Chương 7: Cô ấy muốn hãm hiếp tôi
“Nhà trai đến”
Theo tiếng hô hoan hỉ là từng tràng pháo kim tuyến nổ giòn giã. Đi đầu là ông bà, bố mẹ, chú rể tóc vuốt keo bóng mượt, theo sau là đội ngũ bê tráp. Đều là thanh niên chưa vợ chưa chồng, đội nữ đỡ tráo tự nhiên dạn dĩ bước lên đón tráp theo đội hình sắp xếp từ trước. Chín tráp ứng với chín cặp nam nữ áo dài đỏ tươi thêu chữ vàng cầu kỳ.
Nhà gái niềm nở đón tiếp các trưởng bối nhà trai, đoàn người xúng xính trong những trang phục đắt tiền sang trọng, không khí vô cùng hài hòa hạnh phúc.
Ấn mình trong một góc không quá thu hút, Thiên An miết điện thoại đến mức các ngón tay đã trở lên trắng bệch. Cô luôn tự gò ép bản thân phải quên đi, phải buông bỏ, nhưng tình cảm vốn là thứ không điều khiển được. Cô thực sự không thể dối lòng, không còn yêu nhưng nhìn người từng yêu kết hôn là trải nghiệm hụt hẫng mất mát rất khó chịu. Nỗi đau nơi tim không đến nỗi xé ruột xé gan, nhưng nó âm nhức nhối.
Trên bục cao, Quách Tuấn Anh đeo nhẫn đính hôn vào ngón áp út Vũ Thiên Kim, khuôn mặt đỏ hồng xấu hổ càng khiến chị ta trở thành người con gái hạnh phúc xinh đẹp nhất hôm nay.
Thông qua các lễ vật của nhà trai mang đến, nhà gái dâng lên bàn thờ gia tiên và thắp hương kính lễ. Sau đấy theo lịch trình, mọi người di chuyển ra xe đến hội trường đặt trước để dự tiệc.
Thiết kế hội trường đẹp và sang chảnh, từng hàng đèn kiểu cách lơ lửng trên cao, bốn bức tường treo rất nhiều hoa và bóng bay, trên sân khấu là cô ca sĩ ăn mặc bốc lửa nhảy hát một ca khúc đám cưới nào đó. Mới chỉ là lễ ăn hỏi, nhưng Vũ Quang Thành tổ chức thật to, mời rất nhiều khách, như muốn khẳng định cô con gái độc nhất của ông đáng giá đến nhường nào.
Thiên An mang danh cháu gái ruột, vậy mà được sắp xếp ngồi với toàn khách xa lạ. Đều là nam thanh nữ tú, cũng là con ông cháu cha, sau khi tự giới thiệu nơi công tác, Thiên An vừa nói bản thân vẫn còn đang đi học, thái độ xa cách của mọi người thể hiện rõ rệt luôn. Cô nhún vai tùy ý, bèo nước gặp nhau, để tâm làm gì. .
Xẹt qua khóe mắt, Thiên An thấy Vũ Thiên Kim cùng vài cô gái đang đi về phía này. Hỏi đầu gối cũng biết dự tính bỏ về trước của cô phải ngâm nước rồi.
Ngoài Thiên An vẫn yên lặng ăn nốt con tôm trong bát, hầu như cả bàn đều đứng lên chào đón Vũ Thiên Kim, mỗi người một lời chúc cũng đủ làm chiếc mũi chỉnh sửa của chị ta hếch lên đến tận trời. Sau hai tuần rượu cụng ly, Vũ Thiên Kim không quên mục đích của mình, chị ta cố tình đứng cạnh Thiên An “Em gái không chúc mừng hạnh phúc cho chị sao?”
“Em gái?” anh chàng đầu định bên cạnh ngạc nhiên nhìn Thiên An.
“Ngồi cùng bàn với các bạn là em gái họ của cô dâu, cô ấy không giới thiệu với mọi người à?” Thắc mắc là cô gái tóc xù đứng cạnh Vũ Thiên Kim.
Đáp lời vẫn là cô gái tóc xoăn khác đứng cạnh Vũ Thiên Kim, "Ai lại tự giới thiệu bản thân là loại em gái mồi chài anh rể chứ.”
Tiếng xì xào rộ lên xung quanh, Thiên An liếc mắt nhìn năm người con gái ăn mặc điệu đà bên cạnh Vũ Thiên Kim, cô hồ nghi cuộc đối thoại thiếu muối này phải đủ năm giọng nói từ năm con người thì may ra mới chấm dứt. Cô lắc lắc rượu vang trong ly thủy tinh chân cao, tự hỏi nếu có đánh người trong lễ ăn hỏi của chị họ, chú thím có từ cô cháu gái này không.
“Bản chất lẳng lơ thì đàn ông nào cũng không tha, mày nói thế khác nào oan uổng ông Tuấn Anh với con này có một chân” Người thứ ba lên tiếng.
"Kể cả có một chân thì người chiến thắng vẫn là Thiên Kim. Mày nghĩ thằng đàn ông nào ngu đần đến mức chọn đứa con gái không nhà không cửa, không tài sản đất đai?” Người thứ tự tung hứng.
“Ngoại hình thua xa Thiên Kim. Một góc nhỏ cũng không bằng”. Người thứ năm nhấn mạnh.
Thiên An liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh lét của Vũ Thiên Kim, xem chừng chị ta bắt đầu hối hận khi kéo bè kéo bạn đến chọc ngoáy cô. Đến dè bỉu vênh váo đắc thắng, cuối cùng lại không soạn sẵn kịch bản. Đây là chị ta quá ngu hay vẫn là vô cùng ngu? Kết bạn với đồ ngu nên bạn bè chị ta ngu như nhau. Gật gù với sự thật vừa khám phá, Thiên An uống cạn ly rượu.
“Mấy cậu đừng nói bậy nữa. Hôm nay là ngày vui của tớ, dù em họ tớ có bản chất giống mẹ ruột, cũng đừng nói toạc ra khiến mọi người ghê tởm”. Chữ cuối cùng dừng lại cũng là lúc mặt Vũ Thiên Kim hứng trọn chất lỏng màu nâu.
Thiên An cầm ly rượu người bên cạnh, hắt thẳng vào mặt Vũ Thiên Kim. Trước giờ cô vẫn luôn mất bình tĩnh mỗi khi có người sỉ nhục quá khứ của mẹ. “Chị cần chút nước để làm sạch miệng”.
Bạn Vũ Thiên Kim cũng thuộc dạng đanh đá chua ngoa, thấy chị ta bị bắt nạt cũng lấy cùng chiêu hất rượu lên mặt Thiên An. Mắt cô quắc lên hung ác, tia sáng trong đó ngoan độc như hàng vạn con rắn có thể lao vào cắn xé con mồi bất kỳ lúc nào. “Cút!!!”
Hiển nhiên bạn Vũ Thiên Kim bị dọa sợ lui lại một bước.