Đồng Đồng gật đầu. "Em đâu có can thiệp, em không nhất quyết yêu cầu anh ấy phải thích hay không thích ai, em chỉ cho Lục Nhi chút cơ hội để hai người bọn họ tiếp xúc một chút! Nếu không thì làm sao biết có thích hay không? Anh thấy em nói không đúng à? Chúng ta có nhau, còn anh em một mình mười mấy năm rồi, em muốn cho anh em cơ hội, nếu không anh ấy còn không thèm nhìn phụ nữ! Anh ấy mà cứ như vậy, em sẽ cho rằng anh ấy thích đàn ông!"
... Úy Ương á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Anh có thể cam đoan là cậu ta không thích đàn ông..."
"Anh cam đoan? Sao anh cam đoan được?!" Đồng Đồng hoài nghi nhìn anh, sau đó bật người dậy: "Anh, anh sẽ không chứ ── "
"Nghĩ cái gì đấy!" Úy Ương dở khóc dở cười vỗ vai cô một cái, bóp bóp gò má cô. "Anh có em rồi." Anh cũng không có ham mê gì với phương diện kia!
"Vậy sao anh biết anh em không thích đàn ông?" Đồng Đồng hoài nghi đánh giá anh từ trên xuống, "Anh sẽ không lấy em làm lá chắn chứ? Lừa hôn rồi hai tay hai người?" Nếu nói vậy, cô, cô thà chết còn hơn!
Tâm tình tốt đẹp của Úy Ương đều bị Đồng Đồng phá hỏng, anh hít sâu một hơi, cúi đầu hôn Đồng Đồng, môi lưỡi quấn quít ngao du khắp miệng cô, nhiệt tình quá mức khiến Đồng Đồng không chịu nổi. "Như vậy, em còn cảm thấy anh thích đàn ông sao?" Nếu không đủ, anh có thể tiếp tục, đến khi cô tin mới thôi.
Đồng Đồng lấy lòng ôm anh, chân chó nói: "Không có không có, người ta đùa thôi, vậy anh nói đi, nếu anh em không thích đàn ông, vì sao lại không có bạn gái?"
"Bởi vì chưa yêu, cho nên không có bạn gái." Úy Ương đáp như lẽ đương nhiên, đàn ông hai nhà Úy Đồng, ngoại trừ học thức, bề ngoài thì còn có nhân phẩm đều được người ta ca tụng.
"Vậy, vậy nếu anh ấy muốn cái đó thì phải làm sao?" Đồng Đồng chớp mắt, hỏi nghiêm túc. "Bây giờ anh có em, còn anh em thì sao? Tự giải quyết à? Anh ấy không tìm bạn gái để giải quyết sao?"
Cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hai người này không xuất hiện được bao nhiêu con gái, đa số là con trai, không phải vì vậy mà tính hướng bị vặn vẹo chứ?!
Úy Ương thở dài, vò vò đầu cô: "Em đấy, nghĩ đi đâu vậy? Anh em là người vậy sao? Chuyện dục vọng này, đàn ông muốn khống chế thì vẫn có thể khống chế. Nếu nói không khống chế được thì chỉ là viện cớ. Tương lai gặp được người trong lòng, lúc đó sẽ cảm thấy sự kiên trì hôm nay của bản thân là đáng giá. Anh em lại là người có bệnh sạch sẽ, nếu phải cùng người mình không có tình cảm lên giường, chắc chắn sẽ lựa chọn tự xử." Anh cúi đầu hôn lên mắt Đồng Đồng, thấy vẻ mặt cô như đã hiểu rõ thì mỉm cười.
Đồng Đồng bừng tỉnh đại ngộ, không phải vì hiểu ý Úy Ương, mà là cô nghĩ đến kiếp trước, Trần Ấu Thuần giả bộ mang thai, anh cô quyết định cưới cô ta, chắc là vì phụ trách đi?! Rõ ràng có rất nhiều biện pháp để giải quyết người phụ nữ kia, nhưng anh lại cố tình lựa chọn kết hôn, trời ạ... Tư tưởng của anh ấy còn đang ở thời đại nào vậy?! Thảo nào, thảo nào lại vậy! Cuối cùng Đồng Đồng cũng hiểu rõ, vì sao kiếp trước Đồng Đống không có tình cảm với Trần Ấu Thuần nhưng sau khi phát sinh tình một đêm vẫn lựa chọn cưới cô ta. Cái đồ ngu ngốc... Không biết trong đầu anh nghĩ gì, dù chịu trách nhiệm mới xứng là cánh đàn ông, nhưng cũng phải tùy đối tượng chứ? Đối cái loại phụ nữ như Trần Ấu Thuần, lòng tốt này không phải lãng phí sao?! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!
Mệt cho cô còn luôn sợ hãi anh sẽ thích Trần Ấu Thuần, cuối cùng lại thành ra buồn lo vô cớ, mà anh Úy Ương có thể cam đoan, nói anh cô sẽ không thích Trần Ấu Thuần, cũng là bởi vì anh hiểu tính cách của anh cô đi? Biết anh căn bản sẽ không thích một người phụ nữ có bao nhiêu dã tâm đều viết trên mặt. Cô bị kiếp trước ảnh hưởng, thành ra lại không hề có tín nhiệm với anh mình!
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô cầm tay Úy Ương, vội vàng hỏi: "Anh Úy Ương, nói vậy thì anh em cũng có chút gì đó với Lục Nhi phải không?"
"Sao lại chạy đến vấn đề này rồi?" Úy Ương dở khóc dở cười, "Đồng Đống đã là người trưởng thành. Những năm gần đây ở trên thương trường không thua gì chú Đồng, họ hàng gần xa ai cũng thấy. Cậu ta không cự tuyệt Lục Tiểu Lâm tới gần, vậy đã nói lên, đối phương có vị trí nhất định trong lòng cậu ta, có thể là chưa đến nỗi thích, nhưng không chán ghét, so với những người phụ nữ khác thì Lục Tiểu Lâm kia đã xem như là đãi ngộ năm sao."
Nói xong, anh hôn má cô, "Em đấy, đừng có bận tâm mấy chuyện này nữa, chăm sóc mình thật tốt là được."
Đồng Đồng gật gật đầu, không dám cam mình thật sự làm được..."Đúng rồi, vừa nãy em nghe mẹ nói mai anh không về ăn, anh muốn đi đâu à?"
"Chiến hữu lúc trước trong quân đôi hiếm khi đều rảnh, cho nên muốn tụ tập một chút." Úy Ương nhíu mày, có vẻ không muốn đi lắm.
"À... Anh không muốn đi à, vì sao?" Không phải anh kết giao không ít anh em trong quân đội sao?
Úy Ương lắc đầu, nói: "Những người này anh gặp khi mới được điều đến quân đội, đều là thiện xạ, bởi vì quân đội chọn nên có nam có nữ, đến khi anh được điều đi thì không còn lui tới nữa, xem như đã từng quen thôi, nhưng cũng để lại phương thức liên hệ."
Có phụ nữ?! Lỗ tai Đồng Đồng dựng lên: "Bọn họ biết thân phận của anh không?"
Úy Ương lắc đầu: "Lúc trước anh nói mình là lính bình thường, bọn họ chắc là không biết. Nhưng bây giờ, hẳn là đã biết đi."
Dù sao anh cũng xem như là người thường xuyên xuất hiện trên TV.
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, có chút lo lắng: "Vậy em muốn đi với anh." Cô phải thận trọng mới được. Nhìm cái biểu cảm kia của anh, chắc chắn không phải vì không thân thiết với bọn họ, mà là vì trong đó có phụ nữ đi? Phụ nữ bình thường thì cũng không khiến anh bài xích được, cho nên, giải thích duy nhất là, đối phương có ý đồ với anh!
Đồng Đồng muốn khóc, sao lại bi kịch như vậy? Vì sao có nhiều người muốn tranh giành đàn ông với cô thế?
"Được, có em đi theo, nói không chừng anh có thể ngồi thêm vài phút." Úy Ương cười khẽ, kéo Đồng Đồng vào lòng, đôi mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt.
Anh vốn đã có suy nghĩ này, để cho mấy người phụ nữ không an phận kia biết khó mà lui, dù sao cũng từng là chiến hữu, anh không muốn làm mất mặt những người phụ nữ đó trước mặt mọi người. Bây giờ thì tốt rồi, bé con nhà anh chủ động xin đi giết giặc, Úy Ương đương nhiên là cầu còn không được.