Đồng Đồng ngủ một giấc cho đến khi mặt trời đã ngã về phía Tây, tỉnh dậy, hoạt động một chút là vừa vặn đến giờ ăn tối.
Tiếc là những ngày vô pháp vô thiên này sắp đến hồi kết, khóa học quân sự đã hoàn thành, cô cũng bắt đầu đi học...
Đối với việc cô sắp phải nhập học, cả nhà đều mang thái độ "chỉ cần bé thích là được rồi", ngẫu nhiên có một tiếng phản đối (chính là Đồng phu nhân) cũng bị ép xuống.
Đồng Đồng bây giờ hoàn toàn xem mình là trẻ con, dương dương tự đắc hưởng thụ sự cưng chiều của cả nhà, một chút cũng không e lệ.
Mà trong từ điển của cô, vốn không có từ e lệ.
Đối với Đồng Đồng, cuộc sống đại học chẳng khác gì ngồi tù trong một thời gian dài, kiến thức chuyên ngành cô đã rất tinh thông, ngành tiếng Trung thì nổi danh nhàn rỗi.
Chuyện đáng nói là Lục Tiểu Lâm hoàn toàn thay đổi, một tuần năm ngày ngồi trong thư viện.
Đồng Đồng không theo nổi sự kiên trì đó, vẫn rong chơi như cũ, khi nào chán thì đi quấy rầy anh trai, ngày qua ngày cũng có chút tư vị.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, kì nghỉ đông năm thứ tư đại học, Đồng Đồng quyết định thi nghiên cứu sinh.
Nếu không thi, cô ở nhà làm gì? Ra ngoài làm việc sao?
Đừng có giỡn! Cô còn chưa đến tuổi thành niên!
Lục Tiểu Lâm cũng theo chân Đồng Đồng thi nghiên cứu sinh, hai cô gái cùng nhau nộp nguyện vọng.
Thực ra Lục Tiểu Lâm không muốn tiếp tục học lắm, bởi vì bốn năm nay, cô vẫn luôn nỗ lực để đuổi kịp Đồng Đồng, đáng tiếc hiệu quả không được bao nhiêu, bởi vì Đồng Đồng không thể vĩnh viễn đứng im một chỗ chờ cô đuổi theo.
Cảm giác giống thi chạy vậy, tuy rằng bạn đã tăng tốc độ, nhưng người trước mặt cũng chưa từng dừng lại, làm cách nào cũng không thể vượt được.
Nhưng Lục Tiểu Lâm là ai? Nếu từ bỏ thì cô đã không phải là Lục Tiểu Lâm rồi!
Đối với quyết tâm mạnh mẽ của Lục Tiểu Lâm, Đồng Đồng vô cùng tán thưởng, mong muốn cô ấy có thể dũng cảm bước lên đỉnh cao!
Bốn năm qua, thái độ của Đồng Đống với Lục Tiểu Lâm dần được cải thiện, không thể nói là hòa ái dễ gần nhưng cũng không lạnh lùng như với người khác.
Lục Tiểu Lâm nóng mắt, lệ rơi đầy mặt, có thể đạt đến thành quả ngày hôm nay, cô đã thỏa mãn lắm rồi, mưu cầu quá nhiều sẽ bị sét đánh!
Có công mài sắt, có ngày nên kim, cô không tin không mài được cục sắt nam thần thành kim!
Sau kì nghỉ đông không lâu là sinh nhật mười sáu tuổi của Đồng Đồng, vừa vặn đêm trước, trường học thông báo nguyện vọng thi nghiên cứu sinh của cả hai người đều thông qua, đây là lí do rất tốt để ăn mừng.
Đồng Đồng nhớ rằng, ngày hôm nay ở kiếp trước đã xảy ra một chuyện...
Đó là bị anh Úy Ương tập kích!
Có điều khi đó cô còn nhỏ, tâm lý chưa đủ trưởng thành, anh lại mới trở về từ quân đội, thời gian chưa đủ để thân thiết lần nữa, sao cô có thể hiểu được tâm tư của anh?
Vậy nên cô hoảng sợ, hét lớn khiến cả nhà ai cũng tỉnh. Khiến cho anh phải nhận mười roi từ Úy gia gia, còn bị đá về quân đội để tiếp tục tôi luyện cho tốt.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng không khỏi áy náy. Nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy!
Cô rất chắc chắn về phản ứng của mình nếu tối nay anh đến, a a a, vừa nghĩ đã thấy xấu hổ!
Mười sáu tuổi, tuy rằng không thể giao cho anh lần đầu tiên, nhưng ôm ôm hôn hôn, sờ soạng một chút vẫn có thể nhỉ?
Bốn năm qua, Úy Ương kiềm chế như nào cô đều thấy, rất muốn thân mật với cô nhưng không dám, đôi khi cô nhảy vào lòng đòi anh ôm, cô cảm nhận được cả cơ thể anh cứng đờ, nhưng bây giờ anh đã có thể tháo nút thắt rồi!
Kiếp trước, sinh nhật cô không phải ở Bắc Kinh, những người tham dự cũng không giống.
Đồng Đồng không cảm thấy có vấn đề gì, hơn nữa cô cũng không muốn tổ chức lớn, chỉ cần cả nhà ngồi một chỗ ăn bữa cơm là tốt rồi, khó có lúc cả nhà đông đủ, cần gì cho người khác cơ hội xen vào.
Đồng gia gia và Úy gia gia thì không hài lòng lắm, hận không thể chiêu cáo tiểu công chúa nhà mình cho cả thiên hạ, người đến càng nhiều thì càng náo nhiệt mà!
Nhưng như vậy thì Đồng Đồng không thích, mà trừ hai ông cụ ra thì cả nhà cũng vậy, cho nên hai ông cụ không cách nào phản đối.
Tiệc sinh nhật vô cùng ấm áp, cô Úy, chú Úy cũng trở về dự sinh nhật Đồng Đồng.
Ông Đồng và Đồng phu nhân xuống bếp, cùng đầu bếp làm ra một chiếc bánh kem cực lớn.
Đồng Đống và Úy Ương phụ trách đặt mua bong bóng và treo ruy băng các thứ, tuy người tham dự không nhiều nhưng cả nhà đều đã ở đây, so với tiệc lớn đâu đâu cũng là người thì tốt hơn nhiều.
Đồng Đồng rất vui vẻ, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu phấn hồng xếp tầng, từng lớp từng lớp như những cánh hoa, mái tóc đen nhánh cũng được thả xuống, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Dưới ánh nến, cô trông càng thêm mỹ lệ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười hạnh phúc, Đồng Đồng nghiêm túc cầu nguyện.
Ước vọng nói ra sẽ không linh, cho nên mặc kệ Đồng gia gia hiếu kỳ như thế nào, Đồng Đồng cũng cắn chặt răng không chịu nói.
Thổi nến, cắt bánh kem, tiệc sinh nhật vô cùng viên mãn. Đồng Đồng cười vui vẻ, cảm thấy tất cả tiếc nuối ở kiếp trước đều được bù đắp ở kiếp này.
Cô chẳng có tài đức gì, ông trời cho cô một cơ hội thứ hai không phải để sửa lỗi, khiến cho tất cả mọi thứ đều tốt đẹp sao?
Hạnh phúc trước mắt, cho dù phải trả giá như thế nào, cô cũng nhất quyết sẽ bảo vệ nó.
Đến khi đồng hồ vang lên thông báo mười hai giờ, tiệc sinh nhật mới kết thúc hoàn toàn.
Đồng Đồng mang theo lời chúc phúc của mọi người về phòng, cô đã lén uống chút rượu, bây giờ hơi hơi say, cả người đều bị mọi người bôi kem bơ, dinh dính khó chịu, Đồng Đồng không tắm không được.
Tắm rửa xong, Đồng Đồng lười mang quần áo, dù sao khỏa thân khi ngủ cũng khá tốt cho cơ thể!
Lấy khăn tắm lau khô thân thể, lau một nửa Đồng Đồng đã thấy mệt, cả ngày hôm nay tinh thần luôn trong trạng thái phấn khích, bây giờ buông lỏng, mệt mỏi liền ùa tới.
Cô còn uống chút rượu...Quả nhiên tửu lượng vẫn cần rèn luyện thêm.
Kiếp trước, khi ở nước ngoài du học, cô chính là nhân vật ngàn chén không say, nào giống bây giờ, uống vào chút cồn đã chịu không nổi.
Đồng Đồng lên giường, tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ cạnh giường, sau đó nỗ lực mở to mắt nhìn chằm chằm bệ cửa sổ.
Mặc dù có men say trong người nhưng Đồng Đồng vẫn không quên chuyện quan trọng nhất.
Hôm nay khi anh Úy Ương đến thổ lộ thì cô không thể đang ngủ, nếu không bị phát hiện là...
Đồng Đồng rùng mình, lăn qua lăn lại trong chăn, nhưng mở to mắt một lúc lâu vẫn không có ai đến.
Cô vốn đã hơi mệt, ngáp một cái, tự nhủ là không thể ngủ nhưng mí mắt dần trở nên nặng nề, cuối cùng cũng nhắm mắt.
Trước khi ngủ sâu còn oán trách: Anh Úy Ương, anh không thể không làm theo kịch bản nha...