Đồng Đồng giật mình mở mắt, nhìn xung quanh rồi chạm vào chiếc gối đã sớm lạnh tanh, nếu như không có vết hằn thì cô thực sự hoài nghi có thật hôm qua anh đã đến đây không.
Cô bất mãn bĩu môi, hừ, một từ giấy cũng không lưu lại...Đáng ghét!
Đồng Đồng hắt xì, bò xuống giường rồi đi ra phòng khách, ông Đồng cùng Đồng Đống đã ngồi ở trên ghế. "Bố, anh, chào buổi sáng."
"Dậy rồi hả?" Đồng Đống cười vẫy tay với cô, Đồng Đồng ngoan ngoãn đi tới để anh kéo mình ngồi lên đùi, thi thoảng lại ngáp một cái vì còn buồn ngủ, cô hỏi: "Khi nào chúng ta đi?"
"Ăn sáng xong rồi mua đồ ăn vặt cho em đã." Đồng Đống bóp nhẹ mũi cô, cầm lấy điện thoại nội bộ gọi bữa sáng.
Đồng Đồng lười biếng tựa vào ngực anh: "Em muốn ăn màn thầu với sữa đậu nành."
Đồ ăn sáng vốn đã mua sandwich, thịt bacon, chân giò hun khói và trứng ốp lết, Đồng Đống không còn cách khác đành gọi thêm một phần.
Không hổ danh là khách sạn năm sao, hiệu suất làm việc cũng thật nhanh, vài phút sau đã có phục vụ mang đồ ăn đến.
Đồng Đồng thèm nhỏ dãi nhìn những món ăn đẹp đẽ trên xe thức ăn, không quản còn nóng đã cầm lấy một miếng màn thầu, hương vị nóng hổi tràn đầy khoang miệng, cho dù bị bỏng cũng luyến tiếc nhổ ra.
Ông Đồng và Đồng Đống thấy Đồng Đồng ăn như chết đói cũng lười quản, chỉ cười chọc chọc gò má cô.
Trong miệng còn ngậm màn thầu, cô căm tức nhìn hai người, nhảy xuống đến ngồi một chỗ thật xa ăn vồ vập.
Cho đến khi ăn xong Đồng Đồng mới nhớ ra mình chưa đánh răng o(╯□╰)o nhưng mà đánh trước đánh sau gì cũng được, cô không để tâm mấy chuyện vặt này.
Đồng Đống sợ cô ăn không no nên gọi hai phần màn thầu, không ngờ cô ăn mấy miếng đã không ăn nổi nữa, làm hại anh và bố phải xử lý thay.
Đồng Đồng rửa mặt chải đầu, mặc một chiếc áo hở vai, quần đùi cùng giày thể thao. Tóc chỉ buộc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trắng nõn, nhìn qua rất có tinh thần, khí chất trẻ trung xinh đẹp khiến người khác không thể bỏ qua, dọc theo đường đi thu hoạch không biết bao nhiêu cái quay đầu.
Đối với chuyện này Đồng Đồng không cảm thấy gì, dù sao với khuôn mặt được mẹ ban tặng này, từ trước đến giờ cô đã bị nhìn chằm chằm không biết bao nhiêu lần.
Nếu anh Úy Ương thấy được, liệu có ghen không nhỉ?
Đang nghĩ về Úy Ương, điện thoại đã gọi đến. Cô đi theo bố và anh hai vào thang máy: "Alo."
"Dậy rồi?"
"Hừ." Kiêu ngạo hừ một tiếng: "Sao anh không để lại lời nhắn cho em?"
Úy Ương bên kia cười khổ, anh hầu như một đêm không ngủ chỉ nhìn cô, càng xem càng không rời đi được, muốn lưu lại lời nhắn nhưng cầm bút lên lại không biết viết gì: "Gọi điện thoại tốt hơn mà."
"Không giống nhau!" Đồng Đồng chu môi: "Em mặc kệ, sau này nếu anh đi vào lúc em không biết thì nhất định phải để lại lời nhắn."
"Được."
Đáp ứng quá nhanh, Đồng Đồng trái lại không biết phản ứng thế nào.
Cô che miệng, nhỏ giọng nói chuyện riêng tư với Úy Ương, trong mắt ông Đồng tràn ngập tia sáng kỳ dị, con gái từ nhỏ đã dính lấy Úy Ương, giờ học sơ trung rồi mà vẫn chưa tách ra?
Đồng Đống chẳng có cảm giác gì, Đồng Đồng vì Úy Ương mà bỏ quên anh trai không biết bao nhiêu lần, anh quen rồi được không.
Hơn nữa Úy Ương tối qua còn đi máy bay đến đây, vì bị anh và bố nói nhỏ bên ngoài mà tỉnh ngủ, anh cũng khoan hồng độ lượng quên đi.
Đồng Đồng trợn mắt choáng váng nhìn chiếc chiếc xe trước mặt: "Xe ở đâu ra vậy bố?" Đồng gia cũng có nhà ở tỉnh J, chẳng qua ít khi đến nên không mua xe ở đây. "Sáng sớm bố gọi mua hả?"
"À, không phải, là Úy Ương gọi người đưa đến." Ông Đồng cho tay vào túi tìm chìa khóa.
"Sáng sớm lúc nó đi đã đưa chìa khóa cho bố, trời ơi, bố để đâu rồi nhỉ?" Trái tìm phải tìm, chết vẫn không có, ông Đồng thẹn quá hóa giận: "Nhất định là có người ăn trộm!"
Đồng Đống hết chỗ nói: "Bố, bố quên là đã đưa chìa khóa cho con sao?" Chẳng lẽ già thật rồi?
"...Đương nhiên là không quên, bố đang trêu bé thôi! Con thì biết cái gì, đừng có tùy tiện xen miệng vào!"
Đồng Đồng phì cười một tiếng, nhào tới lắc lắc tay bố: "Được rồi được rồi, bố, chúng ta mau lên xe thôi."
Đồng Đống tự động ngồi vào ghế lái, hiển nhiên không thể để tiểu công chúa lái xe, còn chưa tới vị thành niên, bố thì hoàn toàn có thể, chẳng qua khi lái xe xe cứ huyên thuyên không ngừng. Haizz...làm con và làm anh trai thật khổ.
Đồng Đồng ngồi phía sau tìm tòi trong đống lớn quà tặng, "Đồ ăn vặt của con đâu?" Có vẻ như lại đói.
Con gái muốn đồ ăn vặt, người bố Nhị Thập Tứ Hiếu (đã giải thích ở chương trước) lập tực nhờ Đồng Đống hỗ trợ, Đồng Đống liếc mắt nhìn kính chiếu hậu: "Đồ ăn vặt của em trong tủ lạnh, Úy Ương đã chuẩn bị hết rồi."
Vẫn là Úy Ương chu đáo, ngay cả quà tặng cũng chuẩn bị, không biết có nên tặng hay không, bọn người hút máu ấy chắc sẽ không thỏa mãn với từng này đồ.
Đồng Đồng theo lời anh trai mở tủ lạnh, lấy túi Mạch Lệ (?) ra đút cho bố, thi thoảng cho lái xe Đồng Đống một viên.
Đến bây giờ Đống Đồng chưa từng thấy nông thôn, dọc đường đi đều quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Ông Đồng cũng thật lâu không trở về, không ngờ quê hương trước đây đã trở nên khác lạ như thế.
Đường đất trở thành đường bê tông, ven đường cũng không có những ngôi nhà ngói lúc nhỏ ông từng thấy nữa, tất cả đều là nhà hai tầng, thậm chí ba tầng.
Tuy rằng khung cảnh không quá đẹp nhưng trên mặt người dân ai cũng đều vui vẻ. Xung quanh là đồng ruộng ngang dọc, một mảng xanh mướt, hoa màu tươi tốt, không ít người đang phun thuốc trừ sâu, hai đầu đồng ruộng còn đặt chút nông cụ.
"Bố, còn xa nữa không?" Đồng Đồng tò mò nhìn cái bảng lớn in ba chữ trên con lươn, hấp tấp muốn biết đây là đâu. "Chúng ta gần tới rồi sao?"
Ông Đồng lắc đầu, ôm lấy hông cô kéo trở lại. "Không được giơ tay ra ngoài, rất nguy hiểm. Còn cách Khổng gia một đoạn, bố đã lâu chưa về nên không nhớ rõ."
Đồng Đống nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn GPS: "Nửa tiếng nữa sẽ đến."
Vẻ mặt Đồng Đồng sụp đổ: "Lâu vậy luôn hả?" Nhưng mà quên đi, xem như cô dạo chơi ngoại thành! Nhìn bầu trời xanh trong bên ngoài, cô cũng miễn cưỡng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng cười rộ lên, đôi mắt to linh động chớp chớp, không biết lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì.
-----
Edior: Hôm qua oppa nhà tui comeback, mãi cày view không có thời gian, hôm nay bù cho các tình yêu nè <3