Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 74: Có gì đó sai sai?!
Hiện tại mùa này chỉ có rau dại, trừ thứ này ra không còn gì ăn ngon, trong sách hay viết thời kỳ giáp hạt chính là nói đến giai đoạn này..
Nhị Oa đã đặt món mì cho bữa tối.
Thịt băm xào chín, dưa chua cắt hạt lựu, xếp lên trên những sợi mì, thêm một cái trứng tráng bao thơm ngào ngạt. Tèn ten, hoàn thành chén mì ngon nhức nách.
Bốn người đàn ông trong nhà rất yêu thích tay nghề nấu nướng của Lâm Thanh Hoà.
Ăn uống no say, Lâm Thanh Hoà cứng rắn không cho thằng nhãi Đại Oa trốn việc.
Bắt đầu từ lúc hết lạnh, Đại Oa tiếp quản nhiệm vụ rửa chén. Lúc đầu nó còn than trời trách đất, lâu dần đã thành thói quen.
Nhị Oa cũng không nhàn rỗi, công việc quét tước nhà và sân được giao cho nó.
Tam Oa chỉ cần không quấy rối người khác làm việc là tốt rồi.
Rửa dọn xong xuôi, Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ tiêu thực, để mình Chu Thanh Bách ở lại nhà cho heo ăn.
Giờ này cho ăn một bữa, tới tầm chín giờ tối lại cho ăn thêm một bữa nữa là xong một ngày, rồi khoảng bốn năm giờ sáng hôm sau mới phải cho ăn.
Bà Chu tới đúng lúc bắt gặp có mình thằng con trai đang lúi húi làm việc, bà hỏi: “Thanh Hoà đâu? Sao nó không cho heo ăn?”
Chu Thanh Bách: “Con làm được. Mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Bà nhìn thằng con trai mà thấy đau lòng vì xót: “Con đi làm cả ngày vất vả rồi, tối về phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
“Mấy việc này có đáng gì, vợ con ở nhà cũng đâu có nhàn rỗi.” Cô phải trông Nhị Oa cùng Tam Oa, lại còn phải lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, mệt hơn anh đi làm ở ngoài ấy chứ, cho nên anh giúp được cô việc gì anh sẽ giúp.
Với cả ngay từ lúc trước khi nuôi heo cô đã tỏ rõ quan điểm chỉ phụ giúp những lúc ngày mùa bận bịu, còn lại thì anh phải chịu trách nhiệm.
Chu Thanh Bách anh là người yêu lao động, anh thích làm việc, kể cả vợ có muốn giành anh cũng không cho.
Cho heo ăn xong, anh liền quét dọn chuồng trại, sau đó rắc phấn vôi. Đây là do vợ yêu cầu, nói là tiêu độc.
Sau đó anh quay qua dọn chuồng gà bên này.
Tuy mấy con gà còn nhỏ nhưng vợ anh thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay rơm rạ, rải phấn vôi tiêu độc.
Bà Chu xót con vất vả nhưng nói gì được bây giờ, tính tình con dâu thế nào bà còn lạ gì.
Bà không nói thêm mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
Chu Thanh Bách: “Phấn vôi, vợ con đọc trong sách nói là có công dụng tiêu độc. Mẹ có muốn lấy một ít đem về không, thời tiết này gà dễ mắc bệnh.”
Bà Chu gật đầu rồi hỏi tiếp: “Công việc con đã quen chưa?”
Thằng con trai này của bà chưa từng làm việc nhà nông, nhập ngũ từ khi còn trẻ, giờ xuất ngũ lại phải xắn tay làm mấy việc nặng nhọc khổ cực này, nghĩ thôi đã chua xót rồi.
Đương nhiên đây chỉ là những suy nghĩ chủ quan của bà Chu, chứ thực ra năng lực thích ứng của Chu Thanh Bách rất cao.
Anh nói: “Mẹ đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả.”
Hàn huyên với con trai một hồi rồi bà về Chu gia.
Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ một vòng mới về nhà.
“Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Rõ ràng Chu Thanh Bách đang nói với ba thằng nhóc con nhưng chẳng hiểu sao cô cứ cảm thấy lời này là dành cho chính mình.
Cô quay lại kiểm tra, quả nhiên anh đang dõi theo cô bằng một ánh mắt sâu hun hút.
Đôi con ngươi đen láy, tràn ngập tính xâm lược ngông cuồng và bá đạo khiến hai chân cô bất giác nhũn ra.
Lâm Thanh Hoà: “Vẫn còn sớm mà.”
Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn dắt các con đi tắm rửa sạch sẽ.
Cái chậu có chút nhỏ, vì thế Lâm Thanh Hoà hỏi: “Quanh đây có ai làm thợ mộc không nhỉ, nhà mình phải đặt làm một cái chậu lớn lớn chút mới được, cho ba đứa vào luôn một lượt cho nhanh.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Để anh đi tìm xem.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi tiếp tục kì cọ cho các con. Đại Oa năm nay lên sáu, bắt đầu biết ngượng ngùng.
Lâm Thanh Hoà thấy vậy thì bảo: “Con tự mình tắm đi, nhớ là phải kì cọ sạch sẽ đấy, mẹ mà phát hiện con qua loa cẩu thả thì sẽ gọi cha tới giúp con, đến lúc đó có bị kì rớt một lớp da thì đừng có mà kêu.”
Vùng này chẳng nhà nào quá để tâm tới vấn đề vệ sinh cá nhân nhưng nhà Lâm Thanh Hoà thì khác, hơn nữa thời tiết đã ấm hơn vì thế cô đặt ra quy định mỗi ngày phải tắm một lần.
Đại Oa cười cười rồi cẩn thận kì cọ, lần lượt tới Nhị Oa và Tam Oa, sau đó Lâm Thanh Hoà mới tắm.
Quần áo dơ thay ra đều do Chu Thanh Bách giặt giũ.
Đúng vậy, Lâm Thanh Hoà cô nhẫn tâm vậy đó, sai một người đàn ông cả ngày trời quần quật ở bên ngoài, tối về còn phải giặt quần áo cho cả nhà. Thế nhưng Chu Thanh Bách tự nguyện mà, anh đâu có ý kiến gì đâu.
Giặt xong quần áo cho vợ con anh mới đi tắm, mặc dù anh nói không cần nước nóng nhưng Lâm Thanh Hoà không đồng ý để anh tắm nước lạnh, nhất quyết bắt anh phải pha thêm nước nóng.
Sau khi tắm xong, anh chỉ mặc độc một cái quần cộc, đây là quần Lâm Thanh Hoà đã may cho anh, vò qua bộ quần áo dơ của mình, anh đi tới phòng bọn nhỏ.
Đại Oa đang làm bài tập, Nhị Oa đang tập đếm, Tam Oa vẫn hí hoáy vẽ tranh.
Lâm Thanh Hoà không chê nó nhỏ phiền phức mà kiên nhẫn dạy nó vẽ tranh. Đừng coi thường thằng nhóc này, nó hoạ đồ vật cũng ra hình ra dạng phết đấy, nhìn kĩ còn theo trường phái trừu tượng chứ chẳng đùa.
Lâm Thanh Hoà thấy Chu Thanh Bách đi vào thì nói: “Lần sau đi huyện thành em mua cho anh hai cá áo may ô* nhé?”
*Áo may ô: áo thun ba lỗ mặc lót bên trong.
“Được.” Chu Thanh Bách thuận miệng đồng ý.
Hai tháng đầu năm, vợ rảnh rỗi nên đã may thêm cho anh vài bộ quần áo, cô nói may cho anh để có bộ này bộ kia thay đổi, không thể mặc một thân đầy mô hôi đi ngủ được. Cho nên bây giờ quần áo anh không thiếu nhưng cô đã ngỏ lời tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt.
Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Em cũng muốn học, nhưng mà sách vở tài liệu khó kiếm lắm, anh có cách nào không?”
Chu Thanh Bách gật đầu hỏi: “Em muốn kiếm sách loại nào?”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Tiểu học, sơ trung, cao trung** em đều cần, ở nhà không có việc gì làm em có thể tự học.”
**Sơ trung, cao trung: Cấp 2, cấp 3.
Chu Thanh Bách: “Rảnh anh sẽ đi lấy về cho em.”
Lâm Thanh Hoà tươi cười: “Cám ơn anh.”
“Không còn sớm.” Ánh mắt tối thẫm, lời nói ám chỉ.
Trong bụng lẩm bẩm mới hơn sáu giờ mà ông nội, nhưng ngoài miệng thì nói: “Đại Oa chưa làm xong bài tập, Nhị Oa chưa đếm tới 70, Tam Oa chưa vẽ xong Phi Ưng nữa.”
Thằng nhóc thối Đại Oa hôm nay làm sao tự nhiên thông minh thế, bài tập giải vèo vèo, đáp án đúng hết, cô muốn kéo dài thời gian nên ra thêm cho nó mấy đề mà nó cũng làm ngon ơ.
Đại Oa đắc ý dạt dào. Lâm Thanh Hoà tức muốn gõ vào đầu nó vài phát. Bình thường thì sai be sai bét, tới thời điểm mấu chốt lại trơn tru, ai mượn hả thằng nhãi này??
“Nhị Oa ngày mai đếm tiếp, hai anh em lập tức đi ngủ. Tam Oa theo cha về phòng ngủ.” Chu Thanh Bách hạ lệnh, cúi người bế Tam Oa lên.
Đại Oa Nhị Oa đang định kháng nghị còn sớm mà làm sao ngủ được nhưng khi đối diện với ánh mắt của cha, hai thằng nhóc co vòi, không dám hó hé, ngoan ngoãn nằm im thin thít.
Lâm Thanh Hoà còn đang ngu ngơ chưa kịp phản ứng đã bị Chu Thanh Bách nắm tay dắt về phòng. Một hồi chuông cảnh báo vang lên, cô không hề có kế hoạch chơi súng thật đạn thật nha, chỉ định cho anh tí chút ngon ngọt thôi, sao mọi việc lại…có gì đó sai sai, nhỉ?!
Chương 74: Có gì đó sai sai?!
Hiện tại mùa này chỉ có rau dại, trừ thứ này ra không còn gì ăn ngon, trong sách hay viết thời kỳ giáp hạt chính là nói đến giai đoạn này..
Nhị Oa đã đặt món mì cho bữa tối.
Thịt băm xào chín, dưa chua cắt hạt lựu, xếp lên trên những sợi mì, thêm một cái trứng tráng bao thơm ngào ngạt. Tèn ten, hoàn thành chén mì ngon nhức nách.
Bốn người đàn ông trong nhà rất yêu thích tay nghề nấu nướng của Lâm Thanh Hoà.
Ăn uống no say, Lâm Thanh Hoà cứng rắn không cho thằng nhãi Đại Oa trốn việc.
Bắt đầu từ lúc hết lạnh, Đại Oa tiếp quản nhiệm vụ rửa chén. Lúc đầu nó còn than trời trách đất, lâu dần đã thành thói quen.
Nhị Oa cũng không nhàn rỗi, công việc quét tước nhà và sân được giao cho nó.
Tam Oa chỉ cần không quấy rối người khác làm việc là tốt rồi.
Rửa dọn xong xuôi, Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ tiêu thực, để mình Chu Thanh Bách ở lại nhà cho heo ăn.
Giờ này cho ăn một bữa, tới tầm chín giờ tối lại cho ăn thêm một bữa nữa là xong một ngày, rồi khoảng bốn năm giờ sáng hôm sau mới phải cho ăn.
Bà Chu tới đúng lúc bắt gặp có mình thằng con trai đang lúi húi làm việc, bà hỏi: “Thanh Hoà đâu? Sao nó không cho heo ăn?”
Chu Thanh Bách: “Con làm được. Mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Bà nhìn thằng con trai mà thấy đau lòng vì xót: “Con đi làm cả ngày vất vả rồi, tối về phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
“Mấy việc này có đáng gì, vợ con ở nhà cũng đâu có nhàn rỗi.” Cô phải trông Nhị Oa cùng Tam Oa, lại còn phải lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, mệt hơn anh đi làm ở ngoài ấy chứ, cho nên anh giúp được cô việc gì anh sẽ giúp.
Với cả ngay từ lúc trước khi nuôi heo cô đã tỏ rõ quan điểm chỉ phụ giúp những lúc ngày mùa bận bịu, còn lại thì anh phải chịu trách nhiệm.
Chu Thanh Bách anh là người yêu lao động, anh thích làm việc, kể cả vợ có muốn giành anh cũng không cho.
Cho heo ăn xong, anh liền quét dọn chuồng trại, sau đó rắc phấn vôi. Đây là do vợ yêu cầu, nói là tiêu độc.
Sau đó anh quay qua dọn chuồng gà bên này.
Tuy mấy con gà còn nhỏ nhưng vợ anh thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay rơm rạ, rải phấn vôi tiêu độc.
Bà Chu xót con vất vả nhưng nói gì được bây giờ, tính tình con dâu thế nào bà còn lạ gì.
Bà không nói thêm mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
Chu Thanh Bách: “Phấn vôi, vợ con đọc trong sách nói là có công dụng tiêu độc. Mẹ có muốn lấy một ít đem về không, thời tiết này gà dễ mắc bệnh.”
Bà Chu gật đầu rồi hỏi tiếp: “Công việc con đã quen chưa?”
Thằng con trai này của bà chưa từng làm việc nhà nông, nhập ngũ từ khi còn trẻ, giờ xuất ngũ lại phải xắn tay làm mấy việc nặng nhọc khổ cực này, nghĩ thôi đã chua xót rồi.
Đương nhiên đây chỉ là những suy nghĩ chủ quan của bà Chu, chứ thực ra năng lực thích ứng của Chu Thanh Bách rất cao.
Anh nói: “Mẹ đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả.”
Hàn huyên với con trai một hồi rồi bà về Chu gia.
Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ một vòng mới về nhà.
“Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Rõ ràng Chu Thanh Bách đang nói với ba thằng nhóc con nhưng chẳng hiểu sao cô cứ cảm thấy lời này là dành cho chính mình.
Cô quay lại kiểm tra, quả nhiên anh đang dõi theo cô bằng một ánh mắt sâu hun hút.
Đôi con ngươi đen láy, tràn ngập tính xâm lược ngông cuồng và bá đạo khiến hai chân cô bất giác nhũn ra.
Lâm Thanh Hoà: “Vẫn còn sớm mà.”
Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn dắt các con đi tắm rửa sạch sẽ.
Cái chậu có chút nhỏ, vì thế Lâm Thanh Hoà hỏi: “Quanh đây có ai làm thợ mộc không nhỉ, nhà mình phải đặt làm một cái chậu lớn lớn chút mới được, cho ba đứa vào luôn một lượt cho nhanh.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Để anh đi tìm xem.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi tiếp tục kì cọ cho các con. Đại Oa năm nay lên sáu, bắt đầu biết ngượng ngùng.
Lâm Thanh Hoà thấy vậy thì bảo: “Con tự mình tắm đi, nhớ là phải kì cọ sạch sẽ đấy, mẹ mà phát hiện con qua loa cẩu thả thì sẽ gọi cha tới giúp con, đến lúc đó có bị kì rớt một lớp da thì đừng có mà kêu.”
Vùng này chẳng nhà nào quá để tâm tới vấn đề vệ sinh cá nhân nhưng nhà Lâm Thanh Hoà thì khác, hơn nữa thời tiết đã ấm hơn vì thế cô đặt ra quy định mỗi ngày phải tắm một lần.
Đại Oa cười cười rồi cẩn thận kì cọ, lần lượt tới Nhị Oa và Tam Oa, sau đó Lâm Thanh Hoà mới tắm.
Quần áo dơ thay ra đều do Chu Thanh Bách giặt giũ.
Đúng vậy, Lâm Thanh Hoà cô nhẫn tâm vậy đó, sai một người đàn ông cả ngày trời quần quật ở bên ngoài, tối về còn phải giặt quần áo cho cả nhà. Thế nhưng Chu Thanh Bách tự nguyện mà, anh đâu có ý kiến gì đâu.
Giặt xong quần áo cho vợ con anh mới đi tắm, mặc dù anh nói không cần nước nóng nhưng Lâm Thanh Hoà không đồng ý để anh tắm nước lạnh, nhất quyết bắt anh phải pha thêm nước nóng.
Sau khi tắm xong, anh chỉ mặc độc một cái quần cộc, đây là quần Lâm Thanh Hoà đã may cho anh, vò qua bộ quần áo dơ của mình, anh đi tới phòng bọn nhỏ.
Đại Oa đang làm bài tập, Nhị Oa đang tập đếm, Tam Oa vẫn hí hoáy vẽ tranh.
Lâm Thanh Hoà không chê nó nhỏ phiền phức mà kiên nhẫn dạy nó vẽ tranh. Đừng coi thường thằng nhóc này, nó hoạ đồ vật cũng ra hình ra dạng phết đấy, nhìn kĩ còn theo trường phái trừu tượng chứ chẳng đùa.
Lâm Thanh Hoà thấy Chu Thanh Bách đi vào thì nói: “Lần sau đi huyện thành em mua cho anh hai cá áo may ô* nhé?”
*Áo may ô: áo thun ba lỗ mặc lót bên trong.
“Được.” Chu Thanh Bách thuận miệng đồng ý.
Hai tháng đầu năm, vợ rảnh rỗi nên đã may thêm cho anh vài bộ quần áo, cô nói may cho anh để có bộ này bộ kia thay đổi, không thể mặc một thân đầy mô hôi đi ngủ được. Cho nên bây giờ quần áo anh không thiếu nhưng cô đã ngỏ lời tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt.
Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Em cũng muốn học, nhưng mà sách vở tài liệu khó kiếm lắm, anh có cách nào không?”
Chu Thanh Bách gật đầu hỏi: “Em muốn kiếm sách loại nào?”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Tiểu học, sơ trung, cao trung** em đều cần, ở nhà không có việc gì làm em có thể tự học.”
**Sơ trung, cao trung: Cấp 2, cấp 3.
Chu Thanh Bách: “Rảnh anh sẽ đi lấy về cho em.”
Lâm Thanh Hoà tươi cười: “Cám ơn anh.”
“Không còn sớm.” Ánh mắt tối thẫm, lời nói ám chỉ.
Trong bụng lẩm bẩm mới hơn sáu giờ mà ông nội, nhưng ngoài miệng thì nói: “Đại Oa chưa làm xong bài tập, Nhị Oa chưa đếm tới 70, Tam Oa chưa vẽ xong Phi Ưng nữa.”
Thằng nhóc thối Đại Oa hôm nay làm sao tự nhiên thông minh thế, bài tập giải vèo vèo, đáp án đúng hết, cô muốn kéo dài thời gian nên ra thêm cho nó mấy đề mà nó cũng làm ngon ơ.
Đại Oa đắc ý dạt dào. Lâm Thanh Hoà tức muốn gõ vào đầu nó vài phát. Bình thường thì sai be sai bét, tới thời điểm mấu chốt lại trơn tru, ai mượn hả thằng nhãi này??
“Nhị Oa ngày mai đếm tiếp, hai anh em lập tức đi ngủ. Tam Oa theo cha về phòng ngủ.” Chu Thanh Bách hạ lệnh, cúi người bế Tam Oa lên.
Đại Oa Nhị Oa đang định kháng nghị còn sớm mà làm sao ngủ được nhưng khi đối diện với ánh mắt của cha, hai thằng nhóc co vòi, không dám hó hé, ngoan ngoãn nằm im thin thít.
Lâm Thanh Hoà còn đang ngu ngơ chưa kịp phản ứng đã bị Chu Thanh Bách nắm tay dắt về phòng. Một hồi chuông cảnh báo vang lên, cô không hề có kế hoạch chơi súng thật đạn thật nha, chỉ định cho anh tí chút ngon ngọt thôi, sao mọi việc lại…có gì đó sai sai, nhỉ?!