Mục lục
Xuyên không: trở về thập niên 60 làm giàu, dạy con (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị cả Chu bĩu môi: “Ai bảo không phải, chạng vạng hôm qua trở về toàn nói chuyện bằng cái giọng điệu đó.”

Lâm Thanh Hoà: “Mặc kệ chị ta đi, phụ nữ có thai đừng nên tức giận.”

Chị cả Chu thấy Lâm Thanh Hoà ngược lại còn quay ra an ủi mình thì bật cười: “Yên tâm, chị chẳng thèm để ý đâu.”

Sau đó nhìn nhìn chỗ vải trong tay Lâm Thanh Hoà, nói: “Chị thấy làm xong hai bộ mùa đông chắc còn dư lại kha khá, đủ để may cho chú tư thêm hai bộ mùa hè nữa đấy.”

Lâm Thanh Hoà: “Chắc làm thêm cho anh ấy một bộ mùa hè nữa thôi, còn lại bao nhiêu em may cho các con mỗi đứa một bộ, bọn chúng cũng chưa có quần áo mùa hè.”

Chu Thanh Bách tuy rằng không mang về mấy nhưng vẫn có hai bộ thay đổi. Ở thời này mà nói thì hai bộ là tuyệt đối đủ mặc, thế nhưng trong mắt người hiện đại lại là quá ít, vì vậy Lâm Thanh Hoà vẫn sẽ may thêm cho anh một bộ nữa.

Lâm Thanh Hoà cố gắng làm cho nhanh, thứ nhất vì quen tay sử dùng máy thuần thục hơn, thứ hai là cô không đủ kiên nhẫn nhìn cái bản mặt khó chịu của chị dâu hai, cho nên chỉ hai ngày rưỡi cô đã may xong bộ quần áo thứ hai cho Chu Thanh Bách, cộng thêm vài ngày để hoàn thành mấy bộ đồ mùa hè.

Xong xuôi, dọn đồ về nhà không cần ngày ngày chạm mặt bà chị dâu khó ưa.

Buổi sáng nay ăn cháo gạo kê kèm trứng gà muối.

Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay chắc phải phải muối thêm mẻ nửa. Nhà này ăn hao quá.”

Mẻ trứng gà muối lần trước ăn vài hôm đã gần hết, đưa qua ông bà Chu bên kia hai lượt, muỗi lượt hai trứng là bốn trứng, đại đa số đổ vào bụng bốn bố con nhà này, hiện tại chỉ còn dư lại có vài quả.

Chu Thanh Bách gật đầu: “Lát nữa anh ra ngoài mua thêm trứng gà.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Bên mình có bán thịt dê không?”

“Bên này không có.” Chu Thanh Bách nhìn cô hỏi: “Muốn ăn?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Trời lạnh lắm, anh không cần phải đi lên huyện thành cho xa ra.”

Nhớ hôm anh đi mua xe đạp có cầm về một cân thịt dê, Lâm Thanh Hoà nấu với kỷ tử, phải nói là hương vị tuyệt vời, ăn một lần nhớ mãi không quên.

Chu Thanh Bách chỉ gật đầu, không nói gì. Ăn cơm sáng xong anh cho hai con heo ăn rồi vác theo cái rổ đẩy xe đạp ra cửa.

Lâm Thanh Hoà ở nhà tiếp tục đan quần len cho các con, hơn nữa cô cũng muốn đan cho mình một bộ, trời lạnh quá chịu không nổi.

Vốn tưởng rằng Chu Thanh Bách chỉ đi cung tiêu xã thôi, ai ngờ anh đi một chuyến tới tận mười một giờ rưỡi mới về, còn mang về tận ba cân thịt dê.



Lâm Thanh Hoà thấy mặt mũi anh đỏ ửng lên, nhịn không được nói: “Nay tuyết rơi nhiều như thế, anh chạy lên tận huyện thành làm gì?”

Chu Thanh Bách: “Đi xe đạp không lạnh.”

Không chỉ có ba cân thịt dê, anh còn mang về năm cân trứng gà.

Lâm Thanh Hoà đuổi anh lên giường đất ngồi đợi, rồi đi rót cho anh một chén trà gừng, tiếp tục giáo huấn: “Lần sau anh bớt bốc đồng đi.”

Nhị Oa: “Mẹ, tại cha biết mẹ muốn ăn thịt dê nên đặc biệt đi mua cho mẹ đó.”

Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Thanh Bách thấy anh vừa xoa đầu Nhị Oa vừa nhìn cô bằng ánh mắt dạt dào sủng nịnh.

Lâm Thanh Hoà xấu hổ, trừng mắt liếc Nhị Oa một cái: “Nói linh tinh.”

Nhị Oa cong môi cười hì hì. Lâm Thanh Hoà bế Tam Oa lên thả vào lòng Chu Thanh Bách: “Này, ôm con trai anh cho ấm.”

Tam Oa ngoan ngoãn chui vào trong lòng cha, chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ ý nói mẹ yên tâm con sẽ sưởi ấm cho cha.

Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng, nói: “Trưa nay không ăn bánh nhân đậu, ăn bánh canh.”

Mấy hôm trước cô làm rất nhiều bánh trôi nhân đậu tới hôm nay vẫn còn dư lại không ít, vốn dĩ trưa nay tính hấp ăn nhưng giờ cô đổi ý thành bánh canh.

Mấy anh em Đại Oa thích nhất là bánh canh, đặc biệt là bánh canh mẹ làm, ngon số một trên đời.

Bánh canh rất dễ làm, Lâm Thanh Hoà phối hợp nhiều loại nguyên liệu gồm có nấm cắt nhỏ, thịt băm nhuyễn, trứng gà, mùa này không có rau xanh, nếu có thêm rau hoặc cà chua thì sẽ còn ngon hơn nữa.

Chu Thanh Bách tuyệt nhiên không có ý kiến, vợ cho ăn gì thì anh ăn cái đó.

Mấy thằng nhóc ăn no bụng lại leo lên giường đất ấm áp. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, lạnh cắt da cắt thịt.

Lâm Thanh Hoà lấy thịt dê ra sơ chế, cả da lẫn xương ước chừng ba cân, cô cắt một nửa ăn hôm nay, một nửa cất đi để dành mai ăn.

Cho thịt dê lên bếp lò hầm từ giờ tới tối là được ăn.

“Hôm nay lạnh lắm đấy, mấy anh em mặc nhiều quần áo vào cho mẹ, không được uống nước lạnh, nếu mẹ phát hiện đứa nào uống nước lạnh thì cho nhịn đói luôn!” Lâm Thanh Hoà đặc biệt lia mắt về phía Đại Oa.

Đại Oa vội kêu oan: “Con không uống mà.”

Mùa đông lạnh như thế này, chỉ có thằng ngốc mới đi uống nước lạnh, nó đâu có ngốc !



Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Không uống là tốt, tối nay cho con thêm một miếng thịt dê.”

Nhị Oa: “Con cũng muốn”.

Lâm Thanh Hoà: “Được, mỗi đứa thêm một miếng.”

Chu Thanh Bách nhìn mấy mẹ con nói chuyện, ánh mắt ưu ái đặt trên người vợ.

Lâm Thanh Hoà ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô ho khan một tiếng rồi nói: “Đi cả buổi sáng mệt rồi, anh ngủ chút đi.”

Chu Thanh Bách nhìn cô: “Em cũng đi ngủ một lát đi.”

Lâm Thanh Hoà nhìn cái quần len trong tay thấy cũng sắp xong, ngủ dậy rồi đan tiếp cũng được, nghĩ vậy cô cất lên rồi đi ngủ một giấc.

Chu Thanh Bách chưa đi ngủ ngay vì tới giờ cho heo ăn rồi, anh phải đi nấu cơm heo.

Cũng may trong nhà có vài cuộn len để Lâm Thanh Hoà giết thời gian bằng không cô không biết làm sao vượt qua chuỗi ngày đi ra đi vào nhàm chán này.

Bốn giờ chiều, Lâm Thanh Hoà đan xong một cái quần, chuẩn bị đan sang cái quần tiếp theo.

Trên bếp lò nồi dê nấu kỷ tử toả ra mùi thơm nức mũi, cô tiến lại kiểm tra thấy đã chín liền múc một ít kêu Chu Thanh Bách mang sang cho ông bà Chu.

Đại Oa lúc này đã thức nhưng vẫn còn ngồi ngây ngốc trên giường, trời lạnh quá nó luyến tiếc cái ổ chăn ấm áp.

Bà Chu: “Canh thịt dê? Để ở nhà mà ăn đi, đừng mang sang đây làm gì.”

“Vợ con bảo mang sang.” Chu Thanh Bách nói rồi tiến vào phòng bếp cầm ra hai cái chén, anh đổ canh ra cho hai ông bà, vừa vặn được hai chén, còn có hai khối thịt dê, mỗi người một khối.

Chu Thanh Bách không ở lại lâu, anh ngồi một chút rồi về ngay.

Ông bà Chu không khách khí, bê chén canh lên uống.

Bà Chu vừa uống canh vừa tấm tắc khen: “Vợ thằng tư tay nghề không tồi.”

Trứng gà muối, canh thịt dê, trà gừng táo đỏ, tất cả đều rất thơm ngon.

Mà bà Chu cảm nhận rõ ràng mùa đông năm nay cơ thể mình tốt lên không ít, xương khớp không còn bị đau buốt như mọi năm, không biết có phải nhờ mấy món canh vợ thằng tư đưa qua không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK