Cô bĩu môi, đem cặp sách màu hồng mở ra, bên trong ngoài trừ đồ ăn vặt cũng chỉ có đồ ăn vặt =.= quả nhiên là bố tự mình chuẩn bị...
Ngồi bên cạnh là một cậu nhóc trắng trắng tròn tròn, đôi mắt không ngừng nhìn về đống đồ ăn trong cặp cô, không dám xin nên chỉ có thể ngượng ngùng nuốt nước bọt.
Đồng Đồng nhìn thấy, tiện tay lấy ra một gói khoai tây chiên đưa cho cậu, vô cùng thân thiện mỉm cười: "Có muốn ăn không? Ngon lắm đấy."
Trẻ nhỏ chung quy vẫn là trẻ nhỏ, căn bản không thể chịu nổi thứ đồ hấp dẫn như vậy, cậu nhóc vội vã cầm lấy, xẻ mở gói rồi ăn một miếng mới phản ứng lại, ngại ngùng liếm môi một cái rồi nói: "Cảm ơn."
"Không sao hết, mình vẫn còn trong này." Cô đập đập cặp của mình, nhoẻn miệng cười.
Thật đáng yêu...
Cậu nhóc mập mạp mặt càng đỏ hơn, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, ngập ngừng nói: "Vậy...cái này...cậu...có muốn ăn không?"
Hình như viên kẹo đã bị chảy, cậu nhóc ngượng ngùng nắm chặt cái kẹo, muốn đổi cái khác nhưng phát hiện chỉ còn một cái.
Nhìn cô bé mặc váy hồng nhạt đi đôi giày đỏ xinh đẹp trước mặt, cậu nhóc mập mạp càng thêm xấu hổ, cô bé đáng yêu sạch sẽ vậy còn mình lại bẩn thỉu, buồn hơn là chỉ có một viên kẹo đã bị chảy...
Đồng Đồng nhìn thấy cậu bé xấu hổ thì không để ý chút nào mà nhận lấy viên kẹo kia, bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng, thản nhiên cười: "Rất ngọt."
Cậu nhóc mập mạp phấn chấn cười.
Hai người rất nhanh trở thành bạn bè, Đồng Đồng biết được cậu nhóc tên Lý Thành Nham, năm nay sáu tuổi, trong nhà có bố mẹ, ông bà, tổng cộng năm người, cậu nhóc thích nhất ăn bánh kem và kẹo, hiện tại đã 80 cân (tương đương với 40 cân ở Việt Nam).
Nói chung trong vòng vài phút ngắn ngủi, Đồng Đồng đã hiểu rõ ràng rành mạch về cậu.
Quá nhiều trẻ con cũng không tốt, tiếng gào khóc thảm thiết như muốn lật tung nóc nhà, Đồng Đồng cùng Lý Thành Nham chơi đấu thú kỳ*, nhìn rất đơn giản nhưng thật ra muốn chơi thì cũng phải động não, tất nhiên đó là khi chơi cùng hai anh, còn đối với cậu nhóc Lý Thành Nham, Đồng Đồng nghĩ không mất nhiều sức cũng dễ dàng thắng.
*Đấu thú kỳ: là một loại trò chơi đánh cờ song phương có tám quân cờ, theo trình tự lớn nhỏ là tượng, sư, hổ, báo, chó, sói, mèo, chuột; Quân lớn có thể ăn quân nhỏ hơn, đồng loại có thể ăn lẫn nhau, chuột có thể ăn tượng nhưng tượng không thể ăn chuột.
Sau đó quả thực Đồng Đồng thắng rất nhiều lần, nhìn còn cậu nhóc đối diện mặt dính đầy giấy, thậm chí không nhìn thấy mắt, Đồng Đồng quyết định thua một lần.
Cậu nhóc mập mạp hưng phấn nhảy bật lên, vui vẻ cười: "Ha ha ha a ha ha ha Đồng Đồng thua rồi, cậu thua, cậu thua, cậu thua! Mình thắng, mình thắng, mình thắng!"
╮(╯_╰)╭ Thắng rồi, có cần kích động như thế không? Lâu như thế mà chỉ thắng một lần, hơn nữa còn là cô cố ý nhường...
Vừa muốn dán giấy lên mặt Đồng Đồng thì cô giáo yêu cầu tất cả im lặng, Lý Thành Nham ngoài phẫn nộ thì không thể làm gì nữa, miệng chu đến nỗi có thể treo một cái bình.
Kế tiếp là một đống lời vô ích, Đồng Đồng buồn ngủ nằm dài lên bàn, quả nhiên lời nói của cô giáo là liều thuốc ngủ tốt nhất, tối hôm qua tám giờ đi ngủ, hôm nay bảy giờ dậy, giấc ngủ đầy đủ mà cũng không nhịn được.
Tùy tiện nhìn xung quanh một chút, quả nhiên, ngoài trừ khóc thút thít thì những bé còn lại đều đang ngủ.
Đến giờ ăn trưa, vì học phí đắt đỏ nên bữa ăn rất đầy đủ, Đồng Đồng vốn kén ăn, bình thường ở nhà đều có Úy Ương và mọi người trông chừng nên không thể tùy hứng, bây giờ có cô giáo nhưng không thể để ý kĩ từng người được, Đồng Đồng rất cơ trí, chỉ cần cô giáo đi ra ngoài liền đem thịt ba chỉ cùng súp lơ cho Lý Thành Nham, cậu nhóc mập mạp không hề kén ăn một chút nào, cái gì cũng ăn, còn tưởng là Đồng Đồng vì muốn tốt cho cậu nên mới cho.
Cơm trưa xong còn có điểm tâm, nước ngọt Hoàn Tử cùng bánh đậu, Đồng Đồng rất thích, mùi vị có hơi ngấy nhưng ngồi cùng nhiều người thì vẫn có thể ăn, đương nhiên ăn không vào thì cho cậu nhóc mập bên cạnh hết, còn hết sức vui vẻ.
Lúc Đồng Đồng đang chuẩn bị uống nước ngọt thì cô giáo đột nhiên đi tới, cô ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau liền lộ ra một nụ cười, ngạc nhiên nhào vào trong ngực người đó: "Anh Úy Ương!"
Úy Ương ôm cô, nhìn thấy miếng bánh của Đồng Đồng trong bát Lý Thành Nham thì lông mày nhíu lại, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào.
Ôm Đồng Đồng vào lòng, Úy Ương gật đầu với cô giáo một cái rồi nói: "Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Đồng Đồng, cháu đưa bé ra ngoài một chút rồi buổi chiều sẽ quay lại."
"Bé chưa có ngủ trưa..." Thực sự là thiếu niên anh tuấn, nếu như bà trẻ lại ba mươi tuổi thì tốt rồi, trong lòng cô giáo rạo rực nhưng vẫn nhớ kỹ chức trách của mình.
"Không sao, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Bé có chứng lạ giường, sợ rằng ở đây sẽ ngủ không được." Thật ra là Úy Ương phải ôm cô ngủ.
"Thế à...vậy cháu đem bé đi được rồi, buổi chiều nhớ mang bé đến."
"Vâng, cảm ơn cô." Hơi cúi người một cái, Úy Ương vỗ vỗ đỉnh đầu Đồng Đồng: "Tạm biệt cô giáo đi."
Đồng Đồng nghe tai này qua tai kia, tặng cho cô giáo một cái hôn gió: "Tạm biệt cô giáo ~"
"Tạm biệt ~"
Bị Úy Ương ôm đi, Đồng Đồng ôm cổ cậu hỏi: "Anh Úy Ương, sao lại đến tìm bé?"
"Không muốn nhìn thấy anh Úy Ương sao?" Úy Ương không trả lời mà hỏi lại.
"Đương nhiên không phải!" Đồng Đồng lập tức phủ nhận, cánh tay nhỏ bé ôm cổ Úy Ương thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng làm ổ trên cổ cậu.
"Bé muốn nhìn thấy anh Úy Ương, muốn ở bên cạnh anh Úy Ương mỗi ngày." Cô nhắm mắt lại, ôm chặt cổ cậu.
Làm sao cô có thể không thích gặp Úy Ương? Kiếp trước, nguyện vọng trước khi chết của cô chính là nói cho anh mình cũng thích anh mà.
"Ngoan, lần sau không ăn hết thì người trừ người trong nhà, không được cho người khác, nhất là con trai, biết chưa?"
Ngữ điệu bình thản nhưng Đồng Đồng lại nghe được sự ghen tuông ẩn chứa trong đó, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, thì ra là anh Úy ương ghen tị, cô còn nhỏ mà đã thế này thì không biết sau này lớn sẽ làm sao đây?"Được, anh nói gì em cũng nghe."
"Bé ngoan." Úy Ương một tay bế Đồng Đồng, một tay cầm cặp sách. "Bé thích đi học không?"
Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, thực ra đối với cô đi nhà trẻ không có gì vui vẻ, đương nhiên phần lớn nguyên nhân là vì cô thực sự không chơi nổi những trò chơi trẻ con đấy...
Từ sáng đến trưa nếu không chơi thì sẽ ngồi vẽ, chẳng học được gì cả, có lẽ ngay cả đánh vần Hán ngữ cũng phải mấy tháng nữa.
Ngoại trừ cô thì còn lại đều là những đứa trẻ thực sự, đâu phải nói học là học được.
"Không thích, không vui chút nào, nhưng mà em có rất nhiều bạn mới nha." Ví dụ như cậu nhóc mập mạp kia, cô thích nhất là có bạn mới, chơi cùng cậu ấy cũng được, tất nhiên phần lớn nguyên do khiến cô hài lòng là rất nghe lời, cái gì cũng ăn nói gì cũng nghe.