo.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà dạy Nhị Oa Tam Oa tự rót nước uống giải khát, sau đó thưởng cho mỗi đứa một cái kẹo sữa rồi để hai anh em tự chơi với nhau.
Còn cô bắt tay vào nấu cơm heo.
Phần lớn chỗ rau dại hôm nay đào được là để cho heo ăn, hai con heo nhà cô được nuôi rất chu đáo, đợi tới cuối năm xuất chuồng chắc chắn đạt 200 cân.
Tới lúc đó nhà cô sẽ được cộng thêm công điểm, hơn nữa tới lúc phân thịt còn được ưu ái.
Mặc dù mùi hơi nồng nhưng cố gắng thì vẫn chịu được, dù sao cô chỉ cho ăn còn lại quét tước khử độc chuồng trại vẫn do Chu Thanh Bách xử lý.
Hiện tại một ngày cô cũng chỉ cần cho chúng ăn hai lần buổi sáng và giữa trưa thôi, còn lại những lần khác đều là Chu Thanh Bách cho ăn sau khi anh đi làm về.
Kể ra nuôi heo có nhiều cái lợi, ngay cả phân heo nộp lên đại đội cũng được tính công điểm. Nhưng mà mấy việc bốc mùi đó cũng do Chu Thanh Bách cân hết, Lâm Thanh Hoà còn lâu mới đụng vào.
Trong nhà có đàn ông tội gì không dựa dẫm. Đàn ông thô kệch có cái giá của đàn ông thô kệch, phải như thế nào mới lọt được vào mắt cô chứ!
Cho heo ăn sau đó tưới rau, công việc hậu viện chỉ có thế thôi. Lâm Thanh Hoà rửa tay rồi tiến vào phòng bếp kiểm tra chỗ bột đang ủ, chưa nở đủ, cần ủ thêm ít thời gian nữa, cô để bột đó rồi quay về phòng lôi ít vải dư ra tính làm đôi dép lê cho Chu Thanh Bách đi trong nhà.
Hơn bốn giờ chiều, Đại Oa tan học chạy về nhà cất cặp sách tu nước ừng ực rồi lại ba chân bốn cẳng chạy đi chơi.
Nguyên tắc của Lâm Thanh Hoà là để cho bọn trẻ chơi tự do với điều kiện trước tiên phải hoàn thành hết công việc được giao và không được nghịch nguy hiểm.
Nhìn đồng hồ có lẽ bột đã ủ đủ thời gian, Lâm Thanh Hoà bèn cất vải, kim, chỉ, kéo vào khay rồi đứng dậy tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Mấy hôm trước cô làm màn thầu nguyên cám. Cô với Chu Thanh Bách đều ăn được nhưng mà mấy thằng nhóc con kia chê lên chê xuống. Dù vậy thì mỗi tháng cô vẫn sẽ làm một vài bữa cho chúng biết có bánh bột ngô hay màn thầu ăn đã là hạnh phúc.
Ngon dở gì cũng phải ăn cho quen, phí phạm lương thực và kén ăn là tuyệt đối không được.
Bà mẹ kế nhiều nguyên tắc xắn tay áo nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm chiều.
Nấm không cần xào cùng thịt heo, bỏ một chút nước hầm còn dư từ bữa trưa vào xào chung cũng thừa ngon. Rau dại mới đào nên tươi roi rói, nấu thêm một tô canh nữa là hoàn thành ba món.
Sáu giờ chiều, Chu Thanh Bách đi làm về. Công việc cực nhọc mà chưa bao giờ nghe anh than một tiếng, nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn nhìn ra được nét mệt mỏi hiện lên gương mặt anh.
Công việc nhà nông lại làm quần quật cả ngày trời không mệt mới là lạ.
Lâm Thanh Hoà: “Anh lau qua cái mặt rửa chân tay cho mát rồi vào ăn cơm.”
“Được” Chu Thanh Bách nhanh tay múc nước, làm cả ngày anh cũng đói bụng lắm rồi.
Rửa xong tay chân, vừa đặt mông xuống ghế, mấy thằng con mỗi đứa một chân một tay thoáng cái đã bưng chén đũa cùng thức ăn lên trên bàn.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Anh xem tranh thủ hôm nào rảnh đi lấy sách vở về cho em đi.”
“Ngày kia đại đội cử anh đi mua nông dược, hôm đó tiện thể lấy sách cho em luôn.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà vui vẻ gật đầu.
Đợi tới lúc chính phủ ban bố khôi phục thi đại học thì cô đã không còn trẻ nhưng được cái nhóm sinh viên đầu tiên không bị hạn chế tuổi tác, cô phải tìm cách tham gia dự thi mới được.
Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay vất vả rồi, anh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi. Lát em cho hai con heo ăn cho, còn chuồng trại thì cứ để đó ngày mai dọn cũng được.”
Chương 77: Không mệt mới là lạ
Lâm Thanh Hoà cười nhạt: “Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, làm sao đánh đồng với nhau được, phải không? Con người hơn nhau ở chỗ biết mở to mắt nhận thức thực tế, lúc nào đắc ý lúc nào không, cốt yếu vẫn là sống sao cho thoải mái.”
Mấy người phụ nữ cười ha hả: “Đúng a, giờ có người muốn đắc ý cũng chẳng được, hahaha.”
Lâm Thanh Hoà cười như không cười, ngạo nghễ nhìn xuống: “Cũng còn tốt hơn những người trước giờ chưa bao giờ biết mùi vị đắc ý là như thế nào.”
Lời vừa dứt, một người phụ nữ tên Vương Linh đứng đó sắc mặt lập tức đen xì: “Cô có ý gì?”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Tôi có ý gì? Cô không có não hay tai điếc nghe không rõ? Cô là cái thá gì mà dám đứng đây bày trò móc mỉa? Ừ Thanh Bách nhà tôi xuất ngũ đấy, thì sao? Tôi đâu cần xuống đất làm việc đồng áng, anh ấy dốc sức gánh vác hết thảy để tôi ở nhà ăn sung mặc sướng. Cô so được với tôi sao?”
Vương Linh tức giận tới á khẩu.
Lâm Thanh Hoà: “Tôi mà là cô á hả tôi thà chết quách cho xong, làm gì còn có mặt mũi đứng ở đây thương thuê khóc mướn. Nhà cô không có tiền mua gương à, sao không tự mà soi xem cái bản mặt mình trông nó thế nào. Bằng tuổi người ta mà nhìn già hơn cả chục tuổi, không tự biết nhục mà còn dám khua môi múa mép châm chọc, ai cho cô dũng khí? Chu Nhị Oa, nói cho cô ta biết trưa nay nhà mình ăn gì.”
Nhị Oa lập tức lớn giọng liệt kê: “Thịt ba chỉ kho trứng gà, cơm gạo trắng, vô cùng thơm ngon!”
Lâm Thanh Hoà ngạo nghễ liếc Vương Linh: “Nghe rõ chưa?”
Vương Linh tức giận tới cả người phát run, nhưng cô ta biết Lâm Thanh Hoà không phải người dễ bắt nạt, còn đứng đây đôi co e rằng người chịu thiệt chính là mình, cho nên hậm hực quay đầu đi mất.
Mấy người phụ nữ khác cúi đầu nhìn nhau xấu hổ. Nhưng Lâm Thanh Hoà không làm khó họ, cô dắt Nhị Oa Tam Oa ngồi xuống bắt đầu đào rau dại.
Mấy người kia thấy thế thì thở phào một hơi.
Một người phụ nữ nhỏ giọng thì thầm: “Chả hiểu Vương Linh làm sao, đang yên đang lành lại đi gây sự, mà không nhìn xem người ta là ai, vị này mà cô ta cũng dám dây vào.”
Một người khác bĩu môi: “Còn không phải vì ghen ghét, muốn cho Lâm Thanh Hoà bẽ mặt trước mọi người chứ còn sao nữa?”
Một người nữa cũng chen vào: “Ai dám chê cười cô ấy, tuy rằng chồng cô ấy xuất ngũ nhưng phụ nữ cả cái thôn này đã có ai sướng bằng cô ấy chưa. Từ sau khi gả cho Chu Thanh Bách cô ấy chưa hề xuống đất làm việc một ngày nào.”
“Thì đã ai nói là không phải đâu, tôi còn nghe người ta bảo cứ cách hai, ba hôm lại thấy cô ấy đi mua thịt về ăn, ước gì tôi cũng được như thế.”
“Thì cứ nhìn mấy anh em Đại Oa là biết, năm nay lớn phổng lên, thằng nhóc Tam Oa thì mũm ma mũm mĩm giống i như mấy đứa bé được người ta vẽ trong tranh ấy.”
“……..”
Ba người phụ nữ thành cái chợ, đằng này cả đám…ồn ào hết cả một khu, đến nỗi Lâm Thanh Hoà phải dắt Nhị Oa Tam Oa qua chỗ khác đào rau.
Cái cô Vương Linh này là bạn thân của chị hai Chu, ngày thường cứ rảnh một chút là hai người chụm đầu tám chuyện thị phi. Mọi khi toàn đâm sau lưng, Lâm Thanh Hoà khinh không thèm quản, nhưng chẳng hiểu hôm nay lá gan cô ta to tới mức nào mà dám đứng trước mặt cô âm dương quái khí, đưa đến tận mặt tất nhiên Lâm Thanh Hoà không khách khí rồi.
Đi tới bên sườn núi yên tĩnh, ba mẹ con vui vẻ vừa chơi vừa đào rau dại. Mấy ngày trước trời đổ mưa xuân lất phất kéo dài bốn năm ngày nên Lâm Thanh Hoà muốn lên núi hái nấm. Tuy nhiên hôm nay dắt theo Tam Oa với Nhị Oa không tiện leo núi nên cô chỉ tìm quanh chỗ sườn núi này thôi, ai ngờ vận may không tồi, hái được khá nhiều.
Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, ba mẹ con ôm một đống chiến lợi phẩm thắng lợi trở về.
Mấy cây nấm nguyên vẹn thì xếp lên cái sàng mang đi phơi nắng dự trữ, còn mấy cây dập gãy thì tối nay xào ăn luôn, coi như đổi món.
Bữa tối nay nghe chừng cũng xôm tụ phết đấy, một dĩa nấm xào, một dĩa rau dại xào, thịt heo xương sườn hầm trứng gà còn dư từ bữa trưa, chưng thêm mấy cái bánh bắp, cần thiết thì nấu thêm tô canh gì đó nữa là hoàn hảo.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà dạy Nhị Oa Tam Oa tự rót nước uống giải khát, sau đó thưởng cho mỗi đứa một cái kẹo sữa rồi để hai anh em tự chơi với nhau.
Còn cô bắt tay vào nấu cơm heo.
Phần lớn chỗ rau dại hôm nay đào được là để cho heo ăn, hai con heo nhà cô được nuôi rất chu đáo, đợi tới cuối năm xuất chuồng chắc chắn đạt 200 cân.
Tới lúc đó nhà cô sẽ được cộng thêm công điểm, hơn nữa tới lúc phân thịt còn được ưu ái.
Mặc dù mùi hơi nồng nhưng cố gắng thì vẫn chịu được, dù sao cô chỉ cho ăn còn lại quét tước khử độc chuồng trại vẫn do Chu Thanh Bách xử lý.
Hiện tại một ngày cô cũng chỉ cần cho chúng ăn hai lần buổi sáng và giữa trưa thôi, còn lại những lần khác đều là Chu Thanh Bách cho ăn sau khi anh đi làm về.
Kể ra nuôi heo có nhiều cái lợi, ngay cả phân heo nộp lên đại đội cũng được tính công điểm. Nhưng mà mấy việc bốc mùi đó cũng do Chu Thanh Bách cân hết, Lâm Thanh Hoà còn lâu mới đụng vào.
Trong nhà có đàn ông tội gì không dựa dẫm. Đàn ông thô kệch có cái giá của đàn ông thô kệch, phải như thế nào mới lọt được vào mắt cô chứ!
Cho heo ăn sau đó tưới rau, công việc hậu viện chỉ có thế thôi. Lâm Thanh Hoà rửa tay rồi tiến vào phòng bếp kiểm tra chỗ bột đang ủ, chưa nở đủ, cần ủ thêm ít thời gian nữa, cô để bột đó rồi quay về phòng lôi ít vải dư ra tính làm đôi dép lê cho Chu Thanh Bách đi trong nhà.
Hơn bốn giờ chiều, Đại Oa tan học chạy về nhà cất cặp sách tu nước ừng ực rồi lại ba chân bốn cẳng chạy đi chơi.
Nguyên tắc của Lâm Thanh Hoà là để cho bọn trẻ chơi tự do với điều kiện trước tiên phải hoàn thành hết công việc được giao và không được nghịch nguy hiểm.
Nhìn đồng hồ có lẽ bột đã ủ đủ thời gian, Lâm Thanh Hoà bèn cất vải, kim, chỉ, kéo vào khay rồi đứng dậy tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Mấy hôm trước cô làm màn thầu nguyên cám. Cô với Chu Thanh Bách đều ăn được nhưng mà mấy thằng nhóc con kia chê lên chê xuống. Dù vậy thì mỗi tháng cô vẫn sẽ làm một vài bữa cho chúng biết có bánh bột ngô hay màn thầu ăn đã là hạnh phúc.
Ngon dở gì cũng phải ăn cho quen, phí phạm lương thực và kén ăn là tuyệt đối không được.
Bà mẹ kế nhiều nguyên tắc xắn tay áo nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm chiều.
Nấm không cần xào cùng thịt heo, bỏ một chút nước hầm còn dư từ bữa trưa vào xào chung cũng thừa ngon. Rau dại mới đào nên tươi roi rói, nấu thêm một tô canh nữa là hoàn thành ba món.
Sáu giờ chiều, Chu Thanh Bách đi làm về. Công việc cực nhọc mà chưa bao giờ nghe anh than một tiếng, nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn nhìn ra được nét mệt mỏi hiện lên gương mặt anh.
Công việc nhà nông lại làm quần quật cả ngày trời không mệt mới là lạ.
Lâm Thanh Hoà: “Anh lau qua cái mặt rửa chân tay cho mát rồi vào ăn cơm.”
“Được” Chu Thanh Bách nhanh tay múc nước, làm cả ngày anh cũng đói bụng lắm rồi.
Rửa xong tay chân, vừa đặt mông xuống ghế, mấy thằng con mỗi đứa một chân một tay thoáng cái đã bưng chén đũa cùng thức ăn lên trên bàn.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Anh xem tranh thủ hôm nào rảnh đi lấy sách vở về cho em đi.”
“Ngày kia đại đội cử anh đi mua nông dược, hôm đó tiện thể lấy sách cho em luôn.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà vui vẻ gật đầu.
Đợi tới lúc chính phủ ban bố khôi phục thi đại học thì cô đã không còn trẻ nhưng được cái nhóm sinh viên đầu tiên không bị hạn chế tuổi tác, cô phải tìm cách tham gia dự thi mới được.
Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay vất vả rồi, anh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi. Lát em cho hai con heo ăn cho, còn chuồng trại thì cứ để đó ngày mai dọn cũng được.”