Cô nhìn ánh nắng bên ngoài, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cuối cùng cô cắn răng, quyết tâm ôm một trong hai bình giữ nhiệt vọt xuống xe.
May là cô mang giày thể theo, chạy rất nhanh, ít nhất không đến mức phải phơi nắng đến tróc một lớp da.
Cô quen cửa quen nẻo, gọi điện thoại kêu Úy Ương xuống đón mình, sau đó hai người cùng vào phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc của Úy Ương rất rộng và thoáng, nhưng khá trống trải. Bởi vì là cơ quan nhà nước nên phải duy trì hình tượng liêm khiết, chính trực.
Đầu tiên Đồng Đồng vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó để vậy đi ra, Úy Ương thấy vậy thì lấy khăn ướt lau mặt cho cô.
Đồng Đồng nhu thuận ngẩng đầu nhỏ, bĩu môi nói: "Thật là kỳ quái, trời nóng như thế này, sao còn có nhiều người làm việc vậy nhỉ?"
Đại sảnh vừa đi qua đâu đâu cũng là người.
Úy Ương cười bóp bóp mặt cô: "Em cho là ai cũng như em hả, mỗi ngày chỉ biết ngồi chơi?"
Lời này của đúng là có ý coi thường cô, Đồng Đồng nhăn mặt nhăn mũi chỉ vào bình giữ nhiệt trên bàn nói: "Anh mau nếm thử đi, về nhà em còn nói với mẹ."
Úy Ương theo lời cô rót một ly, gật đầu tán thưởng: "Vị rất ngon. Em có muốn học nấu ăn không?"
Nghe vậy, Đồng Đồng cảnh giác nhìn anh: "Vì sao phải học nấu ăn?"
"Sau này em gả cho anh, trở thành vợ của anh, hẳn là sẽ phải có sở trường gì đó chứ, hửm?"
Đây là anh nói đùa, anh vốn không hề có ý định muốn cô nấu ăn.
Vợ cưới về là để cưng chiều, không phải để hầu hạ mình.
Đồng Đồng bặm môi, nói: "Anh vừa có tiền vừa đẹp trai, cái gì cũng làm được, em cưới anh là được rồi, sẽ không nấu ăn, anh tự nấu được mà."
Anh toàn năng như thế, hoàn toàn không đến phiên cô làm gì.
Úy Ương kéo cô lên đùi, đưa cái ly trên tay đến bên môi cho Đồng Đồng uống một ngụm mới nói: "Đương nhiên là cưới em về để thương yêu, không phải sao?"
Vốn muốn giáo dục anh một phen, Đồng Đồng bị những lời này làm nghẹn lại.
Cô phát hiện dù mình nói gì anh cũng nói lại được, hơn nữa còn hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kích, giờ còn chưa kết hôn, sau này nếu cô thực sự gả cho anh, không phải sẽ bị anh ăn đến chết chứ?
"Hừ...anh đừng có nói ngon nói ngọt, em không tin đâu!"
Cô là người có cốt khí, sẽ không tin lời đàn ông! Tục ngữ nói rất đúng, đàn ông đáng tin thì heo mẹ có thể leo cây!
Nhưng mà nếu cô nói lời này ra, phản ứng đầu tiên của anh hẳn là sẽ đi tìm heo mẹ biết leo cây đi?
"Hai tay của em đẹp như thế, anh không nỡ để chúng dính khói dầu." Úy Ương cầm hai tiểu móng vuốt hôn một cái, sau đó nâng mặt cô lên, ôn nhu cúi đầu.
Đồng Đồng còn một tia lý trí, tròng mắt liếc về phía cửa, không quên nhắc nhở Úy Ương: "Không, không được! Anh Úy Ương, cửa không khóa, sẽ có người vào...ưm..."
Lời còn chưa dứt đã bị Úy Ương đem những âm thanh còn lại nuốt vào, quả đấm nhỏ đập đập lên lưng anh, nhưng Úy Ương vẫn không buông ra.
Hôn hôn hôn khiến Đồng Đồng mềm nhũn, cô nghẹn ngào một tiếng, vòng tay ôm cổ anh, ngồi ở trên đùi anh run rẩy, cảm thấy vô cùng kích thích.
Lỡ như có người nhìn thấy, đây chính là phi lễ thiếu nữ vị thành niên nha...Anh Úy Ương đúng là tài cao mật lớn.
Nụ hôn làm Đồng Đồng đỏ bừng mặt khó thở, Úy Ương buông cô ra. Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi, nói: "Dùng mũi để thở."
Đồng Đồng thẹn quá hóa giận: "Ai, ai cần anh lo!"
"Anh mặc kệ ai quản em, nào, uống một chút."
Đồng Đồng uống canh mơ trên tay anh, đúng vị chua chua ngọt ngọt cô thích, nghĩ đến việc anh luôn khiến cô trở nên hẹp hòi, thế là trực tiếp nắm cổ tay anh cố chấp uống, Úy Ương còn chưa kịp ngăn cản, một ly trong nháy mắt hết sạch.
Uống xong ly này, Đồng Đồng cuối cùng mới nhớ ra nhiệm vụ gian khổ của mình, cô quên anh trai rồi!
Còn có bác tài xế đang chờ ở cửa tòa thị chính!
Đúng là bị sắc đẹp và kĩ năng hôn mê hoặc!
Vội vàng nhảy xuống đùi Úy Ương, cô đội mũ, nói tạm biệt anh: "Còn phải đưa cho anh em nữa, em đi trước nha."
Nói xong định đi, tay cô đã bị Úy Ương níu lại.
"Dạ?"
"Ở đây còn chưa lau sạch." Úy Ương kéo cô về trong ngực, lấy giấy mềm lau khóe miệng dính nước canh cho cô, sau đó khẽ hôn một cái, nói: "Đừng vội, anh dẫn em xuống."
"Không cần đâu, em biết đường mà, cũng không phải lần đầu tiên đến." Cô đã từng lăn lộn khắp nơi rồi được không.
"Anh tiễn em." Úy Ương rất kiên trì.
Thế là anh đưa cô đến trước xe, nhìn cô thắt dây an toàn rồi mới khom lưng hôn lên cánh hoa nhỏ một cái, ôn nhu căn dặn: "Trên đường nhớ cẩn thận một chút. Đến công ty thì gọi điện thoại cho Đồng Đống xuống đón em, biết chưa?"
Đồng Đồng gật đầu như giã tỏi: "Nhớ rồi nhớ rồi, anh mau lên làm việc đi, cẩn thận bị lãnh đạo bắt được đấy!"
Úy Ương bảo tài xế lái xe, cho đến khi xe khuất bóng mới đi vào.
Trong lúc anh đứng dưới nắng như thế, không nhúc nhích nhưng những người qua đường đều không kìm được mà bị khí chất của anh khuynh đảo, anh lại như không cảm thấy gì, xe vừa rẽ ngoặt thì liền xoay người vào đại sảnh, vừa đi vừa lấy điện thoại nhắn cho Đồng Đồng một tin nhắn ngắn: Xuống xe nhớ đội mũ.
Vừa rồi cô nhóc chỉ cầm mũ trên tay chứ không đội.
Rất nhanh bên kia đã trả lời: "Biết rồi thưa bố!"
Cô nhóc hư hỏng, lại gọi anh là bố, anh có dài dòng và kỳ quặc như chú Đồng sao?
Thế là trả lời: "Để xem buổi tối anh thu thập em thế nào.:
Lần này Đồng Đồng không trả lời, cô đang che mặt xấu hổ trong xe. Tuy chỉ mình nhìn thấy tin nhắn, nhưng cô luôn cảm thấy bác tài xế đã hiểu ra gì đó! Bởi vì ông đang cười trộm!
"Bác Từ, bác cười cái gì?"
Tài xế Từ nhìn Đồng Đồng lớn lên, khi ông Đồng còn chưa quen Đồng phu nhân thì ông đã làm việc ở Đồng gia, hiện tại tiểu tiểu thư hỏi, ngay lập tức ông hắng giọng nói.
"Bác có cười gì đâu, chỉ đang cảm khái tình cảm giữa tiểu tiểu thư và Úy Ương thiếu gia thật tốt. Hai đứa bé nhà bác, tuy là anh em nhưng bình thường thấy nhau là như kẻ thù, một lời không hợp đã vung tay, anh không ra anh, em không ra em, đều chưa trưởng thành được."
Nói xong liền thở dài, nghĩ đến chuyện con cái là phiền lòng.
Đồng Đồng cũng không biết an ủi thế nào, thầm nghĩ: Tình cảm tốt? Tình anh em? Đó là bác chưa thấy bộ dạng anh Úy Ương như sói đói gặm môi cô...