Lời editor: Vì chương trước mình đăng nhầm một chương, nên chương này mình đặt miễn phí bù lại chương đã đăng nhầm nha.
Lâm Thanh Hoà hỏi cô em chồng: “Tết nhất sao không đưa mấy đứa Thành Thành về quê chơi cho vui?”
Chu Hiểu Mai thở dài nói: “Em lười đạp xe lắm. Để chúng nó sang bên ông cậu chơi cũng vui rồi.”
Bây giờ số lượng thành viên tăng, kích cỡ tụi nhỏ cũng tăng, muốn đi đâu cả nhà là phải rồng rắn cả hai cái xe đạp mới đủ.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười, cô quay sang nói với Tô Đại Lâm: “Công tác của dượng vẫn ổn định chứ?”
Tô Đại Lâm chán nản nói: “Không…không…ổn định lắm.”
Anh chỉ bị nói lắp một chút, chứ tư duy không hề thua kém ai. Từ đầu nắm ngoái trở đi, tình hình nhà máy bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc. Theo anh đánh giá không chừng thời gian tới sẽ phải đóng cửa.
Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu đã không mấy ổn định thì dượng nên sớm suy tính đường lui. Đã cân nhắc tới chuyện lên Bắc Kinh lập nghiệp chưa?”
Tô Đại Lâm nghiêm túc hỏi Chu Thanh Bách: “Anh tư…tư, cửa hàng…hàng thế nào?”
Chu Thanh Bách nói: “Không tệ, nếu bên này bất ổn thì có thể lên đó phát triển.”
Lâm Thanh Hoà: “Khi nào muốn đi thì nói trước một tiếng, anh chị sẽ tìm giúp mặt tiền cửa hàng và nhà ở. À, nhà ở chắc tạm thời chưa cần thiết, cô với dượng lên đó cứ ở chung với cha mẹ là được. Anh chị đã thuê cho cha mẹ một căn nhà, rộng rãi lắm, thêm cả nhà cô nữa cũng vẫn ở thoải mái.”
Tô Đại Lâm ngượng ngùng: “Này…này...sao có thể không biết xấu hổ như…như vậy được.”
Lâm Thanh Hoà: “Tụi em ở hay không thì tiền thuê vẫn vậy thế nên đừng ngại. Ăn Tết xong quay lại Bắc Kinh, chị với Thanh Bách sẽ nhìn xem phụ cận xung quanh đó có mặt bằng nào đẹp không, nếu ở gần nhà thì việc đi lại bán quán sẽ thuận tiện hơn.”
Căn nhà hiện tại vợ chồng cô đang ở cách tiệm sủi cảo hơn 40 phút đi bộ, cách căn nhà của ông bà Chu cũng khá xa, đi lại tương đối bất tiện. Thế nên Lâm Thanh Hoà cảm thấy để gia đình cô út lên đó ở cùng, tiện thể chăm nom hai ông bà là tốt nhất. Cửa hàng thì không thể cho mượn vì cô đã có sẵn kế hoạch kinh doanh nhưng nhà ở thì vô tư. Trước mắt vợ chồng cô út cứ dọn vào đó ở, rồi sau này làm ăn khấm khá, mua được nhà thì dọn ra cũng được.
Chu Hiểu Mai lên tiếng: “Chị tư, khi nào hai anh chị đón cha mẹ lên Bắc Kinh?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Nghỉ hè năm nay.”
Chu Hiểu Mai ngỡ ngàng: “Nhanh vậy à?”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mọi việc trên đó đã được sắp xếp ổn thoả, công việc của chị cũng thế mà cửa hàng của anh tư cô cũng vậy, thu nhập hàng tháng dần đi vào ổn định thế nên đón ông bà đi là được rồi.”
Chu Hiểu Mai nhấp môi rồi nói: “Chị tư, em với Đại Lâm đã thương lượng xong rồi, chúng em định năm nay dọn lên đó, có được không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Đương nhiên là được. Vấn đề trường lớp của bọn nhỏ thì không phải lo, chuyện này chị có thể giúp. Còn vấn đề kinh doanh thì cô với dượng phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Tuy rằng chị đã ăn thử và rất tin tưởng vào tay nghề của dượng út, nhưng khẩu vị cụ thể của người dân trên Bắc Kinh thế nào, thì hai vợ chồng phải tự mình đi ăn thử rồi gia giảm thêm.”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Chờ cha mẹ…mẹ…đi, chúng em…em cũng đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, được, hè này anh chị về đón cha mẹ, có gì sẽ phụ giúp cô dượng chuyển nhà luôn.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “vậy lần này lên chị sẽ giúp tìm cửa hàng. Nếu thấy chỗ nào thích hợp chị sẽ ký hợp đồng thuê và giao trước vài tháng tiền nhà. Tuy nhiên chị vẫn khuyên nếu được thì trực tiếp mua là tốt nhất.”
Chu Hiểu Mai khe khẽ hỏi: “Chị tư, cửa hàng của nhà chị là thuê hay…mua thế?”
Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Chuyện này chị chỉ nói với riêng hai đứa thôi nhé, chớ nói ra ngoài đấy, căn tiệm đó là chị với anh cô đập nồi bán sắt mua về.”
Chu Hiểu Mai hốt hoảng: “Thật á? Anh chị mua thật hả?”
So với vợ, Tô Đại Lâm bình tĩnh hơn nhiều. Chuyện này không có gì quá bất ngờ, nhà anh chị ấy đã chuyển hết hộ khẩu lên Bắc Kinh, nghĩa là sẽ sinh sống lâu dài, cửa hàng kinh doanh thuận lợi, mua đứt là chuyện hiển nhiên.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ.”
Chu Hiểu Mai ấp úng: “Bao tiền…nhiều lắm không chị?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Hơn 3000.”
“Đắt vậy a?” Chu Hiểu Mai không kìm được, thanh âm cuối câu cao vút.
Trời đất quỷ thần ơi, mấy năm nay hai vợ chồng cô chắt bóp dè xẻng được hơn 3000 đồng, cứ tưởng rằng đã có trong tay một khoản khổng lồ, ai ngờ giá nhà trên Bắc Kinh cao tới nhường vậy. Thế có nghĩa là mua xong căn tiệm thì hai vợ chồng cô trắng tay luôn à?!
Lâm Thanh Hoà nói: “Căn tiệm đó của anh chị là dạng hai lầu, lầu dưới bán hàng, lầu trên có thể ở nên mới đắt vậy. Còn nhà cô mở tiệm bánh bao thì chỉ cần căn nhỏ thôi. Thật ra tiệm bánh bao đâu cần lớn, người ta mua mang đi là chính, chị nghĩ chắc tầm hai ngàn đổ lại là mua được rồi.”
Chu Hiểu Mai lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi thôi, chúng em thuê thôi.”
Lâm Thanh Hoà không khuyên nhiều, đợi tới lúc cầm được những đồng tiền lời, chả cần ai khuyên cũng tự mình muốn mua ngay.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà mới nhắc tới chuyện cậu ba Lâm: “À, đúng rồi, thằng ba nhà chị muốn vào thành mở một cửa tiệm buôn bán, hai người có chỗ nào giới thiệu giúp không?”
Mua đất cát, hỏi thổ địa là chính xác nhất rồi.
Chu Hiểu Mai kinh ngạc: “Cậu út nhà chị muốn vào thành mở cửa hàng?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, tính toán năm nay khai trương đây. Nếu hai đứa không định chuyển lên Bắc Kinh thì chị cũng bảo hai vợ chồng mở cái cửa hàng kinh doanh.”
Chu Hiểu Mai tò mò: “Cậu ấy muốn bán cái gì cơ?”
Lâm Thanh Hoà: “Sản vật nông thôn.”
Tô Đại Lâm: “Để em về...hỏi hỏi...mợ em xem sao.”
Về phương diện này anh không biết nhiều nhưng bà mợ anh lại khác, tin tức gì bà cũng nắm trong lòng bàn tay lại còn rất nhanh nhạy nữa.
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “vậy làm phiền dượng nhé.”
Chu Hiểu Mai lại hỏi: “Chị tư, thời buổi này buôn bán được lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị cũng không biết phải nói sao cho cô hiểu. Tóm lại là trong vòng mấy năm nữa, buôn bán sẽ trở thành xu thế.”
Thập niên 80 là thời kỳ cực thịnh của hình thức bày sạp vỉa hè. Từ giữa thập niên 80 xuyên suốt tới thập niên 90, mô hình kinh doanh hộ cá thể nở rộ. Bây giờ đang ở thời kỳ đầu, mình mở một cái cửa hàng. Đợi đến lúc cao trào, mọi người ùn ùn chen chân vào thì mình đã có chỗ đứng vững chắc và kinh nghiệm dày dặn, lo gì không phát triển được?!
Lâm Thanh Hoà hỏi cô em chồng: “Tết nhất sao không đưa mấy đứa Thành Thành về quê chơi cho vui?”
Chu Hiểu Mai thở dài nói: “Em lười đạp xe lắm. Để chúng nó sang bên ông cậu chơi cũng vui rồi.”
Bây giờ số lượng thành viên tăng, kích cỡ tụi nhỏ cũng tăng, muốn đi đâu cả nhà là phải rồng rắn cả hai cái xe đạp mới đủ.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười, cô quay sang nói với Tô Đại Lâm: “Công tác của dượng vẫn ổn định chứ?”
Tô Đại Lâm chán nản nói: “Không…không…ổn định lắm.”
Anh chỉ bị nói lắp một chút, chứ tư duy không hề thua kém ai. Từ đầu nắm ngoái trở đi, tình hình nhà máy bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc. Theo anh đánh giá không chừng thời gian tới sẽ phải đóng cửa.
Lâm Thanh Hoà nói: “Nếu đã không mấy ổn định thì dượng nên sớm suy tính đường lui. Đã cân nhắc tới chuyện lên Bắc Kinh lập nghiệp chưa?”
Tô Đại Lâm nghiêm túc hỏi Chu Thanh Bách: “Anh tư…tư, cửa hàng…hàng thế nào?”
Chu Thanh Bách nói: “Không tệ, nếu bên này bất ổn thì có thể lên đó phát triển.”
Lâm Thanh Hoà: “Khi nào muốn đi thì nói trước một tiếng, anh chị sẽ tìm giúp mặt tiền cửa hàng và nhà ở. À, nhà ở chắc tạm thời chưa cần thiết, cô với dượng lên đó cứ ở chung với cha mẹ là được. Anh chị đã thuê cho cha mẹ một căn nhà, rộng rãi lắm, thêm cả nhà cô nữa cũng vẫn ở thoải mái.”
Tô Đại Lâm ngượng ngùng: “Này…này...sao có thể không biết xấu hổ như…như vậy được.”
Lâm Thanh Hoà: “Tụi em ở hay không thì tiền thuê vẫn vậy thế nên đừng ngại. Ăn Tết xong quay lại Bắc Kinh, chị với Thanh Bách sẽ nhìn xem phụ cận xung quanh đó có mặt bằng nào đẹp không, nếu ở gần nhà thì việc đi lại bán quán sẽ thuận tiện hơn.”
Căn nhà hiện tại vợ chồng cô đang ở cách tiệm sủi cảo hơn 40 phút đi bộ, cách căn nhà của ông bà Chu cũng khá xa, đi lại tương đối bất tiện. Thế nên Lâm Thanh Hoà cảm thấy để gia đình cô út lên đó ở cùng, tiện thể chăm nom hai ông bà là tốt nhất. Cửa hàng thì không thể cho mượn vì cô đã có sẵn kế hoạch kinh doanh nhưng nhà ở thì vô tư. Trước mắt vợ chồng cô út cứ dọn vào đó ở, rồi sau này làm ăn khấm khá, mua được nhà thì dọn ra cũng được.
Chu Hiểu Mai lên tiếng: “Chị tư, khi nào hai anh chị đón cha mẹ lên Bắc Kinh?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Nghỉ hè năm nay.”
Chu Hiểu Mai ngỡ ngàng: “Nhanh vậy à?”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mọi việc trên đó đã được sắp xếp ổn thoả, công việc của chị cũng thế mà cửa hàng của anh tư cô cũng vậy, thu nhập hàng tháng dần đi vào ổn định thế nên đón ông bà đi là được rồi.”
Chu Hiểu Mai nhấp môi rồi nói: “Chị tư, em với Đại Lâm đã thương lượng xong rồi, chúng em định năm nay dọn lên đó, có được không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Đương nhiên là được. Vấn đề trường lớp của bọn nhỏ thì không phải lo, chuyện này chị có thể giúp. Còn vấn đề kinh doanh thì cô với dượng phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Tuy rằng chị đã ăn thử và rất tin tưởng vào tay nghề của dượng út, nhưng khẩu vị cụ thể của người dân trên Bắc Kinh thế nào, thì hai vợ chồng phải tự mình đi ăn thử rồi gia giảm thêm.”
Tô Đại Lâm gật đầu: “Chờ cha mẹ…mẹ…đi, chúng em…em cũng đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, được, hè này anh chị về đón cha mẹ, có gì sẽ phụ giúp cô dượng chuyển nhà luôn.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “vậy lần này lên chị sẽ giúp tìm cửa hàng. Nếu thấy chỗ nào thích hợp chị sẽ ký hợp đồng thuê và giao trước vài tháng tiền nhà. Tuy nhiên chị vẫn khuyên nếu được thì trực tiếp mua là tốt nhất.”
Chu Hiểu Mai khe khẽ hỏi: “Chị tư, cửa hàng của nhà chị là thuê hay…mua thế?”
Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Chuyện này chị chỉ nói với riêng hai đứa thôi nhé, chớ nói ra ngoài đấy, căn tiệm đó là chị với anh cô đập nồi bán sắt mua về.”
Chu Hiểu Mai hốt hoảng: “Thật á? Anh chị mua thật hả?”
So với vợ, Tô Đại Lâm bình tĩnh hơn nhiều. Chuyện này không có gì quá bất ngờ, nhà anh chị ấy đã chuyển hết hộ khẩu lên Bắc Kinh, nghĩa là sẽ sinh sống lâu dài, cửa hàng kinh doanh thuận lợi, mua đứt là chuyện hiển nhiên.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ.”
Chu Hiểu Mai ấp úng: “Bao tiền…nhiều lắm không chị?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Hơn 3000.”
“Đắt vậy a?” Chu Hiểu Mai không kìm được, thanh âm cuối câu cao vút.
Trời đất quỷ thần ơi, mấy năm nay hai vợ chồng cô chắt bóp dè xẻng được hơn 3000 đồng, cứ tưởng rằng đã có trong tay một khoản khổng lồ, ai ngờ giá nhà trên Bắc Kinh cao tới nhường vậy. Thế có nghĩa là mua xong căn tiệm thì hai vợ chồng cô trắng tay luôn à?!
Lâm Thanh Hoà nói: “Căn tiệm đó của anh chị là dạng hai lầu, lầu dưới bán hàng, lầu trên có thể ở nên mới đắt vậy. Còn nhà cô mở tiệm bánh bao thì chỉ cần căn nhỏ thôi. Thật ra tiệm bánh bao đâu cần lớn, người ta mua mang đi là chính, chị nghĩ chắc tầm hai ngàn đổ lại là mua được rồi.”
Chu Hiểu Mai lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi thôi, chúng em thuê thôi.”
Lâm Thanh Hoà không khuyên nhiều, đợi tới lúc cầm được những đồng tiền lời, chả cần ai khuyên cũng tự mình muốn mua ngay.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà mới nhắc tới chuyện cậu ba Lâm: “À, đúng rồi, thằng ba nhà chị muốn vào thành mở một cửa tiệm buôn bán, hai người có chỗ nào giới thiệu giúp không?”
Mua đất cát, hỏi thổ địa là chính xác nhất rồi.
Chu Hiểu Mai kinh ngạc: “Cậu út nhà chị muốn vào thành mở cửa hàng?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, tính toán năm nay khai trương đây. Nếu hai đứa không định chuyển lên Bắc Kinh thì chị cũng bảo hai vợ chồng mở cái cửa hàng kinh doanh.”
Chu Hiểu Mai tò mò: “Cậu ấy muốn bán cái gì cơ?”
Lâm Thanh Hoà: “Sản vật nông thôn.”
Tô Đại Lâm: “Để em về...hỏi hỏi...mợ em xem sao.”
Về phương diện này anh không biết nhiều nhưng bà mợ anh lại khác, tin tức gì bà cũng nắm trong lòng bàn tay lại còn rất nhanh nhạy nữa.
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “vậy làm phiền dượng nhé.”
Chu Hiểu Mai lại hỏi: “Chị tư, thời buổi này buôn bán được lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị cũng không biết phải nói sao cho cô hiểu. Tóm lại là trong vòng mấy năm nữa, buôn bán sẽ trở thành xu thế.”
Thập niên 80 là thời kỳ cực thịnh của hình thức bày sạp vỉa hè. Từ giữa thập niên 80 xuyên suốt tới thập niên 90, mô hình kinh doanh hộ cá thể nở rộ. Bây giờ đang ở thời kỳ đầu, mình mở một cái cửa hàng. Đợi đến lúc cao trào, mọi người ùn ùn chen chân vào thì mình đã có chỗ đứng vững chắc và kinh nghiệm dày dặn, lo gì không phát triển được?!