Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 120: Con thỏ béo múp.
Tan tầm, Chu Thanh Bách vừa về tới nhà đã thấy hai hốc mắt vợ đỏ bừng.
Hỏi ra mới biết nguyên do là vì làm tương ớt.
Đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm động rồi mau chóng chuyển hoá thành đau lòng.
Lâm Thanh Hoà: “Làm gì mà nhìn em ghê vậy, chỉ mất hai, ba hôm là xong rồi. Với lại em cũng thích ăn tương ớt lắm.”
Nói xong cô đứng dậy rửa tay chuẩn bị dọn cơm.
Cứ vào vụ gặt là đồ ăn trong nhà lại được nâng cấp. Mâm cơm hôm nay có dưa leo xào trứng gà, đậu que xào thịt vụn, xương sườn ninh khoai sọ, canh rong biển tôm khô và cuối cùng là món chính bánh bột bắp.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục làm tương ớt, chén đũa đã có Đại Oa dọn rửa.
Chu Thanh Bách định tiến lại giúp vợ một tay nhưng bị Lâm Thanh Hoà đuổi: “Trời vẫn còn sớm hay là anh đi sờ xem có con cá con lươn nào không.”
Heo, gà đã được cho ăn no, chuồng trại cũng được quét tước sạch sẽ.
Cô đã nói rồi, ngày mùa cô sẽ bao thầu hết việc nhà, nếu anh vẫn không chịu ngồi yên thì ra ngoài bắt cá bắt lươn về cho các con đổi món.
6 rưỡi Chu Thanh Bách đi ra cửa tới hơn 7 giờ mới quay về, trời chưa sập tối, mới có vài nhà lác đác lên đèn.
Hôm nay thu hoạch hơi kém, không bắt được con lươn nào, chỉ có bảy, tám con cá chạch.
Lâm Thanh Hoà ngó đầu vào cái thùng rồi nói: “Cứ nuôi tạm trong chậu đi, chờ bắt được nhiều rồi làm cả thể.” Sau đó cô lùa anh đi tắm rửa để nghỉ ngơi cho sớm.
Công việc ngày hôm nay của cô cũng đã sắp hoàn thành, đang chuẩn bị đổ thành quả vào một cái bình sạch.
Cách làm tương ớt không khó, chọn loại ớt thật cay, băm nhuyễn cùng tỏi, cho nhiều tỏi cho thơm, sau đó thêm muối, trộn đều hỗn hợp rồi đổ vào bình đậy kín đợi lên men, tầm nửa tháng sau là có thể ăn được.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, một bình chắc chắn không đủ ăn cho nên cô định ngày mai làm thêm một bình nữa để dành ăn dần.
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục ai bận việc nấy.
Giữa trưa, Lâm Thanh Hoà tạm ngừng tay, đứng dậy mang cơm ra đồng cho Chu Thanh Bách và ba thằng con trai. Giống hôm qua, hốc mắt cô vẫn hồng hồng như vừa mới khóc.
Chu Thanh Bách xót vợ: “Không cần làm nhiều quá.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Em không sao.”
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa là fan trung thành của mẹ. Chỉ cần đồ ăn mẹ nấu chắc chắn ngon. Mấy nay chúng để ý thấy mẹ luôn tay luôn chân làm món mới nên cực kỳ chờ mong cái ngày tương ớt ra lò.
Trưa nay Lâm Thanh Hoà xách tới bánh xuân và canh tôm khô.
Nhân bánh xuân gồm có trứng gà, thịt heo, cà chua, dưa leo, rau xanh.
Bốn cha con ăn uống no căng, cái mệt mỏi của buổi sáng dường như đã xua tan được phân nửa.
Lâm Thanh Hoà hỏi Tam Oa: “Tam Oa, con có muốn theo mẹ về nhà không?”
Tam Oa lắc đầu: “Chiều con về cùng cha.”
Lâm Thanh Hoà không cưỡng ép, năm nay nó đã lên ba, thích nhất là đi theo anh cả, anh hai phụ giúp người lớn. Người nó chắc nịch như củ khoai, không phải dạng yếu ớt động tí là ngã bệnh, thế nên tuỳ nó, giăng nắng giăng gió càng khoẻ mạnh, cứng cáp.
Lâm Thanh Hoà thu dọn chén đũa về nhà, trong bụng thầm tính toán chuồng gà sau hậu viện có con gà mái già, chắc ngày mai bắt làm thịt, còn mấy con gà con thì giữ lại nuôi cho đẻ trứng.
Chạng vạng tối, Chu Thanh Bách xách theo một con thỏ béo múp trở về.
Lâm Thanh Hoà phấn khích: “Con thỏ này béo quá, ở đâu ra?”
Nhóc Đại Oa hưng phấn nãy giờ: “Cha bắt được đó.”
Không chỉ mình Đại Oa, hai thằng nhóc Nhị Oa, Tam Oa cũng nhảy nhót tưng tưng, có chút kích động kể lại: “Mẹ biết không, đang yên đang lành thì bất thình lình có một con thỏ xẹt ngang, tất cả mọi người không một ai kịp phản ứng gì luôn, chỉ có cha chúng ta xông lên tóm gọn nó. Hahahaha!”
Nhị Oa ưỡn ngực tự hào: “Mấy thằng Sắt Thép hâm mộ muốn chết, nhưng mà cũng vô dụng thôi, ai bảo cha bọn chúng không lợi hại bằng cha con. Hahaha.”
Tam Oa cười tít cả mắt mũi phụ hoa: “Đúng đúng, cha chúng ta lợi hại nhất luôn!”
Nghe các con nhao nhao khoe, đứa này một câu, đứa kia một câu, đầu mày đuôi mắt Lâm Thanh Hoà tràn ngập nét cười, vui vẻ nhìn về phía chồng, ai dè bắt gặp anh đang ngắm mình. Cô hào phòng khen tặng anh: “Cha bọn nhỏ, tối nay thưởng cho anh một nồi thịt thỏ hầm, chịu không?”
Chu Thanh Bách bật cười: “Được.”
Nói rồi anh liền bắt tay xử lý con thỏ.
Lâm Thanh Hoà cũng đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu gia vị cho món thịt thỏ hầm khoai tây.
Chu Thanh Bách rất nhanh nhẹn, một lát sau con thỏ đã được xử lý gọn ghẽ, anh xách vào đưa cho vợ.
Nhìn lên đồng hồ vẫn còn sớm, mới hơn sáu giờ một chút, ngó quanh thấy công việc trong nhà vợ đã làm hết, anh bèn xách cái thùng ra cửa.
Đại Oa thấy cha chuẩn bị đi thì vội bám theo: “Cha, con đi cùng cha.”
Lâm Thanh Hoà gọi với theo: “Này, hai cha con mỗi người ăn một trái cà chua lót dạ đi."
Đại Oa nhét vào miệng một trái, cầm một trái chạy ra đưa cho cha.
Hai cha con sóng vai nhau đi bắt cá.
Lúc sau, Đại Oa hớn hở xách về mười mấy con cá chạch, cộng với mấy con hôm qua cha bắt nữa là ngày mai có món ngon rồi.
Nhị Oa với Tam Oa này giờ ngồi ngửi mùi thức ăn mà nước miếng cứ túa ra, bụng dạ cồn cào, đói sắp xỉu luôn rồi.
Lâm Thanh Hoà vừa nhanh tay dọn cơm vừa nói: “Hai cha con ngửi được mùi thơm hay sao mà về đúng lúc thế, thức ăn vừa chín tới đây, không biết ông bà đã ăn cơm chưa, Đại Oa, con bê một tô sang cho ông bà đi.”
Đại Oa nhanh chân nhanh tay bưng thức ăn sang Chu gia, đi qua chỗ nào là mùi thơm vương lại ở chỗ đó, khiến bọn trẻ trong thôn thèm nhỏ dãi.
Vừa hay, ông bà Chu đang ăn cơm chiều, trên bàn chỉ có một đĩa dưa muối, lúc này có thêm tô thịt thỏ hầm khoai tây, thật là khiến hai ông bà già ấm lòng.
Ông Chu vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Tay nghề của vợ thằng tư khá ra phết, có thể so sánh với đầu bếp cung đình chứ chẳng chơi.”
Bà Chu chỉ cười cười.
Bà có bốn cô con dâu, nếu xét về ngoan ngoãn thì vợ thằng tư là đứa không nghe lời nhất, nhưng xét về hiếu thuận thì không ai bằng nó.
Có gì ăn ngon đều nhớ tới cha mẹ chồng.
Hôm nay ở trên ruộng bà cũng nhìn thấy thằng tư bắt được con thỏ, bà đoán thể nào nó cũng đưa qua đây một ít thế nên tối nay cố tình không nấu thức ăn.
Đại Oa tặng đồ xong là phóng như bay về nhà.
Vừa vào cửa đã thấy Nhị Oa, Tam Oa đang phồng má nhai, nó trừng mắt: “Sao ăn mà không đợi tao?”
Lâm Thanh Hoà: “Ồn ào cái gì đấy, ai nói không đợi con, đây này đầu thỏ phần riêng cho con đó.”
Lúc này Đại Oa mới phát hiện đầu thỏ vẫn còn nguyên thì cười tít mắt: “Chỉ có mẹ là thương con nhất.”
Lâm Thanh Hoà: “Bớt nịnh nọt, mau đi rửa tay đi, cơm của con mẹ vẫn giữ ấm trong nồi đấy.”
Đại Oa rửa sạch tay rồi vào bếp bưng phần cơm của mình ra bàn ăn chung với cả nhà.
Món thịt thỏ hầm khoai tây này bắt cơm quá, chỉ cần rưới một chút nước hầm thôi là đủ chén hết cả tô cơm rồi.
Hôm nay có thịt thỏ, ngày mai có cá chạch, thôi thịt gà để lui lại vài hôm nữa vậy.
Chương 120: Con thỏ béo múp.
Tan tầm, Chu Thanh Bách vừa về tới nhà đã thấy hai hốc mắt vợ đỏ bừng.
Hỏi ra mới biết nguyên do là vì làm tương ớt.
Đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm động rồi mau chóng chuyển hoá thành đau lòng.
Lâm Thanh Hoà: “Làm gì mà nhìn em ghê vậy, chỉ mất hai, ba hôm là xong rồi. Với lại em cũng thích ăn tương ớt lắm.”
Nói xong cô đứng dậy rửa tay chuẩn bị dọn cơm.
Cứ vào vụ gặt là đồ ăn trong nhà lại được nâng cấp. Mâm cơm hôm nay có dưa leo xào trứng gà, đậu que xào thịt vụn, xương sườn ninh khoai sọ, canh rong biển tôm khô và cuối cùng là món chính bánh bột bắp.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục làm tương ớt, chén đũa đã có Đại Oa dọn rửa.
Chu Thanh Bách định tiến lại giúp vợ một tay nhưng bị Lâm Thanh Hoà đuổi: “Trời vẫn còn sớm hay là anh đi sờ xem có con cá con lươn nào không.”
Heo, gà đã được cho ăn no, chuồng trại cũng được quét tước sạch sẽ.
Cô đã nói rồi, ngày mùa cô sẽ bao thầu hết việc nhà, nếu anh vẫn không chịu ngồi yên thì ra ngoài bắt cá bắt lươn về cho các con đổi món.
6 rưỡi Chu Thanh Bách đi ra cửa tới hơn 7 giờ mới quay về, trời chưa sập tối, mới có vài nhà lác đác lên đèn.
Hôm nay thu hoạch hơi kém, không bắt được con lươn nào, chỉ có bảy, tám con cá chạch.
Lâm Thanh Hoà ngó đầu vào cái thùng rồi nói: “Cứ nuôi tạm trong chậu đi, chờ bắt được nhiều rồi làm cả thể.” Sau đó cô lùa anh đi tắm rửa để nghỉ ngơi cho sớm.
Công việc ngày hôm nay của cô cũng đã sắp hoàn thành, đang chuẩn bị đổ thành quả vào một cái bình sạch.
Cách làm tương ớt không khó, chọn loại ớt thật cay, băm nhuyễn cùng tỏi, cho nhiều tỏi cho thơm, sau đó thêm muối, trộn đều hỗn hợp rồi đổ vào bình đậy kín đợi lên men, tầm nửa tháng sau là có thể ăn được.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, một bình chắc chắn không đủ ăn cho nên cô định ngày mai làm thêm một bình nữa để dành ăn dần.
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục ai bận việc nấy.
Giữa trưa, Lâm Thanh Hoà tạm ngừng tay, đứng dậy mang cơm ra đồng cho Chu Thanh Bách và ba thằng con trai. Giống hôm qua, hốc mắt cô vẫn hồng hồng như vừa mới khóc.
Chu Thanh Bách xót vợ: “Không cần làm nhiều quá.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Em không sao.”
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa là fan trung thành của mẹ. Chỉ cần đồ ăn mẹ nấu chắc chắn ngon. Mấy nay chúng để ý thấy mẹ luôn tay luôn chân làm món mới nên cực kỳ chờ mong cái ngày tương ớt ra lò.
Trưa nay Lâm Thanh Hoà xách tới bánh xuân và canh tôm khô.
Nhân bánh xuân gồm có trứng gà, thịt heo, cà chua, dưa leo, rau xanh.
Bốn cha con ăn uống no căng, cái mệt mỏi của buổi sáng dường như đã xua tan được phân nửa.
Lâm Thanh Hoà hỏi Tam Oa: “Tam Oa, con có muốn theo mẹ về nhà không?”
Tam Oa lắc đầu: “Chiều con về cùng cha.”
Lâm Thanh Hoà không cưỡng ép, năm nay nó đã lên ba, thích nhất là đi theo anh cả, anh hai phụ giúp người lớn. Người nó chắc nịch như củ khoai, không phải dạng yếu ớt động tí là ngã bệnh, thế nên tuỳ nó, giăng nắng giăng gió càng khoẻ mạnh, cứng cáp.
Lâm Thanh Hoà thu dọn chén đũa về nhà, trong bụng thầm tính toán chuồng gà sau hậu viện có con gà mái già, chắc ngày mai bắt làm thịt, còn mấy con gà con thì giữ lại nuôi cho đẻ trứng.
Chạng vạng tối, Chu Thanh Bách xách theo một con thỏ béo múp trở về.
Lâm Thanh Hoà phấn khích: “Con thỏ này béo quá, ở đâu ra?”
Nhóc Đại Oa hưng phấn nãy giờ: “Cha bắt được đó.”
Không chỉ mình Đại Oa, hai thằng nhóc Nhị Oa, Tam Oa cũng nhảy nhót tưng tưng, có chút kích động kể lại: “Mẹ biết không, đang yên đang lành thì bất thình lình có một con thỏ xẹt ngang, tất cả mọi người không một ai kịp phản ứng gì luôn, chỉ có cha chúng ta xông lên tóm gọn nó. Hahahaha!”
Nhị Oa ưỡn ngực tự hào: “Mấy thằng Sắt Thép hâm mộ muốn chết, nhưng mà cũng vô dụng thôi, ai bảo cha bọn chúng không lợi hại bằng cha con. Hahaha.”
Tam Oa cười tít cả mắt mũi phụ hoa: “Đúng đúng, cha chúng ta lợi hại nhất luôn!”
Nghe các con nhao nhao khoe, đứa này một câu, đứa kia một câu, đầu mày đuôi mắt Lâm Thanh Hoà tràn ngập nét cười, vui vẻ nhìn về phía chồng, ai dè bắt gặp anh đang ngắm mình. Cô hào phòng khen tặng anh: “Cha bọn nhỏ, tối nay thưởng cho anh một nồi thịt thỏ hầm, chịu không?”
Chu Thanh Bách bật cười: “Được.”
Nói rồi anh liền bắt tay xử lý con thỏ.
Lâm Thanh Hoà cũng đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu gia vị cho món thịt thỏ hầm khoai tây.
Chu Thanh Bách rất nhanh nhẹn, một lát sau con thỏ đã được xử lý gọn ghẽ, anh xách vào đưa cho vợ.
Nhìn lên đồng hồ vẫn còn sớm, mới hơn sáu giờ một chút, ngó quanh thấy công việc trong nhà vợ đã làm hết, anh bèn xách cái thùng ra cửa.
Đại Oa thấy cha chuẩn bị đi thì vội bám theo: “Cha, con đi cùng cha.”
Lâm Thanh Hoà gọi với theo: “Này, hai cha con mỗi người ăn một trái cà chua lót dạ đi."
Đại Oa nhét vào miệng một trái, cầm một trái chạy ra đưa cho cha.
Hai cha con sóng vai nhau đi bắt cá.
Lúc sau, Đại Oa hớn hở xách về mười mấy con cá chạch, cộng với mấy con hôm qua cha bắt nữa là ngày mai có món ngon rồi.
Nhị Oa với Tam Oa này giờ ngồi ngửi mùi thức ăn mà nước miếng cứ túa ra, bụng dạ cồn cào, đói sắp xỉu luôn rồi.
Lâm Thanh Hoà vừa nhanh tay dọn cơm vừa nói: “Hai cha con ngửi được mùi thơm hay sao mà về đúng lúc thế, thức ăn vừa chín tới đây, không biết ông bà đã ăn cơm chưa, Đại Oa, con bê một tô sang cho ông bà đi.”
Đại Oa nhanh chân nhanh tay bưng thức ăn sang Chu gia, đi qua chỗ nào là mùi thơm vương lại ở chỗ đó, khiến bọn trẻ trong thôn thèm nhỏ dãi.
Vừa hay, ông bà Chu đang ăn cơm chiều, trên bàn chỉ có một đĩa dưa muối, lúc này có thêm tô thịt thỏ hầm khoai tây, thật là khiến hai ông bà già ấm lòng.
Ông Chu vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Tay nghề của vợ thằng tư khá ra phết, có thể so sánh với đầu bếp cung đình chứ chẳng chơi.”
Bà Chu chỉ cười cười.
Bà có bốn cô con dâu, nếu xét về ngoan ngoãn thì vợ thằng tư là đứa không nghe lời nhất, nhưng xét về hiếu thuận thì không ai bằng nó.
Có gì ăn ngon đều nhớ tới cha mẹ chồng.
Hôm nay ở trên ruộng bà cũng nhìn thấy thằng tư bắt được con thỏ, bà đoán thể nào nó cũng đưa qua đây một ít thế nên tối nay cố tình không nấu thức ăn.
Đại Oa tặng đồ xong là phóng như bay về nhà.
Vừa vào cửa đã thấy Nhị Oa, Tam Oa đang phồng má nhai, nó trừng mắt: “Sao ăn mà không đợi tao?”
Lâm Thanh Hoà: “Ồn ào cái gì đấy, ai nói không đợi con, đây này đầu thỏ phần riêng cho con đó.”
Lúc này Đại Oa mới phát hiện đầu thỏ vẫn còn nguyên thì cười tít mắt: “Chỉ có mẹ là thương con nhất.”
Lâm Thanh Hoà: “Bớt nịnh nọt, mau đi rửa tay đi, cơm của con mẹ vẫn giữ ấm trong nồi đấy.”
Đại Oa rửa sạch tay rồi vào bếp bưng phần cơm của mình ra bàn ăn chung với cả nhà.
Món thịt thỏ hầm khoai tây này bắt cơm quá, chỉ cần rưới một chút nước hầm thôi là đủ chén hết cả tô cơm rồi.
Hôm nay có thịt thỏ, ngày mai có cá chạch, thôi thịt gà để lui lại vài hôm nữa vậy.