Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Delivered” Dòng chữ nhức nhối đập vào mắt, mọi tin nhắn đều không đến được tay người nhận. Thiên An mím môi khó chịu, từ hôm qua đến giờ Nguyễn Giao Giao chặn số điện thoại của cô, không gọi không nhắn tin được. Mặc dù lúc đấy mạnh miệng nói mấy lời khó nghe, nhưng cô vẫn sợ bạn thân tuyệt giao với mình, sợ cô nàng vì loại đàn ông không đáng mà chịu thiệt.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, do đầu óc chưa dứt khỏi Nguyễn Giao Giao, cô và vào một người từ nhà vệ sinh nam đi ra. Day day mũi cho đỡ đau, nước mắt sinh lý tràn lên khóe theo bản năng, Thiên An gượng nói. “Xin lỗi! Anh không sao chứ?”

Người đàn ông cao hơn cô, mắt đen sâu, chăm chú nhìn cô không trả lời. Qua nước mắt, Thiên An thấy khuôn mặt ngờ ngờ từng gặp đâu đó, cô nghiêng đầu cố lục lọi trong não thông tin về người này.

Không để Thiên An tốn thời gian làm việc vô nghĩa, người ông cúi xuống giữ cằm cô. Bàn tay chắc khỏe xoay mặt qua trái phải, rồi ra lệnh “Đưa túi xách đây!” Giọng nói uy nghiêm nhưng trầm thấp đủ độ, như có ma lực khiến Thiên An dùng hai tay dâng túi xách đến trước mặt anh ta.

Vẫn một tay giữ cằm cô, tay kia mở khóa, thò vào tìm kiếm rồi lôi ra thỏi son có vỏ màu đen thẫm. Thiên An lần này đơ luôn trước hành vi kỳ cục, hơi cựa quậy để rời khỏi sự kìm giữ của

anh ta.

“Màu gì?” Dùng ngón trỏ gầy nắp son bắn vào miệng túi xách vẫn mở, người đàn ông tăng thêm lực giữa các ngón tay, khiến Thiên An nhắn mày vì đau.

“Cam đất” Lý trí đi chơi, cái miệng hư đốn tự trả lời, Thiên An coi như không phải bản thân nói.

Khẽ cười trước thái độ hiền ngoan, người đàn ông nhẹ nhàng vẽ chút màu son lên đôi môi đang run run, từ trong ra ngoài, thật từ tốn. Anh cúi xuống, cánh mũi gần như chạm nhau, thổi hơi lên mặt cô “Phụ nữ cũng nên trang điểm trước khi ra ngoài, đừng bỏ bê bản thân quá”.

Điều này Thiên An biết, nhưng hôm nay cô hẹn ăn tối với chú thím, cô không muốn đi cũng không muốn tân trang bản thân quá nhiều. Thím Đào Hồng Điệp luôn tìm mọi cách để mọi móc chê bai cô.

Từ khi về nước đến bây giờ, mỗi lần chú thím hẹn gặp cô đều là ở nhà hàng, cô biết đến nhà chú thím sẽ không tránh được đụng mặt Vũ Thiên Kim, nhưng sau hơn ba năm xa xứ, cô rất thèm khát tình cảm gia đình, thèm muốn không khí thân thiết của người thân họ hàng.

Bặm môi ấm ức, Thiên An cảm thấy đến cả người lạ cũng bắt nạt cô, nên không phát hiện người đàn ông đang rời đi. Nhìn tấm lưng với vòng eo khỏe mạnh, Thiên An giật mình nhớ ra đây chính là người thanh toán chiếc váy giúp cô.

Cô đuổi theo nhưng bị một thân ảnh xen ngang chặn lại. Đào Hồng Điệp cũng đi rửa tay, tình cờ đụng lại cô. Mang theo bực bội vô cớ, Thiên An đi đến phòng ăn đã đặt trước.

Vừa vào cửa, Thiên An kinh ngạc khi thấy ngoài chú thím, còn có một người mới quen biết ngày hôm qua. Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đào Hồng Điệp, cô nghe Vũ Quang Thành giới thiệu.

“Thiên An, đây là Đinh Mạnh Khương, con trai một người bạn của chú. Cậu ta hiện là luật sư nổi tiếng về mảng kinh tế của Hội luật sư thành phố. Cùng là người trẻ tuổi, chú nghĩ hai đứa sẽ có nhiều điểm chung”

“Rất vui khi được quen biết Thiên An!”

Không để cố giả bộ chào hỏi, Đào Hồng Điệp đã vồn vã nói “Mạnh Khương, đây là cháu gái cô. Thiên An đang là du học sinh ở Pháp, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp. Tính Thiên Ân hiền lành, rất dễ nói chuyện.”

“Mẫu con gái hiền lành luôn là đối tượng theo đuổi của cánh đàn ông đấy cố. Dù chưa tiếp xúc nhiều với Thiên An, nhưng cháu luôn tin đánh giá nhận xét của cô Điệp”.

Không phải kẻ ngu nên Thiên An biết gã đang nhắc đến việc cô ngày hôm qua “hiền lành” tảng mặt gã.

Thời gian sau đấy, cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh đối thoại qua lại của Đào Hồng Điệp và Đinh Mạnh Khương. Thím cô khen cô cháu gái nức nở. Đinh Mạnh Khương thì khen con gái dòng họ Vũ ai cũng xinh đẹp, Vũ Thiên Kim đẹp quyến rũ, Vũ Ngọc Thiên An đẹp mơn mởn. Kẻ ngốc cũng nhận ra đây là buổi xem mắt sắp đặt. Hóa ra cô bây giờ rẻ mạt đến mức phải có người giới thiệu mới có đối tượng cơ đấy.

“Thiên An cho anh số điện thoại nhé” Đinh Mạnh Khương thấy cô chỉ ngồi tự uống rượu, cười thân thiện bắt chuyện.

“0904..” nghiêng đầu, Thiên An thành thật trả lời.

Trong khi tay bấm điện thoại của gã khựng lại, Vũ Quang Thành ngạc nhiên hỏi “Con đổi số điện thoại à?”

“Không ạ. Con dùng hai số ạ” Cô chọc chọc màn hình, nhìn số điện thoại vừa đọc hiện tên Nguyễn Giao Giao, lại tiện tay gửi đi tin nhắn mới.

Nhìn khóe miệng co giật, tức mà không chỗ bộc lộ của Đinh Mạnh Khương, nếu không có chú thím ở đây cô tin chắc bản thân sẽ phá lên cười hả hê. Chuyện tiếp theo như suy đoán, Vũ Quang Thành nói cần về công ty có việc gấp, Đào Hồng Điệp dĩ nhiên rời đi cùng, để lại không gian cho tụi trẻ thoải mái làm quen.

Đinh Mạnh Khương tự tay châm thêm rượu cho Thiên An, ngồi lại gần cô hơn. “Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi đã nói rõ với Giao Giao. Mượn ly rượu này tôi xin lỗi em được không?”

Nhìn màu rượu nấu chát sóng sánh trong ly thủy tinh, ngón tay cô bấm nhanh vài cái trên màn hình, úp sấp điện thoại xuống bàn rồi hơi bĩu môi “Xin lỗi việc gì? Nếu làm sai chỉ cần xin lỗi thì cần gì cảnh sát?”

“Dựa trên mặt mũi chú Thành, tôi và em cần gì đến cảnh sát để giải quyết. Nghe chú Thành bảo em còn đi học, mà viện phí cũng như thuê người chăm sóc chị gái em đều là một tay cô Điệp lo toan” Đinh Mạnh Khương dựa gần vào, kéo lọn tóc cô lên hít mạnh “Em thật thơm”.

Nghe gã nói đến chuyện tiền nong, cô hiểu bản thân đang bị uy hiếp.

“Còn Giao Giao? Cô ấy là gì của anh?”

“Người yêu!”

“Vậy tôi nghe theo lời chú thím thành toàn buổi xem mắt này, tôi là gì của anh?”

“Người tình. Người yêu. Hay là... vợ. Tùy ý em chọn” giọng nói ngả ngớn miệt thị của gã khiến Thiên An thấy cơ thể bứt rứt khó chịu.

"Tổn thương Giao Giao, anh không thấy có lỗi à?”

“Tôi cưới vợ cũng đâu đồng nghĩa chia tay Giao Giao. Mà cũng chưa chắc vợ tôi là em” Đinh Mạnh Khương cợt nhả nói, gã nốc cạn ly rượu trên tay.

Trái tim trầm xuống, cơ thể nặng hơn bình thường, tuy hình ảnh trước mắt chưa hoa lên, nhưng Vũ Ngọc Thiên An biết có vấn đề. Cô liếc mắt nhìn ly rượu của mình, từ khi bước vào phòng cô chỉ uống duy nhất hai lần rượu, lần thứ hai là rượu được rút ra từ chai rượu chung để giữa bàn, như vậy thuốc chỉ có thể bỏ từ trước trong ly đầu tiên. Bản thân cô không biết có thể tỉnh táo đến lúc nào, Thiên An quyết định thật nhanh trong đầu.

Cô giật chai rượu trên tay Đinh Mạnh Khương, tự rót vào ly của mình, cầm chân ly cao dài lên lắc lắc. Màu nâu sóng sánh dưới ánh đèn thật đẹp. Ngay khi cô đứng lên, cơ thể Đinh Mạnh Khương theo phản xạ hơi nghiêng ra sau phòng bị. Xem chừng mấy cú đánh trượt hôm qua cũng để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp trong gã.

Thiên An ngồi lên đùi gã, chân vắt chéo để lộ ra phần đùi trắng nõn nơi vạt xẻ bên hông. Chiếc sườn xám cách tân màu xanh sẫm nửa kín nửa hở, như thực hiện được vai trò quyến rũ mà không lẳng lơ. Thiên An với mái tóc xoăn buông lỏng bên vai, cơ thể mềm mại đặt toàn bộ sức nặng lên ngực gã, hơi thở mang theo mùi rượu như có như không rút dần lý trí gã “Tôi hỏi nhiều để biết trong mắt anh, tôi là người thế nào?”

Thiên An nhả từng chữ một, giọng nói ướt át quẩn quanh “Lẳng lơ? Đã Thỏa? Kẻ thứ ba? Ai mà coi trọng tôi như vậy? Vũ Thiên Kim hay Giao Giao?”

Đinh Mạnh Khương nhìn đôi môi khép mở thật gần, gã tin cắn lên đó còn ngọt ngào hơn ăn trái cherry. Và gã không để bản thân phải thua thiệt, nhưng cô nhanh hơn khi lấy tay đẩy ngực gã để lùi lại giữ khoảng cách. Cô nhoẻn cười nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu ham mê đang tràn ra, ngay cả cặp kính cũng không che đậy được tham lam tục tĩu. Thiên An nhập ngụm rượu, cố tình để rượu đọng lại trên mỗi khiến màu son càng bóng hơn, lòng thầm cảm ơn người đàn ông tô son giúp. “Anh cũng thích một người chủ động trên giường hơn là cưỡng ép phải không?

Đưa tay mở liền hai khuy áo trên cùng, giọng gã đã khàn khàn đầy dục vọng. “Chỉ cần em thỏa mãn tối, muốn hỏi gì cũng được”

“Giao Giao kể chuyện của tôi cho anh biết?” Cô thấy trước mắt bắt đầu chập chờn chao đảo, cần phải giải quyết nhanh.

“Là Thiên Kim. Quách Tuấn Anh từng là thân chủ của tôi, khi hợp tác mới nhận ra bạn Đại học mất liên lạc.”

“Giao Giao là anh đùa giỡn?”

“Không hẳn. Thời gian đầu quen, tôi cũng từng có ý định kết hôn, nhưng càng lâu càng thấy cô ấy chưa đủ nghe lời để làm vợ”

“Vậy anh thấy tôi đủ điều kiện làm vợ không?” Thiên An cúi gần đến mặt gã, môi hai người chỉ cách nhau không đến 3cm, ngực cô ca lên người gã khiến gã hít ngược thật sau. Không để gã nói thêm bất kỳ lời bẩn thỉu nào, chiếc cốc thủy tinh trên tay đập mạnh vào thái dương gã.

Thiên An mặc kệ bàn tay bị thủy tinh của chảy máu, cô cầm chân ly đâm lên đầu vai người đang kinh hoàng chưa hiểu chuyện gì. Cơ thể cô nhanh hơn lý trí, xô mạnh gã lên bàn khiến bát đĩa đổ vỡ loảng xoảng, cô mở cửa chạy nhanh khỏi phòng.

Cô biết với tình trạng hoa mắt này, nếu cô không trốn kịp, chờ đón cô chính là địa ngục. Vượt qua hành lang không người, cô đi nhanh đến cánh cửa mở rộng tràn đầy tiếng nói và tiếng nhạc du dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK