Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 122: Vợ hiền dâu thảo
Một khay lớn cá chạch kho tàu, một dĩa bự cải thìa xanh mướt điểm xuyến tóp mỡ vàng ruộm, một nồi to đùng bánh bột bắp, đủ khẩu phần cho cả đại gia đình.
Ông Chu như kiểu có thần giao cách cảm với bà bạn già, tan tầm tự động theo chân cha con Chu Thanh Bách đi về hướng này.
Tam Oa lăn lộn trọn vẹn một ngày, tay chân rã rời, mệt mỏi nằm úp mặt trên lưng cha.
Về tới nhà, mọi người rửa tay chân cho sạch sẽ rồi ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Hôm nay ánh mắt Chu Thanh Bách đặc biệt ôn nhu, đặc biệt thâm tình.
Lâm Thanh Hoà: “…..” Haha, có vẻ nhiều người hiểu lầm ý cô.
Không cần hỏi cũng thừa sức đoán ra, chắn chắn trên đường về ông Chu và con trai út đã tâm sự với nhau về vấn đề vợ hiền dâu thảo.
Haha, Xong, mọi người đều cho là như thế rồi thì cô còn nói được gì nữa!
Bữa cơm hôm nay không chỉ ăn no ăn ngon mà còn ấm lòng.
Cơm nước xong xuôi, ông bà Chu ẵm Tô Thành về Chu gia.
Lâm Thanh Hòa nấu một nồi nước to cho ba đứa con tắm rửa.
Đầu tiên là tắm cho Tam Oa trước, thằng nhóc này chắc mệt lắm rồi, lúc nãy đang ăn cơm còn ngủ gà ngủ gật.
Vừa thả vào chậu nước, thằng nhóc lại tỉnh như sáo, mồm mép liến thoắng kể đủ chuyện trên trời dưới biển cho mẹ nghe, ấy thế mà vừa vớt ra đặt lên giường đất một cái là ngủ không biết trời trăng mây đất gì luôn.
Lâm Thanh Hoà quay ra nói với Đại Oa, Nhi Oa: “Hai đứa con cũng đi tắm đi rồi còn đi ngủ.”
Sớm thế này, làm sao mà ngủ?
Đại Oa: “Con muốn ăn chè đậu xanh.”
Nhị Oa: “Con cũng thế.”
Lâm Thanh Hoà nhất quyết đẩy hai thằng đi tắm trước rồi ăn gì thì tính sau.
Chu Thanh Bách rảnh rỗi không có việc gì làm lại xách thùng đi mò cá chạch. Trước đây anh không hảo món này lắm vì anh không thích vị tanh của cá, nhưng qua tay bà xã thì món ăn đã được nâng lên một tầm cao mới, với lại thịt cá cũng được coi là món mặn cho mâm cơm gia đình
Trời sập tối anh mới quay về, xách theo mấy con cá, thả vào trong chậu nước đợi ngày mai ngày mốt bắt thêm vài con nữa rồi làm cả thể.
Lâm Thanh Hoà: “Anh đi tắm rửa đi rồi vào ăn chè đậu xanh, còn nghỉ cho sớm.”
Chu Thanh Bách ôm quần áo đi tắm, sau đó tiện tay gom quần áo dơ của lũ nhóc giũ sạch sẽ bùn đất.
Lúc nãy, Lâm Thanh Hoà đã múc một tô chè đậu xanh để ông bà Chu cầm về từ từ ăn, còn lại bao nhiêu cô chia cho mỗi người một chén, ăn xong, cả nhà đánh răng súc miệng rồi leo lên giường đất chuẩn bị ngủ.
Nằm trên giường, chỉ có hai vợ chồng, Chu Thanh Bách mới thổ lộ tâm tình: “Hôm nay cha mẹ rất vui.”
Lâm Thanh Hoà nhìn thấy hết nhưng cô cười không nổi nha, hix…
Tuy nhiên ván đã đóng thuyền, chồng đã lên tiếng vậy rồi, cô đành nói: “Đằng nào cũng một công nấu, thêm hai người cũng chỉ thêm cái chén đôi đũa, nếu ông bà thích thì cứ để ông bà sang nhà mình ăn cơm.”
Chu Thanh Bách vui vẻ ra mặt: “Cám ơn em.”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt, cao thủ không bằng tranh thủ, thời cơ tới, chớp liền: “Nếu chẳng may em làm sai chuyện gì, anh có bằng lòng tha thứ cho em không?”
Chu Thanh Bách hỏi ngược lại: “Em đã làm sai chuyện gì?”
Lâm Thanh Hoà giả ngu: “Êyyy, cái anh này, anh nói đi đâu thế, em thì có thể làm sai chuyện gì, hỏi cho vui thôi, anh cứ trả lời đi chịu hay là không chịu?”
Chu Thanh Bách buồn cười, duỗi tay kéo cô vợ nhỏ vào lòng, âu yếm nói: “Chịu.”
Đúng là phụ nữ, suốt ngày toàn nghĩ linh tinh, vợ anh sẽ không sai, cả đời cũng không, kể cả nếu có lỡ gây ra lỗi lầm anh cũng sẽ bỏ qua hết.
Sập bẫy, haha! Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Anh phải nhớ kỹ lời mình đã nói hôm nay đấy nhé.”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười “ừhm” một tiếng. Với anh mà nói, chỉ cần cô bằng lòng theo anh cả đời, hết thảy những chuyện khác đều không đáng bận tâm.
Sáng hôm sau, 4 giờ rưỡi, Lâm Thanh Hoà tỉnh dậy.
Cô vào bếp chưng lại chỗ màn thầu tối qua ăn còn thừa, nấu nồi cháo gạo kê, cắt hai quả trứng muối, xào một đĩa dưa leo trứng gà.
Chu Thanh Bách ăn xong, lập tức vác nông cụ ra đồng làm việc. Giữa đường nhập với đoàn người Chu gia gồm ông Chu, anh cả, anh hai và anh ba Chu.
Anh hai Chu hỏi: “Chú tư, sáng nay ăn gì?”
Chu Thanh Bách đáp qua loa: “Màn thầu, dưa chuột.”
Còn những món khác anh không nhắc tới. Nghĩ tới lại thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trước khi ra khỏi cửa, vợ ân cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Một đĩa xào to ú ụ, đặc biệt rưới nhiều mỡ heo vừa thơm vừa béo. Cô nói cái này là làm riêng cho anh, anh cứ thoải mái ăn hết, không cần chừa, lát các con dậy cô sẽ xào cho chúng đĩa khác. Vì thế toàn bộ mâm cơm sáng phong phú chui hết vào bụng anh, no căng nhưng tí nữa gặt một hồi, tới tầm giữa trưa là bụng lại sôi òng ọc ngay.
Anh hai Chu: “Còn không bằng chú ba cơ à?”
Anh ba Chu trừng mắt: “Đấy là của vợ tôi, tôi có ăn miếng nào đâu.”
Đợt trước, Tô Đại Lâm mang rất nhiều đồ bổ về, tới tận bây giờ nhà anh ba vẫn còn chưa ăn hết. Tuy nhiên lời của anh ba Chu chẳng ai tin, anh không ăn ké miếng nào? Không có khả năng!
Cũng bởi vì chuyện này mà vợ chồng anh hai Chu cãi nhau một trận ra trò. Nhưng buồn cười nhất là buổi sáng chị hai Chu đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ, tới giữa trưa đã thấy ôm quần áo quay về Chu gia.
Mùa màng bận rộn, ai rảnh hơi đâu mà đi quan tâm ba cái chuyện giận dỗi vớ vẩn, với lại dượng út muốn nhờ vả ai đó là quyền của dượng ấy, làm sao can thiệp được.
Quan trọng nhất là, vợ chồng cô út nhờ chị ba chứ không thèm nhờ chị hai. Vì sao à? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được. Chung quy lại cũng là do mình, bây giờ còn trách cứ ai, làm mình làm mẩy cho ai xem?
Đi một vòng, cuối cùng cũng phải tự mình vác xác về, chị hai Chu mặt mày xám xịt, mỗi lần chạm mặt chị ba Chu là hằm hằm như gặp kẻ thù.
Ngược lại, chị ba Chu vẫn ăn ngon ngủ yên, ai muốn mặt nặng mày nhẹ thì cứ việc, phân gia rồi, làm gì được nhau?
Chu Thanh Bách trực tiếp bỏ qua ba cái chuyện vớ vẩn, quay sang hỏi ông Chu: “Sao sáng nay cha không qua nhà con ăn cơm?”
Ông Chu: “Bữa sáng tự ăn được.”
Chu Thanh Bách: “Để lát nữa con nói với Thanh Hoà, từ sáng mai cha qua bên này ăn cơm đi.”
Tay nghề của mẹ anh thế nào anh còn lạ gì, nhất định bữa sáng sẽ đơn giản tới mức đơn điệu.
Đã thế giờ bà còn phải trông cháu, không mệt thì cũng vướng chân vướng tay, thôi, tốt nhất là cứ qua hết nhà anh.
Ông Chu gật đầu ngay: “Ừ, được.” Được chứ, tất nhiên là được rồi, ăn cơm cùng con cháu, ông vui còn chẳng kịp ấy chứ.
Chứng kiến một màn này, anh cả Chu, anh hai Chu, anh ba Chu không hẹn mà cùng im re. Chưa hỏi qua ý kiến bà xã, bọn họ nào có dám mở miệng.
Nhìn kiểu này, có vẻ chú tư ở nhà rất có tiếng nói nha.
Chồng đi làm, trời vẫn còn sớm nhưng Lâm Thanh Hoà không quay lại giường ngủ thêm mà khởi động ngày mới luôn. Đầu tiên là nấu cơm heo.
Đêm qua anh định dậy nấu, may mà cô phát hiện mắng cho một trận mới chịu thôi. Cái ông này cả ngày làm việc quần quật rồi nhưng mà đêm hôm khuya khoắt lại còn định mò dậy nấu cơm heo. Người đàn ông này thật khiến cô vừa bực vừa thương!
Haizzz, Lâm Thanh Hoà vừa đứng ngoáy cơm heo vừa thở dài thườn thượt.
Nhưng mà đàn bà siêng năng mau già lắm, mới mệt có mấy ngày mà nếp nhăn rồi quầng thâm đã lũ lượt kéo tới rồi. Hy vọng vụ này xong sớm, tới lúc đó anh sẽ ôm hết, mình không phải cực như này nữa.
Cơm heo chín, nhấc xuống một bên để nguội, rồi cô bắt đầu nấu đồ ăn sáng cho các con. Làm xong hết thảy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới có sáu giờ sáng.
Lâm Thanh Hoà vào phòng đánh thức mấy con heo mê ngủ.
Đoán chừng chị cả Chu với mấy đứa nhỏ bên kia sắp xuất phát rồi, không gọi chúng nó dậy là không kịp đi cùng.
Ba thằng nhóc xử lý xong bữa sáng, mỗi đứa bỏ vào túi mấy trái cà chua rồi hớn hở hoà vào đoàn người xuống ruộng, vừa đi vừa hăng hái hô vang “Lao động là vinh quang, lao động là vinh quang!”
Lâm Thanh Hoà khóa kỹ cửa nẻo, đạp xe lên nhà chị Mai.
Quả nhiên, chị Mai không làm cô thất vọng. Ngoài phân lượng đã định ra, lần này còn có thêm một miếng thịt nạc tầm 1 cân, và một miếng thịt ba chỉ loại ngon ước chừng hơn 2 cân.
Nhìn vào hai miếng thịt tươi ngon, Lâm Thanh Hoà liên tưởng ngay tới món ba chỉ xào dưa muối chua và thịt sốt chua ngọt.
Chương 122: Vợ hiền dâu thảo
Một khay lớn cá chạch kho tàu, một dĩa bự cải thìa xanh mướt điểm xuyến tóp mỡ vàng ruộm, một nồi to đùng bánh bột bắp, đủ khẩu phần cho cả đại gia đình.
Ông Chu như kiểu có thần giao cách cảm với bà bạn già, tan tầm tự động theo chân cha con Chu Thanh Bách đi về hướng này.
Tam Oa lăn lộn trọn vẹn một ngày, tay chân rã rời, mệt mỏi nằm úp mặt trên lưng cha.
Về tới nhà, mọi người rửa tay chân cho sạch sẽ rồi ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Hôm nay ánh mắt Chu Thanh Bách đặc biệt ôn nhu, đặc biệt thâm tình.
Lâm Thanh Hoà: “…..” Haha, có vẻ nhiều người hiểu lầm ý cô.
Không cần hỏi cũng thừa sức đoán ra, chắn chắn trên đường về ông Chu và con trai út đã tâm sự với nhau về vấn đề vợ hiền dâu thảo.
Haha, Xong, mọi người đều cho là như thế rồi thì cô còn nói được gì nữa!
Bữa cơm hôm nay không chỉ ăn no ăn ngon mà còn ấm lòng.
Cơm nước xong xuôi, ông bà Chu ẵm Tô Thành về Chu gia.
Lâm Thanh Hòa nấu một nồi nước to cho ba đứa con tắm rửa.
Đầu tiên là tắm cho Tam Oa trước, thằng nhóc này chắc mệt lắm rồi, lúc nãy đang ăn cơm còn ngủ gà ngủ gật.
Vừa thả vào chậu nước, thằng nhóc lại tỉnh như sáo, mồm mép liến thoắng kể đủ chuyện trên trời dưới biển cho mẹ nghe, ấy thế mà vừa vớt ra đặt lên giường đất một cái là ngủ không biết trời trăng mây đất gì luôn.
Lâm Thanh Hoà quay ra nói với Đại Oa, Nhi Oa: “Hai đứa con cũng đi tắm đi rồi còn đi ngủ.”
Sớm thế này, làm sao mà ngủ?
Đại Oa: “Con muốn ăn chè đậu xanh.”
Nhị Oa: “Con cũng thế.”
Lâm Thanh Hoà nhất quyết đẩy hai thằng đi tắm trước rồi ăn gì thì tính sau.
Chu Thanh Bách rảnh rỗi không có việc gì làm lại xách thùng đi mò cá chạch. Trước đây anh không hảo món này lắm vì anh không thích vị tanh của cá, nhưng qua tay bà xã thì món ăn đã được nâng lên một tầm cao mới, với lại thịt cá cũng được coi là món mặn cho mâm cơm gia đình
Trời sập tối anh mới quay về, xách theo mấy con cá, thả vào trong chậu nước đợi ngày mai ngày mốt bắt thêm vài con nữa rồi làm cả thể.
Lâm Thanh Hoà: “Anh đi tắm rửa đi rồi vào ăn chè đậu xanh, còn nghỉ cho sớm.”
Chu Thanh Bách ôm quần áo đi tắm, sau đó tiện tay gom quần áo dơ của lũ nhóc giũ sạch sẽ bùn đất.
Lúc nãy, Lâm Thanh Hoà đã múc một tô chè đậu xanh để ông bà Chu cầm về từ từ ăn, còn lại bao nhiêu cô chia cho mỗi người một chén, ăn xong, cả nhà đánh răng súc miệng rồi leo lên giường đất chuẩn bị ngủ.
Nằm trên giường, chỉ có hai vợ chồng, Chu Thanh Bách mới thổ lộ tâm tình: “Hôm nay cha mẹ rất vui.”
Lâm Thanh Hoà nhìn thấy hết nhưng cô cười không nổi nha, hix…
Tuy nhiên ván đã đóng thuyền, chồng đã lên tiếng vậy rồi, cô đành nói: “Đằng nào cũng một công nấu, thêm hai người cũng chỉ thêm cái chén đôi đũa, nếu ông bà thích thì cứ để ông bà sang nhà mình ăn cơm.”
Chu Thanh Bách vui vẻ ra mặt: “Cám ơn em.”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt, cao thủ không bằng tranh thủ, thời cơ tới, chớp liền: “Nếu chẳng may em làm sai chuyện gì, anh có bằng lòng tha thứ cho em không?”
Chu Thanh Bách hỏi ngược lại: “Em đã làm sai chuyện gì?”
Lâm Thanh Hoà giả ngu: “Êyyy, cái anh này, anh nói đi đâu thế, em thì có thể làm sai chuyện gì, hỏi cho vui thôi, anh cứ trả lời đi chịu hay là không chịu?”
Chu Thanh Bách buồn cười, duỗi tay kéo cô vợ nhỏ vào lòng, âu yếm nói: “Chịu.”
Đúng là phụ nữ, suốt ngày toàn nghĩ linh tinh, vợ anh sẽ không sai, cả đời cũng không, kể cả nếu có lỡ gây ra lỗi lầm anh cũng sẽ bỏ qua hết.
Sập bẫy, haha! Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Anh phải nhớ kỹ lời mình đã nói hôm nay đấy nhé.”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười “ừhm” một tiếng. Với anh mà nói, chỉ cần cô bằng lòng theo anh cả đời, hết thảy những chuyện khác đều không đáng bận tâm.
Sáng hôm sau, 4 giờ rưỡi, Lâm Thanh Hoà tỉnh dậy.
Cô vào bếp chưng lại chỗ màn thầu tối qua ăn còn thừa, nấu nồi cháo gạo kê, cắt hai quả trứng muối, xào một đĩa dưa leo trứng gà.
Chu Thanh Bách ăn xong, lập tức vác nông cụ ra đồng làm việc. Giữa đường nhập với đoàn người Chu gia gồm ông Chu, anh cả, anh hai và anh ba Chu.
Anh hai Chu hỏi: “Chú tư, sáng nay ăn gì?”
Chu Thanh Bách đáp qua loa: “Màn thầu, dưa chuột.”
Còn những món khác anh không nhắc tới. Nghĩ tới lại thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trước khi ra khỏi cửa, vợ ân cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Một đĩa xào to ú ụ, đặc biệt rưới nhiều mỡ heo vừa thơm vừa béo. Cô nói cái này là làm riêng cho anh, anh cứ thoải mái ăn hết, không cần chừa, lát các con dậy cô sẽ xào cho chúng đĩa khác. Vì thế toàn bộ mâm cơm sáng phong phú chui hết vào bụng anh, no căng nhưng tí nữa gặt một hồi, tới tầm giữa trưa là bụng lại sôi òng ọc ngay.
Anh hai Chu: “Còn không bằng chú ba cơ à?”
Anh ba Chu trừng mắt: “Đấy là của vợ tôi, tôi có ăn miếng nào đâu.”
Đợt trước, Tô Đại Lâm mang rất nhiều đồ bổ về, tới tận bây giờ nhà anh ba vẫn còn chưa ăn hết. Tuy nhiên lời của anh ba Chu chẳng ai tin, anh không ăn ké miếng nào? Không có khả năng!
Cũng bởi vì chuyện này mà vợ chồng anh hai Chu cãi nhau một trận ra trò. Nhưng buồn cười nhất là buổi sáng chị hai Chu đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ, tới giữa trưa đã thấy ôm quần áo quay về Chu gia.
Mùa màng bận rộn, ai rảnh hơi đâu mà đi quan tâm ba cái chuyện giận dỗi vớ vẩn, với lại dượng út muốn nhờ vả ai đó là quyền của dượng ấy, làm sao can thiệp được.
Quan trọng nhất là, vợ chồng cô út nhờ chị ba chứ không thèm nhờ chị hai. Vì sao à? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được. Chung quy lại cũng là do mình, bây giờ còn trách cứ ai, làm mình làm mẩy cho ai xem?
Đi một vòng, cuối cùng cũng phải tự mình vác xác về, chị hai Chu mặt mày xám xịt, mỗi lần chạm mặt chị ba Chu là hằm hằm như gặp kẻ thù.
Ngược lại, chị ba Chu vẫn ăn ngon ngủ yên, ai muốn mặt nặng mày nhẹ thì cứ việc, phân gia rồi, làm gì được nhau?
Chu Thanh Bách trực tiếp bỏ qua ba cái chuyện vớ vẩn, quay sang hỏi ông Chu: “Sao sáng nay cha không qua nhà con ăn cơm?”
Ông Chu: “Bữa sáng tự ăn được.”
Chu Thanh Bách: “Để lát nữa con nói với Thanh Hoà, từ sáng mai cha qua bên này ăn cơm đi.”
Tay nghề của mẹ anh thế nào anh còn lạ gì, nhất định bữa sáng sẽ đơn giản tới mức đơn điệu.
Đã thế giờ bà còn phải trông cháu, không mệt thì cũng vướng chân vướng tay, thôi, tốt nhất là cứ qua hết nhà anh.
Ông Chu gật đầu ngay: “Ừ, được.” Được chứ, tất nhiên là được rồi, ăn cơm cùng con cháu, ông vui còn chẳng kịp ấy chứ.
Chứng kiến một màn này, anh cả Chu, anh hai Chu, anh ba Chu không hẹn mà cùng im re. Chưa hỏi qua ý kiến bà xã, bọn họ nào có dám mở miệng.
Nhìn kiểu này, có vẻ chú tư ở nhà rất có tiếng nói nha.
Chồng đi làm, trời vẫn còn sớm nhưng Lâm Thanh Hoà không quay lại giường ngủ thêm mà khởi động ngày mới luôn. Đầu tiên là nấu cơm heo.
Đêm qua anh định dậy nấu, may mà cô phát hiện mắng cho một trận mới chịu thôi. Cái ông này cả ngày làm việc quần quật rồi nhưng mà đêm hôm khuya khoắt lại còn định mò dậy nấu cơm heo. Người đàn ông này thật khiến cô vừa bực vừa thương!
Haizzz, Lâm Thanh Hoà vừa đứng ngoáy cơm heo vừa thở dài thườn thượt.
Nhưng mà đàn bà siêng năng mau già lắm, mới mệt có mấy ngày mà nếp nhăn rồi quầng thâm đã lũ lượt kéo tới rồi. Hy vọng vụ này xong sớm, tới lúc đó anh sẽ ôm hết, mình không phải cực như này nữa.
Cơm heo chín, nhấc xuống một bên để nguội, rồi cô bắt đầu nấu đồ ăn sáng cho các con. Làm xong hết thảy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới có sáu giờ sáng.
Lâm Thanh Hoà vào phòng đánh thức mấy con heo mê ngủ.
Đoán chừng chị cả Chu với mấy đứa nhỏ bên kia sắp xuất phát rồi, không gọi chúng nó dậy là không kịp đi cùng.
Ba thằng nhóc xử lý xong bữa sáng, mỗi đứa bỏ vào túi mấy trái cà chua rồi hớn hở hoà vào đoàn người xuống ruộng, vừa đi vừa hăng hái hô vang “Lao động là vinh quang, lao động là vinh quang!”
Lâm Thanh Hoà khóa kỹ cửa nẻo, đạp xe lên nhà chị Mai.
Quả nhiên, chị Mai không làm cô thất vọng. Ngoài phân lượng đã định ra, lần này còn có thêm một miếng thịt nạc tầm 1 cân, và một miếng thịt ba chỉ loại ngon ước chừng hơn 2 cân.
Nhìn vào hai miếng thịt tươi ngon, Lâm Thanh Hoà liên tưởng ngay tới món ba chỉ xào dưa muối chua và thịt sốt chua ngọt.