Nếu như không phải Khổng Phương Phương tự mình tìm tới thì tất cả đã yên ổn, nếu cô ta cứ giả vờ như không quen biết, chuyện cũ chỉ như một làn khói đã qua thì hay biết bao nhiêu.
Khi Đồng Đồng đang đi học thì nhận được tin nhắn của Đồng Đống, vừa mở ra, mắt đã trợn tròn, không hề nghĩ ngợi mà bật người lôi Lục Tiểu Lâm chuồn ra theo cửa sau.
Cũng may giáo viên trên bảng đang tập trung dạy, không chú ý đến hai cô, hơn nữa thời gian tan học chỉ còn cách năm phút, ông ấy hẳn sẽ không kêu cô đứng dậy trả lời đi?
Lục Tiểu Lâm đầu óc mơ hồ, chẳng hiểu ra sao bị lôi ra khỏi phòng học, còn chạy như điên: "Sao, sao đấy? Cậu làm gì mà nôn nóng thế?"
Lục Tiểu Lâm rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột như thế của Đồng Đồng, chẳng lẽ là có chuyện gì lớn xảy ra?
"Này! Có phải anh Đống xảy ra chuyện không? Phải không?"
Mấy năm nay Lục Tiểu Lâm lăn lộn với người Đồng gia, đã quen gọi Úy Ương là anh Ương, gọi Đồng Đống là anh Đống.
Úy Ương không nói gì, Đồng Đống thì ban đầu còn bài xích xưng hô này nhưng kêu lâu cũng quen. Bây giờ gọi một tiếng anh Đống, Đồng Đống cũng sẽ trả lời.
Hơn nữa lâu ngày thì sẽ thấy được lòng người, nếu như ngay từ đầu Đồng Đống nghĩ Lục Tiểu Lâm và Đồng Đồng có ý đồ cũng không chịu nói thật thì nhiều năm qua, anh cũng biết Lục Tiểu Lâm là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng, khó chịu với ai liền cho một quyền, chỉ có một khuyết điểm là đầu óc không thông minh lắm.
Đương nhiên, không thông minh là nói về học tập, còn viện cớ cho việc đánh nhau, trốn học, trèo tường thì cô lại phản ứng nhanh hơn bất kì ai khác.
Đáng thương cho Lục Tiểu Lâm còn đang đắc ý mà không hề biết mình đã bị Đồng Đống nhìn thấu, còn cho rằng trước mặt nam thần mình vẫn duy trì được hình tượng thục nữ hoàn mỹ, mỗi lần thấy Đồng Đống đều ăn nói nhỏ nhẹ, nào biết người ta đã nắm rành mạch tất cả thông tin về mình!
"Không phải, nhưng nếu cậu không chạy nhanh lên một chút thì mình không dám cam đoạn sẽ không xảy ra chuyện gì." Đồng Đồng liếc mắt nhìn Lục Tiểu Lâm một cái, không đi tàu điện ngầm mà bắt taxi luôn, đi thẳng đến cao ốc Đồng thị.
Đồng Đồng ngồi trong xe gọi điện thoại cho Đồng Đống, biết anh vẫn chưa gặp Khổng Phương Phương, đang để Khổng Phương Phương chờ ở phòng tiếp khách.
Đồng Đồng lộ ra vẻ mặt bối rối, cô không biết đối mặt với Khổng Phương Phương thế nào!
Dựa theo huyết thống mà nói, chị ta là chị họ cô, nhưng về tình về lý thì bác cả đối xử với bố mẹ không hề tốt, cả ngày chỉ biết dốc sức ép hết béo bở người bố mẹ, Khổng Phương Phương còn mơ tưởng đến người đàn ông của cô... Điểm này cô không thể nào nhịn được!
Nhưng làm sao chị ta biết đến Đồng thị mà tìm anh trai? Ngày đó khi rời đi, cô và cả nhà không gặp phải Khổng Phương Phương, cũng không để lại phương thức liên lạc!
Không thể cười một cái rồi xem chuyện này như thuyền quá thủy vô ngân* sao? Vì sao nhất định phải gặp lại? Khổng gia là cái dạng gì hai bên điều hiểu rõ, vậy thì cần gì mà cứ đi tìm nhục nhã?
*Thuyền quá thủy vô ngân: thuyền qua sông không để lại dấu vết. Hiểu đơn giản như hoa trong gương, trăng trong nước, khi mất đi sẽ không để lại dấu vết gì. Câu này có ý khuyên con người không nên quá mức cố chấp với những chuyện trong cuộc sống, giữ cho tâm tính bình ổn, đây là cách sống đúng đắn với cuộc đời.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn mặt cậu lạ lắm." Lục Tiểu Lâm đưa tay bóp mặt Đồng Đồng, cô rất ít khi thấy Đồng Đồng lo âu như thế.
"Có chuyện gì mà lại làm khó được tiểu quỷ như cậu?" Số người bị Đồng Đồng chỉnh không ít, ngay cả Úy gia - thế gia vọng tộc lâu đời cũng dám chỉnh thì có thể sợ gì?
"Hẳn không phải là phần tử khủng bố nhỉ? Nếu thật thì cậu đi qua cũng không giúp được gì."
Đồng Đồng liếc Lục Tiểu Lâm một cái: "Cậu nói mò gì đấy. Mình đang lo vì chị họ của mình."
"À..." Người này Lục Tiểu Lâm đã được nghe qua. "Ngày cả nhà cậu tụ họp, là cái người nhân viên phục vụ trò chuyện thâm tình với cậu phải không? Con gái của anh bố cậu? Rất nhiều năm trước đã từng gặp?"
"Đúng rồi, chính là chị ta." Đồng Đồng khổ não chống cằm: "Nghe anh mình nói chị ta không tới một mình, còn dẫn theo người khác nữa."
"Là ai?"
"Không biết, chưa gặp bao giờ." Đồng Đồng cười khổ, nói. "Cậu nói xem, ngày đó vậy là chưa đủ? Mình đã tỏ rõ thái độ là không muốn lui tới với chị ta, chẳng phải ngại giàu nghèo gì, chỉ là năm đó cả nhà họ đối xử với mẹ mình như vậy, mình không có cách nào tha thứ mà thôi, tại sao da mặt mấy người đó dày như thế? Đã chuyển đến Đế Đô rồi vẫn không tha, vậy mà còn tiếp tục quấn lấy được!"
Đồng Đồng nói xong liền tức giận, nhưng là giận chính bản thân mình: "A a a, vừa nhắc đến họ mình đã thấy tức giận, chị họ tuy chưa làm chuyện xấu gì... nhưng mình không thích cái nhà đấy!"
Cô càng nói càng khổ não, có lẽ liên quan đến kiếp trước nên kiếp này cô không muốn có chút dính dáng nào với Khổng gia, hai bên cắt đứt quan hệ, từ nay về sau, cả đời cũng không qua lại với nhau càng tốt!
"Không sao đâu." Lục Tiểu Lâm ôm lấy Đồng Đồng, tỏ ra như lão đại hắc bang. "Nếu cậu không thích mấy người đó thì nói với người nhà, đừng giấu trong lòng."
"Nhưng mà mình biết nói thế nào, bọn họ đã làm gì mình không biết, chỉ bằng giác quan thứ sáu đã không thích, mình có tùy hứng thì cũng không thể tùy hứng như vậy đi?"
"Hắc, thì ra cậu cũng biết cậu tùy hứng, mình vẫn cho là cậu không biết đấy!"
"Lục Tiểu Lâm! Cậu câm miệng cho mình!"
"Ha ha ha ha!"
Hai người cười nháo ầm ĩ, tâm tình nặng nề vừa rồi của Đồng Đồng cũng vơi đi, nhưng Lục Nhi nói cô tùy hứng là không thể tha thứ, bắt phải bỏ tiền xe.
Trả xong tiền xe Lục Tiểu Lâm liền ỉu xìu, tiền sinh hoạt tháng này cô đã tốn không ít vào trang bị trong trò chơi, sắp chết đói rồi, bây giờ còn họa vô đơn chí*.
*Họa vô đơn chí: Liên tiếp gặp nạn, khó khăn.
"Ta hận ngươi, họ Đồng kia! Tình bạn của chúng ta kết thúc!" Cô hận!
Đồng Đồng lè lưỡi một cái, đột nhiên ôm lấy vai Lục Tiểu Lâm, chỉ chỉ vào phòng tiếp khách ở tầng một: "Hắc, cậu thấy chưa, ở kia đấy."
"Là cô gái đó à?" Lục Tiểu Lâm tỉ mỉ quan sát: "Dù sao cũng không đến lượt mình lo lắng, chị ấy là thân thích với cậu, chắc là sẽ không có ý nghĩ không an phận với anh Đống ha?"
"Chị ta không có... nhưng không có nghĩa là người khác không có nha." Lục Tiểu Lâm chết bầm này lại dám vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng là chán sống, Đồng Đồng quyết định phải nghiêm phạt một chút.
"Cậu còn nhớ Trần Ấu Thuần, người mình nói lúc trước không? Cậu cho là cô ta từ bỏ à?"
Tuy người phụ kia rất ít xuất hiện nhưng mỗi lần thấy cô ta, trong mắt cô ta luôn có ngọn lửa bùng cháy, vừa nhìn đã biết là chưa hết hy vọng với Đồng Đống.
Cả người Lục Tiểu Lâm cứng đờ, quay đầu trừng mắt với Đồng Đồng: "Là lỗi của cậu. Không phải cậu nói anh Úy Ương đã giải quyết sao?"
"Đúng mà." Đồng Đồng biểu hiện rất là đương nhiên: "Lẽ nào cậu cho rằng giải quyết là giết cô ta? Tất nhiên là không phải! Nếu không bị giết, cô ta vẫn còn có cơ hội, cậu cho rằng anh úy Ương là thần tiên à?"
Nghe vậy, Lục Tiểu Lâm cảm giác mình sắp thổ huyết: "Vậy sao cậu không nói sớm với mình!"
"Mình vốn thấy không có gì, tự mình chú ý chút là được, nhưng cậu vừa mới cười nhạo mình, cảm thấy một mình khẩn trương thì không hay nên cậu cũng phải giống mình, cái này gọi là có họa cùng chia." Vẻ mặt Đồng Đồng càng biểu hiện đây là điều hiển nhiên hơn.
Một bụng máu không nhịn được nữa... Lục Tiểu Lâm thực muốn phun ra mặt Đồng Đồng: "Cậu đúng là bạn tốt!"
"Đúng chứ." Đồng Đồng hạ mắt nhìn Lục Tiểu Lâm, sau đó đưa tay chọc chọc: "Này này này, nói chuyện quan trọng, bên cạnh chị ta là ai nhỉ? Mình thấy hơi quen quen... A!" Cô nghĩ ra rồi!