Chương 8: Xoay tiền trả nợ
Nửa năm sau.
Nhận xong bằng tốt nghiệp, Vũ Ngọc Thiên An vội vã về nước vì bên bệnh viện thông báo không đủ tiền chi trả phí nằm viện. Trong nửa năm cuối Đại học, Vũ Quang Thành đã thông báo với cô ngay sau tốt nghiệp, chú thím sẽ không giúp đỡ chu cấp tiền viện phí cho em gái nữa. Ông đặc biệt nhấn mạnh mong muốn cô hoàn trả toàn bộ viện phí ba năm qua chú thím đã ứng trước cho phía bệnh viện.
Ngay khi xuống sân bay, kéo theo cơ thể chưa quen múi giờ cùng chiếc vali đơn bạc, Thiên An đến thẳng bệnh viện. Theo như thông báo và thảo luận qua điện thoại với bệnh viện, em gái cô bị chuyển khỏi phòng bệnh đơn, sang phòng đổi thông thường.
Sau khi gặp bác sĩ điều trị chính, cô được chỉ dẫn đến phòng bệnh, bên tai ngổn ngang những nhận xét của bác sĩ.
“Các chức năng thân não và vùng tủy não em gái cô vẫn còn hoạt động để hỗ trợ cho các chức năng hô hấp và tự chủ để duy trì sự sống”
“Một số bệnh nhân sống thực vật có thể cải thiện tình trạng từ từ. Hiển nhiên em gái cô nằm trong số đó. Cơ hội hồi phục phụ thuộc vào mức độ tổn thương não và độ tuổi. Những bệnh nhân trẻ tuổi thường có cơ hội phục hồi tốt hơn sơ với người lớn tuổi hon."
“Tôi biết khoản chi phí để duy trì dinh dưỡng cũng như duy trì thuê người hỗ trợ chăm sóc vệ sinh là khoản tiền không nhỏ nhưng thực tế, dù rất hiếm nhưng vẫn có những trường hợp một người chợt tỉnh giấc sau nhiều năm nằm liệt giường bất động. Cùng với sự tiến bộ của y học và sự kiên trì của người thân thì hy vọng cho người sống thực vật rất đáng trông đợi”
Bản thân Thiên An cũng rất rõ, các trị số cơ thể em gái rất khả quan, khả năng tỉnh lại rất lớn. Nhưng với một người vừa ra trường, ngoài tấm bằng Đại học, thì cô không có gì. Ngay cả tờ giấy thuyên chuyển công tác từ tổng công ty trụ sở chính bên Marseille về chi nhánh ở Hà Nội cũng cần một thời gian nữa mới hoàn thành. Căn nhà của bố mẹ, cô cũng bán lấy tiền lo cứu chữa năm đầu tiên em gái nằm viện. Tiền dành dụm vừa làm vừa học mấy năm nay không thấm vào đầu.
Vũ Ngọc Thiên An, hai mươi lăm tuổi với khoản nợ khổng lồ cho ba năm nằm viện, khoản chi phí đắt đỏ để duy trì dinh dưỡng cho người thực vật trong những năm chữa trị tiếp theo, thực sự đang dồn ép gây áp lực đè nặng vai cô. Thời gian quá gấp rút, mà cô cũng không quen ai đủ thân để vay mượn.
Kiềm tiếng thở dài, cô gõ cửa rồi đi vào. Phòng bệnh thông thường không đến nỗi quá âm u như cô nghĩ, hai giường bệnh hai bên tường. Một phụ nữ trung niên gật đầu đáp lại tiếng chào của cô, có vẻ là người nhà của chàng trai đang nhắm mắt yên lặng trên giường.
Giường còn lại khá cô đơn khi không phong phú ngổn ngang lọ hoa, hộp sữa, hoa quả bầy trên nóc tủ như bên giường bệnh chàng trai. Em gái cô từ khi chuyển phòng bệnh, chỉ có y tá đến chăm sóc những thứ cơ bản như trong gói dịch vụ đã đăng ký, cô là người thân đầu tiên đến thăm.
Gạt vài sợi tóc tơ trên gò má em gái, Thiên An cảm thấy mọi áp lực trên vai càng nặng nề hơn. Nếu một ngày cố xảy ra chuyện, ai sẽ là người giữ gìn bình yên của người con gái với nước da nhợt nhạt này? Nếu cô không xoay sở kịp tiền, em gái cô sẽ bị trả về nhà, như vậy mọi cố gắng trong bốn năm qua đều đổ sông đổ biển.
Thêm một lần liếc mắt nhìn điện thoại, tin nhắn gửi cho Nguyễn Giao Giao vẫn bặt vô âm tín. Bạn thân đang du lịch vòng quanh thế giới để cân bằng cảm xúc bởi thất tình, cô cố gắng liên lạc nhưng đều chậm một bước. Ngoài Giao Giao, Thiên An không biết tìm ai giúp đỡ.
Vẫn như kỳ nghỉ đông từng về thăm nhà, Thiên An lặng lẽ bóp chân bóp tay cho em gái hết một buổi chiều. Ngoài cửa sổ, nắng gắt bị từng cơn gió cọ xát, chút mát mẻ tràn về, nhưng không đủ xua đi mệt mỏi lo nghĩ trong cô. Thiên An biết việc này đều có bàn tay của Vũ Thiên Kim.
Suốt nửa năm qua, Vũ Thiên Kim luôn hữu ý vô tình gửi cho cô những bức ảnh hạnh phúc của cô ta và Quách Tuấn Anh, dù cô chưa một lần hồi âm. Nếu không phải mail và số điện thoại vẫn dùng để liên lạc với bệnh viện, cô không chỉ một lần muốn đổi số khác. Vũ Thiên Kim vô cùng ghê tởm, đan xen giữa các bức ảnh hạnh phúc thuần khiết, chị ta cố tình trộn lẫn vài ảnh giường chiếu kinh khủng.
Thiên An thực sự sốc, cố mất một thời gian dài mới thoát khỏi cảm giác buồn nôn mỗi khi nhớ lại những cơ thể trần truồng đầy nhục dục trong hình.
Người phụ nữ đang chăm sóc chàng trai cùng phòng bệnh đi xuống còn tin ăn tối, Thiên An cũng đứng lên tạm biệt em gái. Thời gian không còn nhiều, cô cần gấp rút chuẩn bị tiền.
Cắn môi dứt khoát, dù rất không tình nguyện, Thiên An vẫn phải quay lại nơi cô từng làm thêm mỗi tối suốt từ ba năm cấp ba đến hết năm thứ ba Đại học, chỉ nghỉ việc khi nhận được học bổng du học.