Bị Úy Ương dắt ra khỏi Mc Donalds, Đồng Đồng còn có chút thất thần, cô ngoan ngoãn để Úy Ương nắm tay, mắt to ngập nước tràn ngập ái mộ như chú cừu non ngoan ngoãn, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.
Nhưng chỉ có đáng yêu thì không thể khiến Úy Ương, bình dấm chua kia bình tĩnh lại. Anh cố ý bày ra một bộ mặt không để ý cô, có vẻ rất nghiêm túc.
Ban đầu Đồng Đồng mặt mày hồng hồng, nhưng đi theo một lúc liền cảm thấy không thích hợp, không dám nói gì nhìn biểu cảm kia của Úy Ương, mím miệng ủy ủy khuất khuất cúi đầu, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Lúc ngồi vào xe, Úy Ương vẫn dịu dàng như cũ, đem cô vào trước rồi mình cũng ngồi vào sau, phân phó tài xế lái xe rồi bật vách ngăn ở giữa nhưng vẫn không nói chuyện với Đồng Đồng, lấy văn kiện một bên, ra vẻ tập trung tinh thần xem.
Đồng Đồng vụng trộm liếc qua ~~~ rồi thu lại. Rồi lại liếc qua ~~~ rồi thu lại, cứ như vậy nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần, nhưng dù cô có nhìn thế nào thì Úy Ương cũng không phản ứng lại.
Đồng Đồng mím môi, hai mắt đau xót nhưng cô cảm thấy bản thân không sai, sẽ không chịu yếu thế, khó có lúc không chạy đến làm nũng mà là quật cường cắn môi không nói một lời, cô lấy điện thoại di động ra bấm bấm, gửi tin nhắn cho Lục Tiểu Lâm ── hừ, Lục Nhi trong bụng có mấy con giun cô cũng biết, chuyện này nếu không phải do Lục Nhi làm ra, Đồng Đồng cô nguyện ý đập đầu xuống đất.
Lại nói đến Úy Ương trong lòng cũng vô cùng khó chịu, anh nào xem nổi cái gì, cả trái tim đều nằm trên người Đồng Đồng, nhưng hôm nay cô lại vô cùng quật cường, không chịu yếu thế.
Trong lòng anh nôn nóng muốn chết, nhưng lại cảm thấy cô ở sau lưng mình cùng một tên khác ăn cơm đúng là quá đáng, thế là không cúi đầu trước, vậy mà một thoáng sau lại thấy cô tủi thân hít mũi, còn ngồi cách anh rất xa, kìm nén không chịu bật khóc, như muốn cùng anh phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau.
Rồi anh ngay cả một phút nữa cũng không chống đỡ được, vì cô đã bắt đầu cởi giày, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó, bả vai gầy yếu thi thoảng còn run lên vô cùng đáng thương, vậy mà còn cố tình bày ra bộ dạng mình không sao càng khiến Úy Ương đau lòng.
Cuối cùng vẫn là anh đầu hàng trước.
Úy Ương buông văn kiện, ngồi xích lại, ôm cô lên đùi, cô còn trốn tránh không cho ôm, Úy Ương cường ngạnh vòng tay chế trụ eo cô mới ngăn được, thuận tiện cầm một tay cô, miễn cho cô lại che mặt không nhìn anh.
Nhưng cô còn có thể nhắm mắt!
Đồng Đồng không hề nghĩ ngợi liền nhắm mắt lại, không muốn đối diện với Úy Ương.
Anh cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô lay lay, dịu dàng nói: "Ngoan nào, nín đi."
Đồng Đồng không để ý đến anh.
Úy Ương tiếp tục dỗ: "Nín đi nín đi, còn khóc nữa sẽ không xinh đẹp! Anh thương em." Nói xong anh cúi đầu hôn cô, hôn lên những giọt nước mắt loang lổ.
Nhưng Đồng Đồng vẫn trốn tránh, chỉ là anh ôm chặt quá, một lúc lâu sau, cô cũng cảm thấy bản thân trốn không thoát, thế là mở to mắt trừng Úy Ương, thở phì phò, miệng chu đến mức treo được một cái bình: "Anh là cái đồ chủ nghĩa nam tử, không phân rõ phải trái, không thương em!"
Hai cái trước anh còn miễn cưỡng có thể thừa nhận, nhưng cái thứ ba ngay cả rắm chó cũng không đánh: "Sao anh không thương em được?" Anh là người yêu cô nhất, vì cô mà có thể trả giá tất cả!
"Anh không thương em! Nếu anh yêu em thì sẽ không hiểu lầm em! Anh không tin tưởng em! Sẽ không không nói chuyện với em từ khi vào Mc Donalds đến giờ!"
Đồng Đồng vô cùng ủy khuất, không thích cái bộ dàng nhàn nhã lại mang theo chút cưng chiều bất đắc dĩ này của anh, thế là không kìm được, há miệng hung tợn cắn anh một cái, hừ, cắt đứt môi anh.
Đối với Úy Ương đây đương nhiên không phải là tra tấn, anh hưởng thụ nhắm mắt lại, dù sao cô cũng không thật sự làm anh đau, chỉ là dày vò chút thôi, anh rất thích thú.
Đến khi cô cắn đủ, Úy Ương liền đảo khách thành chủ cuốn lấy môi cô, dùng sức hôn một chút, rồi mới dịu dàng dỗ: "Em biết mà, anh yêu em."
Đồng Đồng hít mũi, nói: "Vậy mà vừa rồi anh còn tức giận với em!" Nói cái gì mà yêu nhất cô... Rõ ràng là gạt người! Anh căn bản không hề yêu cô!
"Anh xin lỗi..." Úy Ương ngoan ngoãn xin lỗi, biết nếu không nhận tội thì cô sẽ không hết giận. "Là do anh ghen, không cố ý tức giận với em."
"Ghen?" Đồng Đồng mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
"Ừ." Úy Ương ôm cô hôn hôn, giọng nói dịu dàng thâm tình. Lát sau lại ảo não không nói nên lời ── tỉnh táo lại, Úy Ương thật sự có chút hối hận vì sự xúc động của bản thân.
Anh vốn không phải là người dễ dàng kích động, nhưng vừa chạm đến chuyện của Đồng Đồng là lại không khống chế được.
"Biết em cùng một người đàn ông xa lạ ăn cơm, cho dù là ở Mc Donalds, tiệm fastfood thì trong lòng anh vẫn khó chịu." Nói xong, Úy Ương nắm tay cô, vô cùng thành kính hôn môi.
Nghe được lời giải thích của anh, Đồng Đồng cuối cùng cũng nguôi giận, cô vốn không hay tức giận, là vì bị anh lạnh lùng dọa đến, nếu không thì sẽ không như vậy. "Được rồi..."
Đồng Đồng ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ gò má Úy Ương. "Em tha thứ cho anh."
Úy Ương cười một tiếng: "Cám ơn tiểu công chúa." Anh hôn một cái thật vang dội lên mặt cô rồi vội vàng muốn cô cam đoan: "Em đồng ý với anh, sau này sẽ không ở dưới tình huống anh không biết gì ra ngoài ăn cơm với tên nào."
"... Anh biết là có thể sao?" Đồng Đồng chớp chớp mắt, vô cùng vô tội hỏi.
Úy Ương hóa đá... "Đương nhiên là không thể! Có anh đi cùng mới có thể!" Anh nào biết nói như vậy cô còn sẽ đi?!
"À..." Đồng Đồng bên ngoài đáp ứng với vẻ không tình nguyện lắm nhưng thực ra trong lòng đã sớm nở hoa rồi.
Đúng là vui vẻ! Cô rất ít khi nhìn thấy anh không khống chế được như thế! Hôm nay đúng là lời to! Nếu sớm phát giác là anh ghen thì tốt rồi. Cô cảm giác ở cùng anh thì chỉ số thông minh liền giảm xuống... Rõ ràng cô mới là người có tuổi tâm lý lớn hơn...
Chiếm được lời hứa hẹn mong muốn, Úy Ương yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến lúc nãy cô còn chưa ăn, có lẽ ăn chưa được bao nhiêu đã bị bản thân mang đi, thế là vội vàng hỏi cô có đói bụng không.
Đồng Đồng gật đầu, khóc lâu như thế, đau lòng lâu như thế, cô đúng cần đồ ăn để phục hồi...