Chương 13: Khiêu vũ và hôn
“Tôi quen anh ta năm thứ hai Đại học. Một đàn anh về trường thuyết trình chủ đề lập nghiệp, với mác ngoài bóng bẩy cùng đề tài hấp dẫn, nữ sinh viên thời đấy ngô nghê hơn bây giờ nhiều. Sau vài sự cố tình cờ, anh ta làm quen và ngỏ lời muốn theo đuổi” Vũ Ngọc Thiên An lắc lắc ly rượu, uống cạn rồi nghiêng đầu nhìn người đối diện.
Cô tiếp tục nói như đang độc thoại, cũng có thể do Huỳnh Thiên Bảo biểu hiện được bản thân là một độc giả lặng lẽ âm thầm đúng nghĩa - chưa từng nhíu mày hay giơ tay chen ngang.
"Qua chị Khánh chắc anh cũng hiểu tối và ban đêm tôi đều làm thêm ở quán bar, nên suốt ba năm học Đại học ở Việt Nam, thời gian ở bên nhau không được mặn nồng đặc sắc như các cặp đôi khác.” Thiên An thôi nhìn vào màu đen sâu hun hút đối diện, cô lững thững đưa mắt nhìn ra sàn nhảy, dàn nhạc bên cánh trái sân khấu đang kéo đàn réo rắt một điệu nhạc lả lướt. “Cuối năm thứ ba tôi nhận học bổng, do chuyện tình cảm không có cãi vã giận hờn nên vô cùng yên tâm sang Pháp học. Bản thân không điểm nào hơn người nhưng tôi quá tự tin chính mình, nên mới nhận bài học về sự phản bội lừa dối trong tình yêu”
Huỳnh Thiên Bảo chăm sóc châm thêm rượu cho cô. Thiên An gật nhẹ cảm ơn, nhưng không cầm ly. Giọng cô nhuộm chút rượu nên sự trong trẻo giảm bớt, tăng chút ngòn ngọt chan chát “Anh ta tiếp cận tôi vì yêu cầu của Vũ Thiên Kim. Hai người đó vốn yêu nhau, nhưng thấy cuộc sống nhàm chán, tôi tình cờ lại là cô em gái đáng ghét, nên thuận lý thành chương, hơn năm năm tình cảm chỉ là mua vui trong mắt người.”
“Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi đã quên chưa? Còn đau khổ không? Điều đơn giản đấy không phải tìm tòi. Bởi vì, thời gian với tôi rất quý báu. Tôi không thích phí phạm cho người không xứng đáng.”
Thiên An nhún nhún vai, cầm nĩa bạc lên ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng trên đĩa.
Cô mím môi, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng qua “Cuộc đời anh ta sẽ gặp được nhiều người, nhưng người như tôi sẽ không bao giờ gặp được nữa đâu.”
Sau khi rời ảnh viện áo cưới, Huỳnh Thiên Bảo đưa cô đi ăn tối tại một nhà hàng Pháp cao cấp. Chỗ ngồi được đặt trước, với gam màu pastel sáng nhẹ lộ rõ sự thanh lịch tinh tế. Hai cốc nến thủy tinh với độ sáng vừa phải khiến Thiên An cảm thấy tự nhiên thưởng thức bữa ăn và trò chuyện thoải mái. Một lọ hoa được cắm thấp để không chắn tầm nhìn. Mọi sự trang trí đầy màu sắc thư giãn, lãng mạn và cũng rất cổ điển, tinh tết nhẹ nhàng, chứng tỏ người chủ trì bữa tối rất có tâm chuẩn bị.
Tuy anh chưa từng hỏi Quách Tuấn Anh là gì của cô? Những lời Vũ Thiên Kim nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật? Nhưng cô vẫn thẳng thắn kể sơ qua chuyện tình cảm của mình, cô không muốn người chồng hợp đồng hiểu sai về nhân phẩm của cô, cũng không hy vọng anh phải điều tra mới biết đến quá khứ của cô thông qua những trang giấy vô cảm.
Huỳnh Thiên Bảo ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, qua ánh nến sáng nhẹ, gò má người con gái ngồi đối diện như được phủ một lớp phấn hồng. Hôm nay Thiên An mặc chiếc đầm liền thân màu xanh sẫm, cổ váy cắt chéo một bên xuống hết nửa cánh tay, giữ lại chúng là các sợi dây đính đá cùng màu. Cô ngồi bắt chéo chân khiến tà váy xẻ chạy dài theo đùi bị hất lên cao, đôi chân trắng mịn nửa kín nửa hở như muốn hút hồn người xung quanh.
Do vị trí ngồi, Huỳnh Thiên Bảo thấy rõ cách hai dãy bàn, ngồi lưng đối lưng với Thiên An tình cờ khép lắp đặt là Vũ Thiên Kim. Còn đôi mắt trên ba lần hau háu vào đùi cô lại là người đàn ông trong câu chuyện tình cô vừa kể.
So sánh công bằng: Vũ Thiên Kim khuôn mặt lúc nào cũng được trang điểm đậm theo phong cách sắc sảo cá tính, đường cong cơ thể bốc lửa, Vũ Ngọc Thiên An da mặt vốn trắng, mấy lần tiếp xúc anh đều nhận ra cô không đánh phấn, chỉ thường xuyên đổi màu son, dáng người mảnh khảnh cao hơn Vũ Thiên Kim rất nhiều; nếu lần đầu gặp gỡ, Vũ Thiên Kim luôn để lại ấn tượng sâu đậm hơn Thiên An, nhưng Thiên An có đôi mắt xếch to tròn, lúc nào cũng lúng liếng khôn khéo, càng ngắm cô, người nhìn càng không dứt mắt ra được. Lại thêm hôm nay đặc biệt mặc đầm sang trọng, Huỳnh Thiên Bảo cũng là đàn ông nên anh hiểu ánh mắt vỡ lẽ của Quách Tuấn Anh: thứ càng xa tầm tay, càng không ngừng biến hóa thay đổi, mới thực sự là báu vật.
Huỳnh Thiên Bảo là đàn ông, thừa bản lĩnh và đầy đủ chức năng sinh lý, nên ham muốn chiếm hữu chôn sâu trong anh chỉ là ngủ yên. Giờ phút này con thú hung tợn đó cảm thấy lãnh thổ bị xâm phạm, bị dòm ngó, anh trở nên nóng nảy khác thường.
Bằng cử chỉ tao nhã, Huỳnh Thiên Bảo nghiêng mình mời Thiên An khiêu vũ. Chớp đôi mắt tròn xoe, cô tủm tỉm đặt tay mình vào lòng tay anh, hoàn toàn thả lỏng cơ thể để anh dìu cô ra giữa sàn nhảy. Điều khác biệt lớn nhất của Đại học bên Pháp và Việt Nam đó là trường luôn tổ chức các dạ hội sinh viên, khiêu vũ là môn bắt buộc sinh viên phải am hiểu. Không có cô gái nào tự đánh mất cơ hội tỏa sáng trên sàn nhảy đâu.
Điệu Slow Waltz tuy chậm nhưng chỉ bằng vài cú uốn, vài lần xoay tay lướt đi đẹp mắt, hai người trở thành tâm điểm của sàn nhảy. Một vài cặp đôi bắt đầu học theo các bước nhảy của hai người, có cặp đôi mới đầu còn ngồi ngại ngùng cuối cùng cũng bị không khí do hai người tạo ra lôi cuốn, lần lượt dìu nhau lên sàn. Cuối bản nhạc, sau một lần xoay điệu nghệ, Thiên An theo đà vòng tay lên gáy ôm cổ anh, bắt đầu một bản valse tình tứ. Cả người cô như không có xương, mặc kệ sức nặng cơ thể đè lên vai người đàn ông. Huỳnh Thiên Bảo cười khẽ, dìu cô theo điệu nhạc.