Trước tháng 9, Chu Thanh Bách phải đi lên thành phố một chuyến mua nông dược và phân bón cho đại đội. Đây là lần đi cuối cùng trong năm nay, mua một lượt dùng luôn cho 4 tháng cuối năm.
Tất nhiên, chuyến đi này có cô vợ nhỏ tháp tùng.
Từ sáng sớm, hai vợ chồng đã sóng vai nhau ra cửa.
Chu Thanh Bách rất bất đắc dĩ, trong lòng anh đoán chắc bà xã nhà anh sẽ không ngoan ngoãn mà an phận đâu, thể nào cũng có âm mưu gì cho mà xem. Nhưng anh gặng hỏi mãi cô nàng vẫn không chịu hé răng, ờ, em có quyền không nói nhưng không được phép rời khỏi anh nửa bước để xem em quậy thế nào?!
Trên thành phố rất loạn, không được bình yên như huyện thành. Không lâu trước đây mới rung chuyển một phen cho nên không thể để mặc cô ấy chạy loạn khắp nơi được, anh không yên tâm.
Thỉnh thoảng lại có một trận sóng gió quét qua khiến mọi thứ chao đảo nhưng đây lại là một trong những nét đặc trưng của thời đại mà người ta thường sẽ nhắc tới đầu tiên khi nói về thời kỳ này.
“Anh đi lo việc của anh đi nhé, buổi chiều hẹn gặp nhau ở nhà xe.” Lâm Thanh Hoà lém lỉnh nháy mắt với Chu Thanh Bách.
Quả nhiên, vừa xuống sân ga là cô gái này tính toán tách anh ra. Chu Thanh Bách vô cùng bình tĩnh và cương quyết phun ra 3 chữ: “Đi theo anh.”
Dù gì cũng chung chăn gối nhiều năm, làm sao anh không hiểu tính cách cô vợ nhỏ nhà mình, nếu tới thành phố mà cô ngoan ngoãn đi theo anh thì mới là chuyện lạ đó!
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà không muốn nghe theo lời anh chồng rồi. Cả buổi tò tò theo sau lưng anh thì cô mất công lên đây làm đếch gì, ở nhà không sướng thì thôi tự nhiên phải chịu đựng cái mùi dầu xe khó ngửi kinh khủng xong công cốc à? NO!
Chẳng mấy mà khai giảng, khai giảng xong là cô lại quay cuồng như con thoi lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi nữa. Mấy khi có cơ hội lên thành phố, lần này cô nhất định phải tranh thủ càn quét một phen ra trò mới được.
Lâm Thanh Hoà híp mắt cười nhõng nhẽo : “Em hứa đúng giờ hẹn sẽ quay lại chỗ này, anh yên tâm đi, em sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu, Thanh Bách~ Thanh Bách à~…”
Không là không, ngày hôm nay mọi chiêu trò đều vô dụng, Chu Thanh Bách rất cứng rắn bắt Lâm Thanh Hoà phải theo mình đi mua nông dược.
Tầm hơn một giờ sau, việc chính đã xong, Chu Thanh Bách có ý cho cô tự do hoạt động, nhưng điều kiện tiên quyết là anh sẽ đi cùng.
Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ đây là áp giải phạm nhân chắc?
Mặt thì lạnh như băng, cả người toát ra chính khí, vừa nhìn là biết người đã từng tham gia quân đội rồi, thế này ai dám lại gần giao dịch nữa, có mà doạ người ta chạy mất dép ấy chứ?
Trời ơi là trời!
Chu Thanh Bách thấp giọng hỏi: “Em muốn đổi cái gì?”
Lâm Thanh Hoà bĩu môi: “Nào có muốn đổi chác cái gì đâu, em chỉ muốn đi tham quan thôi mà.”
Trao đổi vàng, việc này nhất định không thể nói cho anh biết được. Đây là người đàn ông truyền thống điển hình, lần trước anh lấy một ít từ chỗ đồng đội mang về cho cô đã là giới hạn rồi, chắc chắn không có lần sau.
Chu Thanh Bách không nói gì, dắt vợ đi vào Cửa hàng bách hoá của Thành phố, định mua cho cô 2 bộ quần áo đẹp.
Nhưng mà khổ một nỗi, thẩm mỹ thập niên này làm sao vào mắt Lâm Thanh Hoà được, nhìn tới nhìn lui chỉ có mấy kiểu, ai cũng mặc giống ai…ờhm…nói chung là hơi bị quê mùa đấy.
Cô không định mua cho mình mà kéo anh tới chỗ bán quần áo nam, vừa lựa áo ba lỗ cho anh vừa nói: “Em không cần mua thêm, quần áo ở nhà vẫn còn đủ mặc.”
Thấy cô không muốn mua, Chu Thanh Bách cũng không ép, sau khi dạo Cửa hàng bách hoá xong, hai vợ chồng lại đi qua Cung Tiêu Xã mua ít đồ rồi quay lại nhà ga đợi giờ lên xe.
Lâm Thanh Hoà thầm thở dài trong lòng, rồi xong, chuyến này đi công toi rồi haizz….
Hai vợ chồng mang theo phân bón, nông dược ngồi xe trở về huyện thành. Xuống tới huyện thành, Chu Thanh Bách tiếp tục đạp xe chở Lâm Thanh Hoà về thôn.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà vào không gian riêng lấy mấy món đồ vừa mua ra rồi mệt mỏi xua đuổi ông chồng đi làm việc của anh đi.
Cô chán nản than thầm, ông tướng này, thật là biết cách cản đường phát tài của người ta mà!
Được cái Lâm Thanh Hoà là người biết co biết dãn, số phận đã an bài chỉ được như thế, cô cũng rất vui vẻ chấp nhận, không bất chấp cưỡng cầu bằng mọi giá, dù sao chiến lợi phẩm cô thu được cũng đã khá nặng tay rồi.
Cuối cùng cũng tới đầu tháng 9, Đại Oa cầm theo phiếu gạo mẹ cho, rời nhà, chuyển lên ở nhà cô út, chính thức bắt đầu 2 năm học Cao Trung.
Bỗng nhiên trong nhà thiếu mất một người, ai cũng cảm thấy bâng khuâng, hụt hẫng.
Nhất là tới bữa cơm, lúc cả nhà quây quần quanh mâm cơm là ông Chu, bà Chu lại nhắc thằng cháu lớn làm cho Nhị Oa, Tam Oa và cả nhóc Tô Thành đều xụ mặt buồn thỉu buồn thiu vì nhớ anh cả.
Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hoà mới rúc vào lòng chồng lí nhí nói: “Không biết Đại Oa ở nhà cô út đã quen chưa nữa.”
Chu Thanh Bách an ủi vợ: “Không sao đâu.”
Thật lòng mà nói, anh hoàn toàn không lo lắng vấn đề này một tí nào. Đại Oa chỉ lên huyện thành tới trường đọc sách thôi mà, có phải đi làm công lên việc xuống vất vả gì đâu. Với lại nó cũng đã lớn tướng rồi không còn bé bỏng gì nữa. Ở nông thôn này, mấy đứa trạc độ tuổi nó đã phải xuất công lãnh nửa số công điểm so với người lớn rồi.
Và quan trọng nhất chính là, Đại Oa đã có một thời gian nghiêm túc theo anh học quyền cước, luyện công phu. Với thân thủ của nó hiện giờ, một đấu hai chỉ là chuyện nhỏ.
Tức cảnh sinh tình, tự nhiên Lâm Thanh Hoà buồn vu vơ: “Haizz, còn nhỏ thì quây quần ríu rít quanh chân kêu cha gọi mẹ, lớn khôn rồi sẽ lần lượt tung cánh bay đi theo đuổi ước mơ, hoài bão, đứa nào cũng có cuộc sống riêng, cuối cùng chỉ còn dư lại mỗi hai vợ chồng già chúng ta thôi.”
Chu Thanh Bách không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cho vợ.
Nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà bổ sung: “Để cuối tuần này nghỉ em lên thăm con xem nó thế nào.”
Chu Thanh Bách chỉ: “Ừ” một tiếng. Anh biết mấy đứa nhà này đều được mẹ nó quan tâm, chiều chuộng từ miếng ăn, hớp nước. Thật ra mà nói có nhiều lúc anh cảm thấy cô chăm con kỹ quá nhưng mà thôi vậy, cứ để cô ấy đi cho yên tâm cũng tốt.
Lúc này, trường học vẫn chưa có quy định cho nghỉ hai ngày cuối tuần, mà phải học liên tiếp nửa tháng mới được phép nghỉ 1 ngày. Ngày này cũng không phải để nghỉ ngơi, thư giãn mà là để các em học sinh về nhà lấy lương thực bổ sung. Buổi sáng về, buổi chiều phải quay lại trường ngay, vì thế thời gian 1 ngày nghỉ chỉ có mỗi việc đi đi về về là đã hết sạch luôn rồi.
Lâm Thanh Hoà canh đúng ngày nghỉ, làm món sở trường nhất của mình là thịt kho tàu và lươn kho tàu mang lên huyện cho con trai cả. Vừa lên tới nơi, cô bắt gặp cảnh con trai đang khăn gói quả mướp chuẩn bị về nhà.
Thoáng thấy bóng mẹ, Đại Oa nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Nó chạy ùa ra, tíu ta tíu tít: “Mẹ, sao mẹ lại lên đây, con đang định mượn xe cô út đạp về nhà nè.”
Chu Hiểu Mai vẫn còn đang trong thời gian ở cữ. Sau khi cưới không bao lâu, nhà cô mua thêm 1 chiếc xe đạp nữa. 2 vợ chồng mỗi người 1 chiếc, oai ra phết, trên huyện thành nào đâu có nhiều nhà được như thế.
Lâm Thanh Hoà: “Mẹ lên thăm cô út, tiện thể mang cho con lương thực với phiếu gạo đây. Được nghỉ 1 ngày tranh thủ mà nghỉ ngơi đi, không cần phải về nữa.”
Nửa tháng mới gặp lại con trai, thấy tinh thần thằng bé không giảm sút tí nào, lúc này cô mới thực sự an tâm.
Đừng tưởng thường ngày thấy cô tiêu sái mà cho rằng cô không để tâm nha. Dù gì cũng là con ruột, không lo sao được, với lại nhìn cái đầu nó cao vậy thôi chứ tính ra mới 11 tuổi chứ mấy, suy cho vẫn chỉ là đứa con nít ấy mà.
Lâm Thanh Hoà đưa cái rổ cho Đại Oa.
Đại Oa đón lấy, mở ra, wow, bên trong là 2 món nó thích nhất, thịt kho tàu và lươn kho tàu.
Aaaa! Mẹ muôn năm!
Hai mẹ con sắp xếp thức ăn xong cùng nhau đi lên lầu thăm Chu Hiểu Mai.
Hôm nay, thân thể Hiểu Mai đã hồi phục kha khá rồi.
Vừa bước qua ngạch cửa, Lâm Thanh Hoà sững người vì…hoảng sợ…
Này….cái này có hơi bị….quá béo nha! Lâm Thanh Hoà đánh giá bằng mắt, chắc phải hơn 140 cân mất!
Chu Hiểu Mai xấu hổ: “Chị tư, em biết em béo rồi, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em mà.”
Cô biết lần này sinh xong mình béo hơn hẳn 2 lần trước. Chung quy cũng tại vì hoàn thành trọng trách, tâm lý thoải mái cho nên ăn được, ngủ được, hậu quả là cân nặng cứ tăng vù vù hãm lại không kịp.
Thêm nữa là cầu được ước thấy cô con gái xinh xắn, đáng yêu, muốn con có nhiều sữa để bú cho nên vợ thì ra sức ăn, chồng thì ra sức nấu, hầm đủ các thể loại thực phẩm lợi sữa.
Ngay tới Đại Oa ở bên mà cũng được hưởng ké không ít đồ bổ.
Lâm Thanh Hoà nín cười: “Gì mà béo, hơi đẫy đà tí thôi. Chị có mang thịt kho tàu với lươn kho tàu lên này, bữa trưa ăn thêm vài miếng nhé.”
Chu Hiểu Mai tất nhiên biết trù nghệ chị tư nhà mình đỉnh cỡ nào rồi, vừa nghe liệt kê tên món thôi mà cô đã không tự chủ được liếm mép mấy cái rồi.
Lâm Thanh Hoà ngồi xuống giường ngắm cô cháu gái, đúng là không gì bằng sữa mẹ, con nhóc con này mũm mĩm đáng yêu quá, nhìn hai cái má phúng phính mà muốn nựng quá đi thôi.
Chu Hiểu Mai: “Chị tư, em bảo này, Đại Lâm có ý bảo em nghỉ việc, ở nhà giữ con.”
Cái gì mà thay đổi xoành xoạch vậy trời? Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Không phải đã bàn bạc là đưa về gửi mẹ à?”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Anh ấy không nỡ xa con gái.”
Tất nhiên, chuyến đi này có cô vợ nhỏ tháp tùng.
Từ sáng sớm, hai vợ chồng đã sóng vai nhau ra cửa.
Chu Thanh Bách rất bất đắc dĩ, trong lòng anh đoán chắc bà xã nhà anh sẽ không ngoan ngoãn mà an phận đâu, thể nào cũng có âm mưu gì cho mà xem. Nhưng anh gặng hỏi mãi cô nàng vẫn không chịu hé răng, ờ, em có quyền không nói nhưng không được phép rời khỏi anh nửa bước để xem em quậy thế nào?!
Trên thành phố rất loạn, không được bình yên như huyện thành. Không lâu trước đây mới rung chuyển một phen cho nên không thể để mặc cô ấy chạy loạn khắp nơi được, anh không yên tâm.
Thỉnh thoảng lại có một trận sóng gió quét qua khiến mọi thứ chao đảo nhưng đây lại là một trong những nét đặc trưng của thời đại mà người ta thường sẽ nhắc tới đầu tiên khi nói về thời kỳ này.
“Anh đi lo việc của anh đi nhé, buổi chiều hẹn gặp nhau ở nhà xe.” Lâm Thanh Hoà lém lỉnh nháy mắt với Chu Thanh Bách.
Quả nhiên, vừa xuống sân ga là cô gái này tính toán tách anh ra. Chu Thanh Bách vô cùng bình tĩnh và cương quyết phun ra 3 chữ: “Đi theo anh.”
Dù gì cũng chung chăn gối nhiều năm, làm sao anh không hiểu tính cách cô vợ nhỏ nhà mình, nếu tới thành phố mà cô ngoan ngoãn đi theo anh thì mới là chuyện lạ đó!
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà không muốn nghe theo lời anh chồng rồi. Cả buổi tò tò theo sau lưng anh thì cô mất công lên đây làm đếch gì, ở nhà không sướng thì thôi tự nhiên phải chịu đựng cái mùi dầu xe khó ngửi kinh khủng xong công cốc à? NO!
Chẳng mấy mà khai giảng, khai giảng xong là cô lại quay cuồng như con thoi lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi nữa. Mấy khi có cơ hội lên thành phố, lần này cô nhất định phải tranh thủ càn quét một phen ra trò mới được.
Lâm Thanh Hoà híp mắt cười nhõng nhẽo : “Em hứa đúng giờ hẹn sẽ quay lại chỗ này, anh yên tâm đi, em sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu, Thanh Bách~ Thanh Bách à~…”
Không là không, ngày hôm nay mọi chiêu trò đều vô dụng, Chu Thanh Bách rất cứng rắn bắt Lâm Thanh Hoà phải theo mình đi mua nông dược.
Tầm hơn một giờ sau, việc chính đã xong, Chu Thanh Bách có ý cho cô tự do hoạt động, nhưng điều kiện tiên quyết là anh sẽ đi cùng.
Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ đây là áp giải phạm nhân chắc?
Mặt thì lạnh như băng, cả người toát ra chính khí, vừa nhìn là biết người đã từng tham gia quân đội rồi, thế này ai dám lại gần giao dịch nữa, có mà doạ người ta chạy mất dép ấy chứ?
Trời ơi là trời!
Chu Thanh Bách thấp giọng hỏi: “Em muốn đổi cái gì?”
Lâm Thanh Hoà bĩu môi: “Nào có muốn đổi chác cái gì đâu, em chỉ muốn đi tham quan thôi mà.”
Trao đổi vàng, việc này nhất định không thể nói cho anh biết được. Đây là người đàn ông truyền thống điển hình, lần trước anh lấy một ít từ chỗ đồng đội mang về cho cô đã là giới hạn rồi, chắc chắn không có lần sau.
Chu Thanh Bách không nói gì, dắt vợ đi vào Cửa hàng bách hoá của Thành phố, định mua cho cô 2 bộ quần áo đẹp.
Nhưng mà khổ một nỗi, thẩm mỹ thập niên này làm sao vào mắt Lâm Thanh Hoà được, nhìn tới nhìn lui chỉ có mấy kiểu, ai cũng mặc giống ai…ờhm…nói chung là hơi bị quê mùa đấy.
Cô không định mua cho mình mà kéo anh tới chỗ bán quần áo nam, vừa lựa áo ba lỗ cho anh vừa nói: “Em không cần mua thêm, quần áo ở nhà vẫn còn đủ mặc.”
Thấy cô không muốn mua, Chu Thanh Bách cũng không ép, sau khi dạo Cửa hàng bách hoá xong, hai vợ chồng lại đi qua Cung Tiêu Xã mua ít đồ rồi quay lại nhà ga đợi giờ lên xe.
Lâm Thanh Hoà thầm thở dài trong lòng, rồi xong, chuyến này đi công toi rồi haizz….
Hai vợ chồng mang theo phân bón, nông dược ngồi xe trở về huyện thành. Xuống tới huyện thành, Chu Thanh Bách tiếp tục đạp xe chở Lâm Thanh Hoà về thôn.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà vào không gian riêng lấy mấy món đồ vừa mua ra rồi mệt mỏi xua đuổi ông chồng đi làm việc của anh đi.
Cô chán nản than thầm, ông tướng này, thật là biết cách cản đường phát tài của người ta mà!
Được cái Lâm Thanh Hoà là người biết co biết dãn, số phận đã an bài chỉ được như thế, cô cũng rất vui vẻ chấp nhận, không bất chấp cưỡng cầu bằng mọi giá, dù sao chiến lợi phẩm cô thu được cũng đã khá nặng tay rồi.
Cuối cùng cũng tới đầu tháng 9, Đại Oa cầm theo phiếu gạo mẹ cho, rời nhà, chuyển lên ở nhà cô út, chính thức bắt đầu 2 năm học Cao Trung.
Bỗng nhiên trong nhà thiếu mất một người, ai cũng cảm thấy bâng khuâng, hụt hẫng.
Nhất là tới bữa cơm, lúc cả nhà quây quần quanh mâm cơm là ông Chu, bà Chu lại nhắc thằng cháu lớn làm cho Nhị Oa, Tam Oa và cả nhóc Tô Thành đều xụ mặt buồn thỉu buồn thiu vì nhớ anh cả.
Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hoà mới rúc vào lòng chồng lí nhí nói: “Không biết Đại Oa ở nhà cô út đã quen chưa nữa.”
Chu Thanh Bách an ủi vợ: “Không sao đâu.”
Thật lòng mà nói, anh hoàn toàn không lo lắng vấn đề này một tí nào. Đại Oa chỉ lên huyện thành tới trường đọc sách thôi mà, có phải đi làm công lên việc xuống vất vả gì đâu. Với lại nó cũng đã lớn tướng rồi không còn bé bỏng gì nữa. Ở nông thôn này, mấy đứa trạc độ tuổi nó đã phải xuất công lãnh nửa số công điểm so với người lớn rồi.
Và quan trọng nhất chính là, Đại Oa đã có một thời gian nghiêm túc theo anh học quyền cước, luyện công phu. Với thân thủ của nó hiện giờ, một đấu hai chỉ là chuyện nhỏ.
Tức cảnh sinh tình, tự nhiên Lâm Thanh Hoà buồn vu vơ: “Haizz, còn nhỏ thì quây quần ríu rít quanh chân kêu cha gọi mẹ, lớn khôn rồi sẽ lần lượt tung cánh bay đi theo đuổi ước mơ, hoài bão, đứa nào cũng có cuộc sống riêng, cuối cùng chỉ còn dư lại mỗi hai vợ chồng già chúng ta thôi.”
Chu Thanh Bách không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cho vợ.
Nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà bổ sung: “Để cuối tuần này nghỉ em lên thăm con xem nó thế nào.”
Chu Thanh Bách chỉ: “Ừ” một tiếng. Anh biết mấy đứa nhà này đều được mẹ nó quan tâm, chiều chuộng từ miếng ăn, hớp nước. Thật ra mà nói có nhiều lúc anh cảm thấy cô chăm con kỹ quá nhưng mà thôi vậy, cứ để cô ấy đi cho yên tâm cũng tốt.
Lúc này, trường học vẫn chưa có quy định cho nghỉ hai ngày cuối tuần, mà phải học liên tiếp nửa tháng mới được phép nghỉ 1 ngày. Ngày này cũng không phải để nghỉ ngơi, thư giãn mà là để các em học sinh về nhà lấy lương thực bổ sung. Buổi sáng về, buổi chiều phải quay lại trường ngay, vì thế thời gian 1 ngày nghỉ chỉ có mỗi việc đi đi về về là đã hết sạch luôn rồi.
Lâm Thanh Hoà canh đúng ngày nghỉ, làm món sở trường nhất của mình là thịt kho tàu và lươn kho tàu mang lên huyện cho con trai cả. Vừa lên tới nơi, cô bắt gặp cảnh con trai đang khăn gói quả mướp chuẩn bị về nhà.
Thoáng thấy bóng mẹ, Đại Oa nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Nó chạy ùa ra, tíu ta tíu tít: “Mẹ, sao mẹ lại lên đây, con đang định mượn xe cô út đạp về nhà nè.”
Chu Hiểu Mai vẫn còn đang trong thời gian ở cữ. Sau khi cưới không bao lâu, nhà cô mua thêm 1 chiếc xe đạp nữa. 2 vợ chồng mỗi người 1 chiếc, oai ra phết, trên huyện thành nào đâu có nhiều nhà được như thế.
Lâm Thanh Hoà: “Mẹ lên thăm cô út, tiện thể mang cho con lương thực với phiếu gạo đây. Được nghỉ 1 ngày tranh thủ mà nghỉ ngơi đi, không cần phải về nữa.”
Nửa tháng mới gặp lại con trai, thấy tinh thần thằng bé không giảm sút tí nào, lúc này cô mới thực sự an tâm.
Đừng tưởng thường ngày thấy cô tiêu sái mà cho rằng cô không để tâm nha. Dù gì cũng là con ruột, không lo sao được, với lại nhìn cái đầu nó cao vậy thôi chứ tính ra mới 11 tuổi chứ mấy, suy cho vẫn chỉ là đứa con nít ấy mà.
Lâm Thanh Hoà đưa cái rổ cho Đại Oa.
Đại Oa đón lấy, mở ra, wow, bên trong là 2 món nó thích nhất, thịt kho tàu và lươn kho tàu.
Aaaa! Mẹ muôn năm!
Hai mẹ con sắp xếp thức ăn xong cùng nhau đi lên lầu thăm Chu Hiểu Mai.
Hôm nay, thân thể Hiểu Mai đã hồi phục kha khá rồi.
Vừa bước qua ngạch cửa, Lâm Thanh Hoà sững người vì…hoảng sợ…
Này….cái này có hơi bị….quá béo nha! Lâm Thanh Hoà đánh giá bằng mắt, chắc phải hơn 140 cân mất!
Chu Hiểu Mai xấu hổ: “Chị tư, em biết em béo rồi, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em mà.”
Cô biết lần này sinh xong mình béo hơn hẳn 2 lần trước. Chung quy cũng tại vì hoàn thành trọng trách, tâm lý thoải mái cho nên ăn được, ngủ được, hậu quả là cân nặng cứ tăng vù vù hãm lại không kịp.
Thêm nữa là cầu được ước thấy cô con gái xinh xắn, đáng yêu, muốn con có nhiều sữa để bú cho nên vợ thì ra sức ăn, chồng thì ra sức nấu, hầm đủ các thể loại thực phẩm lợi sữa.
Ngay tới Đại Oa ở bên mà cũng được hưởng ké không ít đồ bổ.
Lâm Thanh Hoà nín cười: “Gì mà béo, hơi đẫy đà tí thôi. Chị có mang thịt kho tàu với lươn kho tàu lên này, bữa trưa ăn thêm vài miếng nhé.”
Chu Hiểu Mai tất nhiên biết trù nghệ chị tư nhà mình đỉnh cỡ nào rồi, vừa nghe liệt kê tên món thôi mà cô đã không tự chủ được liếm mép mấy cái rồi.
Lâm Thanh Hoà ngồi xuống giường ngắm cô cháu gái, đúng là không gì bằng sữa mẹ, con nhóc con này mũm mĩm đáng yêu quá, nhìn hai cái má phúng phính mà muốn nựng quá đi thôi.
Chu Hiểu Mai: “Chị tư, em bảo này, Đại Lâm có ý bảo em nghỉ việc, ở nhà giữ con.”
Cái gì mà thay đổi xoành xoạch vậy trời? Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Không phải đã bàn bạc là đưa về gửi mẹ à?”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Anh ấy không nỡ xa con gái.”