Vốn tưởng độc miệng đã là cực hạn của Lục Nhi, không ngờ hai tiếng sau, Đồng Đồng đã hiểu thế nào là năng lực tẩy não của tiểu thuyết trên mạng!
Cũng không biết cô ấy xem ở đâu, một người nôn nóng như vậy lại có thể nhẫn nhịn sự chán ghét với Khổng gia, nói chuyện nhẹ nhàng dọc theo đường đi, lúc đến trung tâm thương mại thì lại quanh co lòng vòng khuyến khích hai người kia mua đồ.
Hai chị em Khổng gia do dự, cô ấy liền hạ mình, nói bản thân mình không tốt thế nào, trang sức và quần áo hai chị em Khổng gia mặc đẹp biết bao nhiêu, nói bản thân không giống hai chị ta, có thể độc lập kiếm tiền, tự kiểm soát tiền của mình, bản thân thì bất lực luôn phải năn nỉ bố... So với việc chọc điên hai chị em kia thì tốt hơn nhiều!
Đồng Đồng trợn tròn mắt, từ khi nào mà Lục Nhi có thể trâu bò, kiểm soát người khác như thế? Thật sự rất khác biệt... Có phải cô nên xem kỹ lại sự biến hóa này không?!
Thấy khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Khổng Phương Phương và Khổng Đình Đình, rồi lại nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay hai chị em. Đồng Đồng lặng lẽ chọc Lục Tiểu Lâm một cái, nhỏ giọng hỏi: "Này, hết chưa?"
"Đâu có, đây mới là cơ bản thôi, mình còn có trò hay hơn nữa, muốn xem không? Mua quần áo trước đã, xong rồi chúng ta đi SPA, lừa hai chị ấy đăng kí hội viên!" Nói xong cô ấy kích động, tiến lên như muốn làm thật. Đồng Đồng vội vàng kéo lại: "Còn chưa chơi đã?"
Lục Tiểu Lâm ai oán nhìn cô: "Mình không có được tình yêu, cho nên muốn trả thù xã hội, trả thù những người phụ nữ có được nam thần trên thế giới này."
... Cái này mà cũng là lý do... Đồng Đồng trừng mắt, đang muốn nói chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhận máy, là Đồng Đống! Nói là đang ở trước cổng trường cô, hỏi cô ở đâu.
Đồng Đồng cho Lục Tiểu Lâm một ánh mắt rồi thông báo vị trí, rất nhanh, chưa đến mười lăm phút, Đồng Đống đã xuất hiện trước mặt các cô.
Thang máy "đinh" một tiếng, Đồng Đống bước ra, đẹp đến nghịch thiên, nếu không phải trong lòng Đồng Đồng đã sớm bị Úy Ương chiếm giữ, hơn nữa là không có ý chơi trò cấm kỵ luyến thì cô thật sự sẽ kìm nén không được... Thang máy nhiều người như vậy, không một người dám tới gần anh, trên người Đồng Đống có khí chất lạnh lùng, chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.
Anh đứng ở nơi đó, cao hơn người khác cả một cái đầu, vô cùng chói mắt. Thân hình anh thon dài cao lớn, con ngươi đen thâm thúy giống như hồ nước, đừng nói là người qua đường, ngay cả Đồng Đồng là em gái mà cũng há hốc miệng.
Đồng Đống đi tới, xoa đầu Đồng Đồng, liếc mắt nhìn Lục Tiểu Lâm một cái rồi lại cúi đầu hỏi: "Sao lại ở đây?"
"Không có tiết nữa nên em muốn đi dạo." Đồng Đồng thản nhiên cười, cố ý kéo Lục Tiểu Lâm lại, làm bộ như không cẩn thận khiến hai người đó tứ chi tiếp xúc, Lục Tiểu Lâm một chút hung hăng cũng không còn, gương mặt đỏ bừng, nháy mắt hóa thân thành em gái mềm mại, ngay cả nói cũng không biết nói gì với Đồng Đống.
Đồng Đống nhìn cô ấy một cái, tuy là anh tránh đi nhưng không còn lập tức lấy khăn tay ra lau như trước kia. ── Lục Tiểu Lâm cũng không cưỡng cầu gì, cô mở miệng. "Anh Đống."
"Ừ." Đồng Đống gật đầu với cô, tầm mắt chuyển đến hai người "em họ" họ Khổng.
Lông mày anh nhăn lại, Đồng Đồng lập tức cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống một nửa, cô ngoan ngoãn khoác tay Đồng Đống, trong lòng cũng hiểu rõ ràng, anh cô đến chắc chắn là vì anh Úy Ương xui khiến, nếu không người bận rộn như anh sao có thể bớt chút thời gian đến đây?
Không phải là sợ cô còn nhỏ tuổi, sẽ bị hai người chị họ kia bắt nạt sao? Hai người này có thái độ thế nào với cô, lúc ở Đồng thị mọi người đều thấy rõ. Hơn nữa, lần đó cô còn khóc nhè ==
Đồng Đồng không muốn nhắc đoạn lịch sử đen tối kia, thế là cô thở dài, xoa xoa tay Đồng Đống, nói: "Anh, đã giờ này rồi, sao anh lại đến đây?"
Đồng Đống niết mặt cô, đáp: "Đột nhiên nhớ em, muốn đến nhìn một cái."
Xì... Mỗi ngày đều thấy nhau, nói gì mà nhớ cô... Lừa ai đấy? Tầm mắt Đồng Đồng không cẩn thận liếc qua Lục Tiểu Lâm, chỉ thấy cô ấy háo sắc nhìn chằm chằm Đồng Đống, còn hâm mộ ghen ghét liếc cô một cái, ghen tỵ vì cái câu nhớ kia...
Không có tiền đồ!
Trừng mắt nhìn Lục Tiểu Lâm, Đồng Đồng ôm cánh tay Đồng Đống làm nũng: "Anh, anh ăn cơm chưa?"
Đồng Đống lắc đầu: "Chưa ăn, bận quá." Buổi sáng rất bận rộn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải trễ mấy tiếng, hơn nữa anh vừa mở hộp cơm, còn chưa kịp ăn Úy Ương đã gọi đến. Anh sốt ruột, liền trực tiếp chạy tới: "Muốn mua gì thì mua nhanh đi, sau đó đi ăn với anh."
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Cũng không có gì, chỉ là Lục Nhi muốn đổi laptop. Anh, anh biết mấy cái này đúng không?"
Đồng Đống thong dong nói: "Khi nào về anh sẽ nói bộ phận kỹ thuật chọn một cái rồi đưa đến, bây giờ đi ăn cơm." Anh nhìn thời khóa biểu, còn hai tiếng nữa là Đồng Đồng phải lên lớp, vừa đủ. "Đi thôi."
Từ đầu tới cuối không hề đoái hoài gì đến hai người "em họ".
Nhưng như vậy không có nghĩa là người khác cũng nguyện ý bị anh xem nhẹ.
Hai chị em Khổng gia tiến lên phía trước, gọi một tiếng anh họ. Đồng Đống gật đầu xem như đáp lời, anh cũng lười nhiều lời với hai cô ta ── anh không giống Úy Ương, làm việc ở chính phủ cần phải duy trì hình tượng, anh chán ghét ai thì sẽ tỏ thái độ, đối với hai người em họ chỉ biết lợi dụng người khác này, Đồng Đống một chút cảm tình cũng không có. Hơn nữa hai người đó đối xử với Đồng Đồng như vậy, anh lại chán ghét hơn, đương nhiên là không muốn tiếp xúc nhiều.
"Bây giờ tôi muốn mang bé đi ăn cơm, hai người làm gì thì làm đi." Đồng Đống kéo Đồng Đồng đi, đi hai bước lại lạnh nhạt nói: "Còn không đi theo."
... Đây là nói ai đấy?! Hai chị em Khổng gia mờ mịt, Đồng Đồng lại lộ ra nụ cười tươi, nói với Lục Tiểu Lâm đang há hốc: "Đồ ngốc, anh mình gọi cậu kìa!"
Trong nháy mắt không khí như hóa thành màu hồng, vạn vật nở hoa! Lục Tiểu Lâm vội vàng đuổi theo, đi ở bên kia Đồng Đống, rất muốn cầm lấy bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh nhưng lại không dám.
Cuối cùng, Đồng Đồng nhìn không nổi, trực tiếp cầm tay Đồng Đống đưa cho cô ấy, cả người Đồng Đống cứng đờ, đang muốn rút tay về lại nhìn nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ như điên của Lục Tiểu Lâm, anh dừng lại động tác, ngầm đồng ý.
Khổng Đình Đình lại chạy đến chắn trước mặt ba người họ, "Anh họ, em và chị họ muốn đến thăm cô chú hai, không biết có tiện không?"
Người bình thường sẽ khách khí một chút, đáng tiếc, cho đến giờ Đồng Đống chưa từng là người bình thường: "Không tiện."
"Nhưng Đồng Đồng nói ── "
"Em ấy chưa nói gì." Đồng Đống nhàn nhạt xem chen ngang, ánh mắt lạnh lẽo khiến tay chân Khổng Đình Đình luống cuống.
"Đại viện không phải chỗ ai muốn vào thì vào, hơn nữa mỗi ngày bố mẹ tôi rất bận, không có thời gian chiếu cố các cô, chuyện thăm hỏi này thì miễn đi. Mấy nghìn đồng tiền các cô mượn cũng không cần trả."
"Không biết xấu hổ." Đồng Đồng vụng trộm châm chọc trong lòng.
Hai chị em Khổng gia sửng sốt, bởi vì Đồng Đống đã mang theo Đồng Đồng và Lục Tiểu Lâm đi, chỉ còn lại hai cô, tay này tay kia xách túi to, ngây ngốc đứng ở đó, còn có một đống lớn quà tặng kèm.