Bây giờ Đồng Đồng không che giấu sự phản cảm của mình, cô ôm tay Đồng Đống, nâng cằm nhìn chằm chằm Không Phương Phương, đến mức Khổng Phương Phương lắp bắp nói: "Xin lỗi... Chị, chị không biết..."
"Anh, em đói bụng, muốn ăn cơm." Đồng Đồng quyết định chuyển sự căm giận thành đói bụng, dùng đồ ăn để giải tỏa tất cả khó chịu trong lòng.
Đồng Đống xoa đầu cô, nói: "Được được được, nghe em hết, em muốn ăn gì?"
Đồng Đồng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Em muốn một bữa tiệc hải sản!"
"Được, bây giờ đi luôn?"
"Dạ." Đồng Đồng gật đầu, kéo tay Lục Tiểu Lâm, cũng không chào hỏi hai người chị họ, xoay người định đi.
Đồng Đống đương nhiên nghe theo, hơn nữa, đối với họ hàng bên Khổng gia, một chút hảo cảm anh cũng không có.
Lúc Đồng Đồng chưa sinh ra, anh đã thấy những người kia ác độc như thế nào, còn cả lòng tham không đáy đó, anh đều ghi tạc vào lòng, cho nên không hề muốn lui tới với hai người kia.
Ngay cả Lục Tiểu Lâm... người Khổng gia là cái rắm gì, cô mới không cần để ý!
Thế là Đồng Đồng định đi, Khổng Phương Phương rất nôn nóng, nhưng cô vừa xúc động mở miệng nói mấy lời, bây giờ nghĩ lại thấy đúng là hơi quá phận, không có cách nào để sửa chữa.
Khổng Đình Đình thông minh hơn Khổng Phương Phương, cô chạy đến trước mặt ba người đang muốn rời đi, giang tay chặn đường, sau đó cười nói: "Anh họ, Đồng Đồng, là người lớn thì phải độ lượng, đừng tức giận với chị họ, chị ấy không xấu, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy chứ không quan tâm đến hậu quả. Đồng Đồng, em suy nghĩ lại đi, chị họ cũng xuất phát từ lòng tốt đúng không? Chị ấy quan tâm anh họ nên mới nói như thế chứ đâu cố ý mắng em, em cho chị chút mặt mũi, đừng so đo với chị ấy được không?"
Trên miệng Khổng Đình Đình nói như thế nhưng thật ra trong tâm đã hận đến ngứa ngáy. Chuyện vốn đang rất tốt, Khổng Phương Phương lại chen vào, hai nhà vốn chưa thể sửa chữa quan hệ, chị ta lại vội vàng làm xấu mặt khiến bây giờ cô ta phải thu thập cục diện rối rắm này, đúng là đồng đội như heo! Lời này của cô tacó tình có lý, người nào khuyên can cũng như thế này, người nghe xong cũng thường sẽ không so đo.
Nhưng Đồng Đồng là người bình thường? Đừng nói đến việc cô không làm sai, dù cô sai cũng không đến lượt người ngoài khua tay múa chân.
Lời này của Khổng Đình Đình, nếu quan hệ hai bên rất tốt, Đồng Đồng có thể sẽ lắng nghe, nhưng hai nhà không kém người xa lạ là bao, cô ta đường hoàng nói như thế, Đồng Đồng cũng không đặt vào lòng.
Chỉ thấy Đồng Đồng cười khẽ nói: "Chị ấy có lòng tốt nên em phải tha thứ à? Chị ấy chưa biết gì đã mở miệng giáo huấn em, cho là họ hàng nên muốn nói gì thì nói sao? Hơn nữa, chị Đình Đình, sao em phải cho chị mặt mũi?"
Cho đến bây giờ, cô chưa từng là người lấy ơn báo oán, nếu ai bắt nạt cô, cô sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần, thế này là đã cho hai chị ta mặt mũi lắm rồi.
Bị lời này của Đồng Đồng làm nghẹn họng, mặt Khổng Đình Đình nhất thời không kiềm chế được, nhưng cô ta không xúc động giống Khổng Phương Phương, cô ta biết lúc nào nên tỏ ra yếu thế, cho nên dù bị lời của Đồng Đồng làm cho tức giận, cô ta vẫn cứ treo lên một nụ cười.
Cô ta cũng là người được chiều chuộng ở nhà, vẻ ngoài xinh đẹp, người theo đuổi trong trường rất nhiều, đến bây giờ luôn là chúng tinh phủng nguyệt*, tuy đến Đế Đô thì không còn được hâm mộ như ở nhà nhưng cũng chưa có ai nói chuyện với cô ta như vậy, Đồng Đồng nói thế, thực ra là đã chạm đến vảy ngược của Khổng Đình Đình.
*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây quanh trăng, ý nói luôn được che chở, vây quanh, là cái rốn của vũ trụ.
"Chị thay chị ấy xin lỗi em được không? Chị ấy thực sự không có ác ý, bình thường hai chị rất chiều chuộng các em mình, bây giờ em còn chưa biết nhưng đợi đến khi chúng ta thân quen, em sẽ biết chị ấy tốt thế nào." Lời này... Đồng Đồng muốn nói tiếp thế nào được đây, sau này không quen cũng phải quen. Khổng Đình Đình đang chờ Đồng Đồng đáp lại, trong lòng lại xem thường, con nhóc đó có thông minh đi nữa thì cũng có thể thông minh đến mức nào?
Chẳng qua mới mười sáu tuổi, không biết gì lại tự cho là biết tất cả, chỉ cần dỗ dành chút, sớm muộn gì cũng có ngày cô tóm được nó.
Lúc này, linh hồn phụ nữ trung niên trong Đồng Đồng đang cười lạnh: Dỗ cô như dỗ đứa con nít, chị ta cho rằng cô ngốc phải không? Tính toán để cô không còn đường phản bác? Làm họ hàng sau này thường xuyên lui tới? Không có cửa đâu!
Dù sao cô cũng còn nhỏ, Khổng Phương Phương cũng vừa nói cô tùy hứng, điêu ngoa, ích kỷ lại không biết lý lẽ, cô liền biểu hiện cho hai chị ta xem!
"Anh, Lục Nhi, chúng ta đi." Đương nhiên là Đồng Đồng không nói một lời, lách qua Khổng Đình Đình mà đi.
Khổng Đình Đình hiển nhiên là không để ba người đi, ngày hôm nay ầm ĩ như vậy rồi cứ để cho đi, sau này làm sao tới đây tìm Đồng Đống?
"Này này, chờ đã..." Khổng Đình Đình nói, vành mắt đỏ lên, nhưng lại cắn môi cố nén nước mắt, có vẻ vô cùng ấm ức vì lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú.
Đồng Đồng thấy thế liền trợn tròn mắt, kỹ năng diễn xuất này, tự mình luyện đã đến tiêu chuẩn rồi đấy! Cô có nên học tập chị ta một chút, sau này mới không bị Úy Ương nắm trong tay?
"Chị khóc cái gì?"
"Chị, chị không khóc..." Khổng Phương Phương hít mũi, kiên cường lau đi lệ nơi khóa mắt, dư quang không quên liếc nhìn Đồng Đống.
Nếu không như thế thì sao có thể nói Khổng Đình Đình thông minh hơn Khổng Phương Phương? Khổng Phương Phương muốn trách mắng Đồng Đồng để lấy lòng Đồng Đống, cho anh biết mình quan tâm bảo vệ người em họ này mới thất bại như vậy. Còn Khổng Đình Đình thì không, cô thấy được Đồng Đống rất cưng chiều em gái, bốn năm trước khi về quê, hai ngày ở chung ngắn ngủi, cô vẫn có ấn tượng.
Buổi tối Đồng Đống tới đắp chăn rót nước cho Đồng Đồng, đặt Đồng Đồng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, che chở, một người anh như vậy sao có thể vì em gái tùy hứng mà chán ghét?
Nếu muốn tóm được Đồng Đống thì phải xuống tay ở Đồng Đồng, lấy lòng Đồng Đồng, đương nhiêu chiêu này cũng xài được trước mặt những người còn lại ở Đồng gia.
Chuyện này Khổng Đình Đình hiểu được, nhưng Khổng Phương Phương thì không.
Bây giờ có Đồng Đống, Đồng Đồng và một người ngoài ở đây, cô ta muốn nói với Khổng Đình Đình cũng không được, chỉ có thể tạm thời nhìn Khổng Đình Đình, dùng hai mắt đẫm lệ làm thế tiến công, níu lại bước chân ba người kia, sau đó đại não nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Nhưng Khổng Phương Phương đúng là đồng đội như heo, ban đầu thấy Đồng Đồng tức giận còn có chút hoảng sợ, trái tim trong ngực đập loạn, không biết làm sao để xoay chuyển.
Hơn nữa thấy dường như Đồng Đống không có ý giúp mình, còn chưa nghĩ ra cách nào đã thấy Khổng Đình Đình khóc, thế là mắt cô tasáng lên, cho rằng đây là cơ hội tốt để mình lấy lại hình tượng, bước nhanh xông đến chỗ mấy người kia.