Lần này, cả thịt và lương thực, lợi nhuận thu về ngót nghét 100 đồng.
Buôn hết hàng, Lâm Thanh Hoà mau chóng đi ra chỗ hai đứa con.
Hai thằng nhóc quỷ mắt mũi láo liên, cũng may vẫn còn biết nghe lời mẹ chịu ngồi yên một chỗ đợi, không chạy loạn.
Đang dáo dác nhìn khắp nơi thì phát hiện mẹ đã quay lại, Nhị Oa Tam Oa lập tức đứng bật dậy, hơn ha hớn hở.
Tam Oa chạy tới ôm lấy đùi mẹ hô to: “Mẹ.”
Lâm Thanh Hoà xoa đầu nó hỏi: “Có ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ không đấy?”
Nhị Oa liền đáp: “Có ạ, chúng con vẫn luôn ngồi ở chỗ này không đi đâu hết.”
Tam Oa cũng gật đầu, rồi đưa ra yêu cầu: “Mẹ ơi, mẹ mua cho con hồ lô ngào đường đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Mới vừa ăn kem xong còn gì?”
Một que kem bơ có giá tám xu, Lâm Thanh Hoà mua cho Nhị Oa, Tam Oa mỗi đứa một que.
Tam Oa bắt đầu mè nheo: “Con muốn ăn, con muốn ăn cơ.”
Lâm Thanh Hoà: “Được rồi, mẹ sẽ mua nhưng có một điều kiện. Hai đứa ăn chung một cây, cha, mẹ và anh cả mỗi người được riêng một cây.”
Nhị Oa gật đầu ngay: “Vâng.”
Tam Oa hơi do dự, ngẫm nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
Ba mẹ con đi dạo thương trường, trong nhà đã dùng hết đường trắng cho nên Lâm Thanh Hoà mua thêm một cân, ngoài ra còn mua một hộp sữa bột cho mấy thằng con trai.
Vừa về đến nhà, Nhị Oa Tam Oa gấp không đợi nổi, nháo lên đòi ăn hồ lô ngào đường.
Lâm Thanh Hoà mở bọc lấy ra cho hai đứa nó một cây, còn dư lại ba cây.
Buổi trưa, đợi Chu Thanh Bách tan tầm, Đại Oa tan học xong đi đánh cỏ heo trở về, ba người mỗi người cầm một cây hồ lô ngào đường ăn.
Nhị Oa với Tam Oa thèm chảy nước dãi.
Tam Oa bắt đầu giở trò nhõng nhèo, nhẹt cái miệng ra mếu máo: “Mẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ”
Lâm Thanh Hoà: “Con có khóc lăn ra đây cũng vô dụng. Mẹ đã quy ước từ trước rồi.”
Ngay lập tức, Tam Oa thu lại nước mắt.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Lần sau có còn tiếp tục ăn mảnh, không đợi cha với anh cả nữa không?”
Nhị Oa và Tam Oa tất nhiên không đắn đó mà đồng ý ngay, một lần này thôi đã hối hận xanh ruột rồi, nếu còn có lần sau chắc chúng nó khóc hết nước mắt mất.
Lâm Thanh Hoà gật đầu hài lòng, sau đó đứng lên đi chuẩn bị cơm nước.
Đối với phương pháp giáo dục con cái, Chu Thanh Bách chưa một lần xen vào. Trong một gia đình truyền thống luôn có sự phân công rất rõ ràng, đàn ông lo đối ngoại, đàn bà lo đối nội.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ hài lòng với kiểu sắp xếp này. Im lặng có nghĩa là đồng ý, chắc anh tán thành với cách dạy con của cô!
Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Anh mua hai con gà con ở nhà ai đấy?”
Chu Thanh Bách hiền hoà đáp: “Ở nhà bí thư chi bộ.”
Nhà cô nuôi ba con gá mái chuyên để đẻ trứng. Đầu xuân nuôi thêm hai con gà con, hôm thu hoạch vụ hè cô đã làm thịt hầm kỉ tử tẩm bổ cho mấy cha con. Giờ lại mới bắt về hai con nữa, chắc nuôi tầm ba tháng, tới khoảng tháng 10 âm là đủ béo để làm thịt ăn.
Thời buổi này thiếu thốn đủ đường, quần quật làm lụng quanh năm suốt tháng cũng chỉ có loanh quanh vài món gà, heo, cá để bồi bổ cơ thể. Muốn ăn cái khác cũng bói không ra.
Nói đến cùng thì chỉ có người hậu thế như cô mới dám mạnh tay cho cha con nhà này ăn ngon chứ toàn bộ cái thôn này không nhà nào ăn sang được như vậy.
Điều khiến Lâm Thanh Hoà lo lắng nhất chính là sức khoẻ của Chu Thanh Bách, công việc nhà nông nặng nhọc mà không được ăn đủ chất thì chắc chắn cơ thể càng ngày càng suy yếu. Vì thế mặc kệ tiếng lành hay tiếng xấu gì thì cô vẫn lo chu toàn ngày ba bữa, đảm bảo dinh dưỡng cho cha con nhà anh.
Trưa nay ăn xương sườn hầm rong biển, dưa leo xào trứng gà, canh cà chua, món chính là màn thầu hỗn hợp nhiều loại đậu.
Ăn xong, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Chạng vạng anh đi sờ xem có con cá, con lươn gì không nhé.”
“Được.”
Tan tầm, bóng ngả về tây, Chu Thanh Bách cầm cái thùng đi mò cá chạch.
Thu hoạch không tệ, phân nửa thùng cá chạch, hai con lươn, mỗi con tầm năm, sáu lạng.
Lươn đồng ở thời này không đáng tiền, chứ thời hiện đại vào nhà hàng thì lại thành món đặc sản giá trên trời, không những thế mà còn hiếm lắm mới ăn được lươn đồng chính cống.
Nhìn thành quả Chu Thanh Bách xách về, Lâm Thanh Hoà cười như được mùa.
Cá chạch cứ để nuôi trong thùng cho nhả bùn tới ngày mai mới hầm đậu hũ.
Tối nay xử trước hai con lươn. À tất nhiên công đoạn giết thịt vẫn giao cho Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà đi ra hậu viện nhổ hành.
Lươn kho tàu, ngon cực kỳ. Lâm Thanh Hoà rất mê món này nhưng hình như hơi ít thì phải, chắc không đủ cả nhà ăn. Cô bèn nấu thêm một tô canh trứng cà chua, chiên cho bốn cha con mỗi người thêm một quả trứng. Món chính là bánh bột bắp.
Ngoài ra, vẫn còn món chè đậu xanh nấu đường phèn đang được giữ lạnh trong nước giếng, đợi tới tầm 7 giờ mọi người xuôi cơm mới lấy lên uống.
Lâm Thanh Hoà hỏi Đại Oa: “Đại Oa, hôm nào thi?”
Đợt thu hoạch vụ hè, nhà trường cho toàn bộ học sinh nghỉ, gặt xong mới lại tiếp tục đi học.
Không thể không nói, giáo dục thời này vẫn chưa được coi trọng, nội quy nhà trường rất lỏng lẻo.
Chu Đại Oa: “Ngài mai con thi, ngày kia nghỉ học.”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Ừ, thi tốt nhé.”
Chu Đại Oa: “Mẹ, nghỉ hè mẹ cho con đi lên huyện thành với nhá, được không? Mẹ toàn cho Tam Oa với Nhị Oa đi, chưa cho con đi lần nào.”
“Ừ, lần sau mẹ cho con đi. Nhưng nếu lần này thi không đạt được thành tích tốt thì dẹp, không có đi đâu hết.”
Chu Đại Oa vui mừng: “Tuân lệnh, con sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.”
Lâm Thanh Hoà tiếp tục cắm cúi đóng đế giày, Chu Thanh Bách ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió cho vợ.
Một hồi sau cô càu nhàu: “Sao nhà mình sạch như thế này rồi mà vẫn có lắm muỗi thế nhỉ?”
Muỗi nhiều ơi nhiều, bị cắn phát nào thì ngứa phải biết.
Tam Oa la oai oái: “Mẹ ơi, muỗi cắn con. Mẹ mau bôi dầu cho con đi.”
Lâm Thanh Hoà vào phòng lấy dầu gió ra thoa cho nó.
Nhị Oa chìa cánh tay chi chít nốt muối đốt tới: “Con nữa, con nữa.”
Lâm Thanh Hoà cũng thoa cho nó.
Dầu gió này là cô mang từ tương lai tới, thoa một chút là đỡ ngứa ngay, hơn nữa còn có hiệu quả đuổi muỗi.
Lâm Thanh Hoà xức cho Chu Thanh Bách rồi quay sang hỏi Đại Oa: “Đại Oa, con có muốn không?”
Đại Oa thở dài, chẹp miệng: “Người đàn ông của mẹ thì mẹ trực tiếp xức. Tới lượt con trai mẹ thì mẹ còn hỏi có muốn hay không. Hình như có người tiếc không muốn cho con dùng a.”
Nhị Oa phá lên cười “Haha.”
Tam Oa cũng cười theo.
Chu Thanh Bách quay đầu nhìn về phía vợ, ánh mắt thâm tình. Lâm Thanh Hoà khóc không ra nước mắt, oan quá, cô thực sự không có ý gì mà, cái thằng nhóc Đại Oa này nha. Càng lớn càng khó đối phó!
Lời nhắn của Editor: Sorry các bạn, hôm nay chỉ có 1 chương thôi vì nhà mình bất ngờ có khách tới thăm. Nấu nướng, dọn dẹp nguyên ngày mệt phờ cả người, hix hix hix. Hẹn các bạn ngày mai mình bù chương nhé.
Chúc các bạn năm mới vui vẻ! :*
Buôn hết hàng, Lâm Thanh Hoà mau chóng đi ra chỗ hai đứa con.
Hai thằng nhóc quỷ mắt mũi láo liên, cũng may vẫn còn biết nghe lời mẹ chịu ngồi yên một chỗ đợi, không chạy loạn.
Đang dáo dác nhìn khắp nơi thì phát hiện mẹ đã quay lại, Nhị Oa Tam Oa lập tức đứng bật dậy, hơn ha hớn hở.
Tam Oa chạy tới ôm lấy đùi mẹ hô to: “Mẹ.”
Lâm Thanh Hoà xoa đầu nó hỏi: “Có ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ không đấy?”
Nhị Oa liền đáp: “Có ạ, chúng con vẫn luôn ngồi ở chỗ này không đi đâu hết.”
Tam Oa cũng gật đầu, rồi đưa ra yêu cầu: “Mẹ ơi, mẹ mua cho con hồ lô ngào đường đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Mới vừa ăn kem xong còn gì?”
Một que kem bơ có giá tám xu, Lâm Thanh Hoà mua cho Nhị Oa, Tam Oa mỗi đứa một que.
Tam Oa bắt đầu mè nheo: “Con muốn ăn, con muốn ăn cơ.”
Lâm Thanh Hoà: “Được rồi, mẹ sẽ mua nhưng có một điều kiện. Hai đứa ăn chung một cây, cha, mẹ và anh cả mỗi người được riêng một cây.”
Nhị Oa gật đầu ngay: “Vâng.”
Tam Oa hơi do dự, ngẫm nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
Ba mẹ con đi dạo thương trường, trong nhà đã dùng hết đường trắng cho nên Lâm Thanh Hoà mua thêm một cân, ngoài ra còn mua một hộp sữa bột cho mấy thằng con trai.
Vừa về đến nhà, Nhị Oa Tam Oa gấp không đợi nổi, nháo lên đòi ăn hồ lô ngào đường.
Lâm Thanh Hoà mở bọc lấy ra cho hai đứa nó một cây, còn dư lại ba cây.
Buổi trưa, đợi Chu Thanh Bách tan tầm, Đại Oa tan học xong đi đánh cỏ heo trở về, ba người mỗi người cầm một cây hồ lô ngào đường ăn.
Nhị Oa với Tam Oa thèm chảy nước dãi.
Tam Oa bắt đầu giở trò nhõng nhèo, nhẹt cái miệng ra mếu máo: “Mẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ”
Lâm Thanh Hoà: “Con có khóc lăn ra đây cũng vô dụng. Mẹ đã quy ước từ trước rồi.”
Ngay lập tức, Tam Oa thu lại nước mắt.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Lần sau có còn tiếp tục ăn mảnh, không đợi cha với anh cả nữa không?”
Nhị Oa và Tam Oa tất nhiên không đắn đó mà đồng ý ngay, một lần này thôi đã hối hận xanh ruột rồi, nếu còn có lần sau chắc chúng nó khóc hết nước mắt mất.
Lâm Thanh Hoà gật đầu hài lòng, sau đó đứng lên đi chuẩn bị cơm nước.
Đối với phương pháp giáo dục con cái, Chu Thanh Bách chưa một lần xen vào. Trong một gia đình truyền thống luôn có sự phân công rất rõ ràng, đàn ông lo đối ngoại, đàn bà lo đối nội.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ hài lòng với kiểu sắp xếp này. Im lặng có nghĩa là đồng ý, chắc anh tán thành với cách dạy con của cô!
Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Anh mua hai con gà con ở nhà ai đấy?”
Chu Thanh Bách hiền hoà đáp: “Ở nhà bí thư chi bộ.”
Nhà cô nuôi ba con gá mái chuyên để đẻ trứng. Đầu xuân nuôi thêm hai con gà con, hôm thu hoạch vụ hè cô đã làm thịt hầm kỉ tử tẩm bổ cho mấy cha con. Giờ lại mới bắt về hai con nữa, chắc nuôi tầm ba tháng, tới khoảng tháng 10 âm là đủ béo để làm thịt ăn.
Thời buổi này thiếu thốn đủ đường, quần quật làm lụng quanh năm suốt tháng cũng chỉ có loanh quanh vài món gà, heo, cá để bồi bổ cơ thể. Muốn ăn cái khác cũng bói không ra.
Nói đến cùng thì chỉ có người hậu thế như cô mới dám mạnh tay cho cha con nhà này ăn ngon chứ toàn bộ cái thôn này không nhà nào ăn sang được như vậy.
Điều khiến Lâm Thanh Hoà lo lắng nhất chính là sức khoẻ của Chu Thanh Bách, công việc nhà nông nặng nhọc mà không được ăn đủ chất thì chắc chắn cơ thể càng ngày càng suy yếu. Vì thế mặc kệ tiếng lành hay tiếng xấu gì thì cô vẫn lo chu toàn ngày ba bữa, đảm bảo dinh dưỡng cho cha con nhà anh.
Trưa nay ăn xương sườn hầm rong biển, dưa leo xào trứng gà, canh cà chua, món chính là màn thầu hỗn hợp nhiều loại đậu.
Ăn xong, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Chạng vạng anh đi sờ xem có con cá, con lươn gì không nhé.”
“Được.”
Tan tầm, bóng ngả về tây, Chu Thanh Bách cầm cái thùng đi mò cá chạch.
Thu hoạch không tệ, phân nửa thùng cá chạch, hai con lươn, mỗi con tầm năm, sáu lạng.
Lươn đồng ở thời này không đáng tiền, chứ thời hiện đại vào nhà hàng thì lại thành món đặc sản giá trên trời, không những thế mà còn hiếm lắm mới ăn được lươn đồng chính cống.
Nhìn thành quả Chu Thanh Bách xách về, Lâm Thanh Hoà cười như được mùa.
Cá chạch cứ để nuôi trong thùng cho nhả bùn tới ngày mai mới hầm đậu hũ.
Tối nay xử trước hai con lươn. À tất nhiên công đoạn giết thịt vẫn giao cho Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà đi ra hậu viện nhổ hành.
Lươn kho tàu, ngon cực kỳ. Lâm Thanh Hoà rất mê món này nhưng hình như hơi ít thì phải, chắc không đủ cả nhà ăn. Cô bèn nấu thêm một tô canh trứng cà chua, chiên cho bốn cha con mỗi người thêm một quả trứng. Món chính là bánh bột bắp.
Ngoài ra, vẫn còn món chè đậu xanh nấu đường phèn đang được giữ lạnh trong nước giếng, đợi tới tầm 7 giờ mọi người xuôi cơm mới lấy lên uống.
Lâm Thanh Hoà hỏi Đại Oa: “Đại Oa, hôm nào thi?”
Đợt thu hoạch vụ hè, nhà trường cho toàn bộ học sinh nghỉ, gặt xong mới lại tiếp tục đi học.
Không thể không nói, giáo dục thời này vẫn chưa được coi trọng, nội quy nhà trường rất lỏng lẻo.
Chu Đại Oa: “Ngài mai con thi, ngày kia nghỉ học.”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Ừ, thi tốt nhé.”
Chu Đại Oa: “Mẹ, nghỉ hè mẹ cho con đi lên huyện thành với nhá, được không? Mẹ toàn cho Tam Oa với Nhị Oa đi, chưa cho con đi lần nào.”
“Ừ, lần sau mẹ cho con đi. Nhưng nếu lần này thi không đạt được thành tích tốt thì dẹp, không có đi đâu hết.”
Chu Đại Oa vui mừng: “Tuân lệnh, con sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.”
Lâm Thanh Hoà tiếp tục cắm cúi đóng đế giày, Chu Thanh Bách ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió cho vợ.
Một hồi sau cô càu nhàu: “Sao nhà mình sạch như thế này rồi mà vẫn có lắm muỗi thế nhỉ?”
Muỗi nhiều ơi nhiều, bị cắn phát nào thì ngứa phải biết.
Tam Oa la oai oái: “Mẹ ơi, muỗi cắn con. Mẹ mau bôi dầu cho con đi.”
Lâm Thanh Hoà vào phòng lấy dầu gió ra thoa cho nó.
Nhị Oa chìa cánh tay chi chít nốt muối đốt tới: “Con nữa, con nữa.”
Lâm Thanh Hoà cũng thoa cho nó.
Dầu gió này là cô mang từ tương lai tới, thoa một chút là đỡ ngứa ngay, hơn nữa còn có hiệu quả đuổi muỗi.
Lâm Thanh Hoà xức cho Chu Thanh Bách rồi quay sang hỏi Đại Oa: “Đại Oa, con có muốn không?”
Đại Oa thở dài, chẹp miệng: “Người đàn ông của mẹ thì mẹ trực tiếp xức. Tới lượt con trai mẹ thì mẹ còn hỏi có muốn hay không. Hình như có người tiếc không muốn cho con dùng a.”
Nhị Oa phá lên cười “Haha.”
Tam Oa cũng cười theo.
Chu Thanh Bách quay đầu nhìn về phía vợ, ánh mắt thâm tình. Lâm Thanh Hoà khóc không ra nước mắt, oan quá, cô thực sự không có ý gì mà, cái thằng nhóc Đại Oa này nha. Càng lớn càng khó đối phó!
Lời nhắn của Editor: Sorry các bạn, hôm nay chỉ có 1 chương thôi vì nhà mình bất ngờ có khách tới thăm. Nấu nướng, dọn dẹp nguyên ngày mệt phờ cả người, hix hix hix. Hẹn các bạn ngày mai mình bù chương nhé.
Chúc các bạn năm mới vui vẻ! :*