Nói xong quơ quơ hộp giữ ấm trong tay, biểu tình vô cùng quan tâm Đồng Đồng.
Ông Đồng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đẩy mấy người đứng chắn ở cửa ra, Đồng Đống theo phía sau, nhìn thấy Đồng Đồng đang ngồi trong lòng Úy Ương, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai như ổ chim, thì lấy lược chải cho cô, quan sát tay Đồng Đồng, thấy không có vấn đề gì mới hỏi Úy Ương: "Em ấy tỉnh khi nào?"
"Một lát rồi." Úy Ương nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn đám người trước cửa: "Nếu bọn họ im lặng chút, có lẽ sẽ tốt cho bé hơn."
Đồng Đống ngồi vào bên giường, bưng cháo đút từng muỗng cho Đồng Đồng. Cháo này chỉ là cháo trắng, hương vị thuần túy, ít nhất Đồng Đồng chưa từng ăn bát cháo nào ngon như thế.
Cô liếm môi, ăn non nửa bát và hai cái bánh bao, nếu đây không phải là ăn lót dạ, cô nhất định sẽ ăn sạch sành sanh mới thôi.
"Úy Ương, buông bé ra đã, đến ăn cơm đi." Ông Đồng đặt đồ ăn lên bàn, nhắc nhở Úy Ương rồi quay mặt sang phía cửa: "Bé không khỏe, các người về trước đi."
Bọn họ đương nhiên không muốn quay về, nhất là bác cả và thím ba, chỉ muốn bám lấy ông Đồng, cả nhà ông Đồng đều đã đầy đủ, xe cũng ở đây, nếu không có ai ở lại, lỡ bọn họ đi không thèm nói một tiếng thì sao?
Những chuyện muốn nhờ còn chưa hết đâu! "Anh hai à, anh nói vậy là không đúng rồi, phải lưu lại một người con gái chứ. Nhà anh bây giờ toàn đàn ông con trai, nhiều chuyện không thể giúp được. Có người cùng giới với Đồng Đồng thì tốt hơn mà."
Thím ba miệng nói, mắt vẫn không ngừng nhìn vào Úy Ương. Cậu trai này tuổi trẻ nhưng nhìn rất phong độ, so với minh tinh bà hay thấy trên TV cũng không hề thua kém, nhìn qua hình như có quan hệ rất tốt với Đồng gia, tuổi cũng vừa vặn để kết hôn, quá hợp với Phương Tử nhà bà. Nếu hai đứa có thể sát ra lửa* thì tốt rồi!
*Sát ra lửa: Nguyên văn là điểm hỏa (点火), mang nghĩa như "đơm hoa kết trái", hoặc là cách nói phản ứng hóa học tốt. Trong câu nói trên mang ý là hai người có thể thích hay yêu nhau.
Anh hai cũng nhờ vào bố vợ giàu có đấy thôi. Bây giờ nếu có thể thành công, sau này cần gì hạ mình xin xỏ ông ta nữa?
Không đợi ông Đồng trả lời, thím ba tiếp tục nói như pháo liên thanh: "Phương Tử nhà em hơn Đồng Đồng chín tuổi, bình thường ở nhà việc gì cũng làm, nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều một tay nó, để nó ở lại chăm sóc Đồng Đồng đi."
Dứt lời liền quay ra đẩy Khổng Phương Phương đến trước mặt ông Đồng, không ngừng thúc giục: "Nhanh, nhanh chào bác hai đi."
Khổng Phương Phương ngại ngùng xoắn ngón tay, khuôn mặt đỏ bừng không ngừng nhìn Úy Ương, sau đó mới bật ra hai chữ bác hai.
Ông Đồng ừ một tiếng xem như trả lời, đang muốn cự tuyệt thì thím ba sợ ông không đồng ý, xua tay đuổi những người ngoài cửa đi, miệng không ngừng cằn nhằn: "Về đi, mọi người đều về đi! Nơi này có Phương Tử chăm sóc Đồng Đồng rồi, không có gì để làm nữa, về đi thôi, ở nhà còn có việc đấy!"
Thế là trong vòng vài giây, tất cả thối lui không còn một ai, Đồng Đồng trợn tròn mắt, cô sao có thể không nhìn ra ý tứ của thím ba, đây là muốn gì?
Không trâu bắt chó đi cày sao?* Đồng Đồng bĩu môi, chọc tay vào người Úy Ương: "Anh Úy Ương."
*Không trâu bắt chó đi cày (赶鸭子上架): ép buộc người khác làm chuyện mà họ không có khả năng.
"Ừ?" Úy Ương cúi đầu, trong tay còn cầm một bát cháo, đút cho Đồng Đồng từ miếng một.
"Thím ba có ý đồ với anh!" Cô tức giận nói.
Úy Ương cười cười, một tay cầm bát một tay, một tay dùng sức xoa đầu cô, đem đầu tóc loạn thất bát tao vuốt lại. Đồng Đồng ảo não nhìn anh chằm chằm, anh lại nháy mắt nói nhỏ với cô: "Anh chỉ thích em."
Anh biết cô ghen tuông? Nếu như không phải một tay đang truyền nước, cô nhất định sẽ giấu mặt vào trong chăn lần nữa.
Đối với đứa cháu gái này, ông Đồng cũng có chút tình nghĩa. Năm đó khi ông rời nhà đã từng bế cô, cô chỉ cao đến đầu gối ông, nho nhỏ mềm mềm rất đáng yêu. "Phương Phương à, ở đây không cần cháu lo lắng, cháu cũng về đi."
Khổng Phương Phương không đồng ý: "Không được! Mẹ muốn cháu ở lại chăm sóc Đồng Đồng, hơn nữa..." Ngại ngùng liếc mắt nhìn Úy Ương: "Ba người ở đây đều là đàn ông, nhiều chuyện không tiện giúp Đồng Đồng, giao cho cháu thì tốt hơn." Nói xong thì toét miệng cười.
Thực ra vẻ ngoài Khổng Phương Phương không tệ, ngoài trừ làn da vàng thô ráp, quần áo bình thường, kiểu dáng tóc phổ thông thì khuôn mặt cũng xem như dễ nhìn. Chưa thể xem là mỹ nữ nhưng cũng là người đẹp thanh tú.
Nhưng mà tư sắc như vậy, Úy Ương nhìn đã sớm chán, tùy tiện tìm trên đường cũng được một đống, mỹ nữ chân chính quá ít, hầu như có thể gặp mà không thể cầu.
"Không cần chị giúp, chúng tôi sẽ về ngay bây giờ." Đồng Đống liếc mắt nhìn qua, không nhanh không chậm nói.
Khổng Phương Phương theo bản năng thốt ra: "Không được! Mọi người không thể về!"
Bọn họ đi, chuyện của bác cả sẽ do ai xử lý? Còn có hôn sự của bản thân, cô thật vất vả mới yêu từ cái nhìn đầu tiên, sao có thể lập tức chia lìa?
"Vì sao không thể đi?" Đồng Đồng tò mò hỏi.
"Vì..." Khổng Phương Phương nghĩ không ra lý do, đôi mắt liên tục nháy. "Vì...vì chúng ta đã nhiều năm không gặp, cần phải ôn chuyện mới được, đúng, phải ôn chuyện, hơn nữa ông bà đã lớn tuổi, vất vả trông chờ bác hai mới trở về, sao mọi người bây giờ đã đi?"
Đồng Đồng chu môi, tránh cái ôm của Úy Ương đứng dậy, Úy Ương vội vàng đỡ cô, Đồng Đống bên cạnh cũng lo lắng hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Thay quần áo về nhà." Cô ghét bỏ nhìn đồ bệnh nhân trên người, từng đường xanh dương trên nền trắng thật sự vô cùng khó coi, vải rất cứng, còn có mùi kì quái.
Quan trọng hơn, cô không thể nằm ở chỗ này nữa, càng không thể để cho người mến mộ đàn ông của mình đến gần anh!
Tuy là, có thể hiện tại anh xem cô là em gái, nhiều nhất là chỉ hơi mập mờ ở sự cưng chiều dành cho cô. Trong khi tuổi của cô còn quá nhỏ, như vậy thực sự rất bất lợi!
"Ít nhất phải truyền nước biển xong đã." Úy Ương bắt được tay cô, ngẩng đầu hỏi ông Đồng và Đồng Đống: "Chú Đồng, chú và Đồng Đồng ở lại xử lý chuyện cần làm, cháu với Đồng Đồng về trước được không?"
"Không thành vấn đề." Bố con Đồng gia đương nhiên đồng ý, thiết bị chữa bệnh ở đây không tốt, còn có đám người Khổng gia mãi không chịu chết tâm kia quấy rầy, về nhà để người trong nhà chăm sóc mới có thể tương đối yên tâm. "Cẩn thận một chút."
Úy Ương gật đầu, gọi điện thoại đặt vé máy bay. Khổng Phương Phương nghe được Úy Ương và Đồng Đồng sẽ đi, nhất thời nôn nóng vô cùng.
Bác hai và Đồng Đống đi hay không cô không quan tâm, dù sao bác vẫn phải giúp bác cả, nhưng cô thì không giống nha!
Từ cái nhìn đầu tiên cô đã thích người đàn ông này, cô muốn anh! Nếu như anh rời đi cùng Đồng Đồng, cô phải làm sao đây?
Nhưng làm cách nào để ngăn cản? Cô căn bản không thể ngăn cản được! Hơn nữa bác cả và em họ không thân thiết với cô, chắc chắn sẽ không giúp cô phải không?
Điện thoại được kết nối, đầu tiên Úy Ương thông báo đặt vé máy bay, sau đó trợ lý bên kia bắt đầu thông báo tình huống công tác mấy ngày nay.
Nếu như trong phòng chỉ có người Đồng gia thì không sao, nhưng bây giờ có thêm Khổng Phương Phương, Úy Ương nhéo mặt Đồng Đồng rồi đi vào phòng vệ sinh.
Đồng Đồng ngồi trên giường nhìn từng giọt nước biển chảy xuống rồi thở dài, cảm thấy bản thân đúng là quá xui xẻo.
Đêm qua ngủ không ngon, luôn bị Khổng Đình Đình đá, sáng sớm hôm nay vì đau đầu mà ngủ như chết, lần này về quê chưa được đi chơi lần nào.
Đang nghĩ ngợi, Khổng Phương Phương đã lấy hết dũng khí bước đến hỏi: "À, bác hai này, cháu muốn hỏi một chuyện, vừa rồi anh kia, chính là cái anh vừa vào phòng vệ sinh ấy." Cô chỉ về phía nhà vệ sinh, khẳng định là Úy Ương. "Anh ấy tên gì? Đã kết hôn chưa?"
Một khoảng không gian tĩnh lặng...
Đồng Đồng là người đầu tiên bùng nổ, cô thực sự rất muốn công khai chủ quyền, nhưng bây giờ mới mười hai tuổi, nói chuyện này hẳn là không tốt đi?
Nếu mẹ biết được, nhất định sẽ vì chuyện không giáo dục cô thành thục nữ chân chính mà đau lòng. "Chị họ, chị hỏi chuyện này làm gì?"
Mặt Khổng Phương Phương hồng bất bình thường. Cô ấy mím môi, mắt vẫn nhìn về phòng vệ sinh nhưng không nói lời nào.
"À, anh ấy thực sự rất ưu tú." Đồng Đồng dùng sức gật đầu, đôi mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, không nhìn Khổng Phương Phương, lời nói cũng giống như vô ý nói ra.
"Trừ vẻ ngoài điển trai, xuất thân cũng giàu có. Quan trọng nhất là, nhân duyên của anh ấy rất tốt, tất cả mọi người đều thích anh, người vừa thấy đã chung tình, không ngừng vo ve xung quanh như ruồi bọ cũng không thiếu, thật là quấy nhiễu tâm tình anh ấy nha. Anh vẫn hay oán giận loại người háo sắc quá nhiều, chỉ vừa nhìn mặt và ví tiền đã nói thích anh. Nhưng mà em cảm thấy không hẳn là như thế, chị nhìn anh trai em thử xem, mặt cũng đẹp trai không thua gì, gia thế càng không cần phải nói, nhưng nhân duyên có bằng anh ấy đâu."
Đồng Đống thiếu chút nữa phun cháo trong miệng ra ngoài.
Khổng Phương Phương lắp bắp ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng vệ sinh, dường như Đồng Đồng nói cạnh nói khóe gì cũng hoàn toàn không đả động được cô.
Thấy thế, Đồng Đồng tức giận bặm môi, vừa vặn Úy Ương đi ra, cô liền làm nũng vươn hai tay: "Anh, đau."
Úy Ương nhìn bịch nước biển, biết được còn chút nữa là truyền xong xong liền nói Đồng Đống đi gọi y tá, Đồng Đống trừng mắt nhìn anh, cuối cùng vì em gái mà cắn răng ra ngoài.
Gỡ kim tiêm xong, móng vuốt của Đồng Đồng không còn cảm giác. Cô lắc lắc tay, lập tức bị Úy Ương cầm lấy không cho lộn xộn nữa, anh bế cô lên, chuẩn bị về nhà, ông Đồng và Đồng Đồng chưa dị nghị, Khổng Phương Phương đã xúc động đi đến chắn trước mặt.
"Không, không, không được! Hai người không thể đi." Lời nói còn có chút lắp bắp.