“Kỳ nghỉ đông này của chị kéo dài hai tuần. Còn nửa năm nữa là học xong. Chị đi làm bán thời ở một công ty từ năm thứ hai, có nhiều thứ để học hỏi lắm...”
Thiên An kể lại từng việc xảy ra hơn ba năm học tập nơi xứ người. Giọng cô trong trẻo, bàn tay không ngừng nắm bóp chân tay thiếu nữ. Cô biết làm như vậy rất tốt cho người sống thực vật. Càng nói, giọng cô càng nghẹn ngào, cuối cùng có chất lỏng trong suốt rơi trên mu bàn tay, nước mắt hai ngày nay bằng toàn bộ nước mắt cộng lại trong những năm qua.
Em gái cô bị tai nạn, sống thực vật nằm trong bệnh viện đã hơn ba năm.
Mặt trời lên cao, đến khi ánh nắng hiếm hoi của mùa đông tràn vào phòng, Vũ Ngọc Thiện An ngồi bên giường bệnh mới lưu luyến đứng lên. Cô hôn nhẹ lên mu bàn tay tạm biệt em gái, dém lại góc chăn, rồi bước ra khỏi phòng. Sáng nay cô có hẹn đi mua sắm đồ với bạn thân Nguyễn Giao Giao.
“Mày cũng hiểu mà, cảm giác những chiếc váy xinh đẹp ôm trọn các đường cong của cơ thể, thể diện rõ nét sự quyến rũ của người mặc, sự tuyệt diệu đó dư sức đè bẹp cảm xúc đau khổ do thất tình”
“Không phải con gái thất tình sẽ đi cắt tóc à?”
Nguyễn Giao Giao trợn mắt lên, giật lọn tóc xoăn của Thiên An, “Cắt tóc lỗi thời rồi cưng. Càng bị đá thì càng phải ăn diện thật đẹp, đi spa để thật xinh, du lịch để thư giãn hưởng thụ. Giờ thời đại nào rồi còn tự tổn thương mình, kể cả là sợi tóc cũng không được nhé”
Thiên An phì cười, đánh rớt tay bạn thân, hất đầu nhìn người đàn ông vừa bước vào cửa đã nhìn chằm chằm về phía 2 người. Nguyễn Giao Giao lắc mình đón tiếp, mái tóc ngắn màu tím của cô nàng đong đưa đầy vui vẻ, rướn lên quần nhau trong nụ hôn dài.
Đinh Mạnh Khương, luật sư nổi tiếng về mảng kinh tế của thành phố, gã và Nguyễn Giao Giao yêu nhau cũng được nửa năm. Đôi mắt khôn khéo ẩn sau chiếc kính cận càng tôn lên vẻ ngoài trí thức của gã, Thiên An rất ngạc nhiên với khẩu vị lần này của bạn thân.
“Chào em!” Đinh Mạnh Khương đưa tay ra lịch sự, Thiên An vô tư bắt tay anh ta. Nhưng trước khi tay rời đi, ngón giữa của gã gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Khóe mắt Thiên An giật nhẹ, cô không tỏ thái độ gì, cũng không đáp lời. Nhìn khuôn mặt trí thức nhã nhặn trước mặt, cô hồ nghi bản thân quá nhạy cảm, sợ Nguyễn Giao Giao thông vui nên gật đầu chào đáp lại.
Sau vài lời chào hỏi khách sáo, theo quyết định không cho từ chối của Nguyễn Giao Giao, ba người đi về phía thang máy lên tầng chuyên thời trang nữ.
Một chiếc đầm đen dáng xòe, tay thiết kế cầu kỳ bằng lớp voan cát, vài hạt kim tuyến điểm xuyết bên hông, Thiên An vuốt ve chiếc váy với ánh mắt thích thú. Nguyễn Giao Giao nhanh nhẹn cầm luôn hai chiếc đầm lôi kéo cô tìm buồng thử đồ. Một cú huých mạnh lên bắp tay Thiên An
khiến cơ thể cô theo đà đã dúi về phía trước. Kìm lại cơ thể cô, Nguyễn Giao Giao quay phắt lại tóm cánh tay cô gái đang có ý định tranh buồng thử đồ.
“Đi đường không mang theo mắt à? Va vào người khác không biết xin lỗi hả?”
“Cô nói ai không mang theo mắt? Không mua đồ thì đi ra chỗ khác, đứng đây cản đường còn dám lên giọng”, một cô gái trẻ xinh đẹp tóc nâu nhạt hất tay Nguyễn Giao Giao ra. Hôm qua bị cấp trên mắng chửi về vụ lừa gạt trong khách sạn, sáng nay lại giẫm vỡ hộp kính cận sát tròng, tới giờ phút này tâm trạng cô nàng hạ xuống cực điểm vì bị ép đi mua sắm để chuẩn bị cho buổi xem mắt sắp tới. Cô ta trút giận lên người qua đường dù nhìn không rõ mặt đối phương.
“Những đứa nhà quê mới có chút tiền lên thành phố, cứ tưởng mặc vào các bộ quần áo đắt tiền là xóa được bản chất quê mùa cục mịch của mình”, mắt cô ta đảo một vòng trên người Thiên An, giọng giễu cợt vang vang khắp cửa hàng.
“Quê mùa hay không chưa đến lượt cô nói” Nguyễn Giao Giao quắc mắt lên, thể hiện toàn bộ bản chất đanh đá hung dữ “Cái loại con gái ăn mặc không biết xấu hổ. Ngực thổi cho to thì cũng nên mặc áo che đậy sao cho khéo, mồm có thối thì nhớ súc miệng trước khi nói, không thiên hạ đánh giá nhân phẩm cô không bằng con ch..”
“MÀY NÓI GÌ!”.
Thiên An túm lấy cánh tay trước khi cô ta tát lên mặt Nguyễn Giao Giao. Nhưng cô tự biết sức mình không thắng được cô gái này nên rất nhanh thì buông tay. Từ mái tóc ngắn vuốt keo chuyển thành tóc dài màu nâu, nhưng Thiên An vẫn nhớ rõ mặt những người tự xưng là cảnh sát ngầm.
Nhân viên cửa hàng lên hòa giải, xin lỗi và mong đôi bên thông cảm đây là chỗ bán hàng, vui lòng không cãi nhau gây sự. Thiên An liếc mắt nhìn chiếc đầm trắng trên tay cô ta, giọng nói nhẹ nhàng “Chị vui lòng lấy giúp em chiếc đầm giống thế này size S.
"Cô.” Cô ta trợn mắt lên ngạc nhiên đến mức không nói được hết câu.
Nguyễn Giao Giao đã vội rút tờ giấy trong túi xách đưa qua “Lau đi, không vi khuẩn tiểu thư nó ám lên người”
“Cần cồn sát trùng không?”
Siêu thị dưới tầng hầm mới có, dùng tạm đi, tí mua”
Híp mắt, cô gái nhìn xoáy vào Nguyễn Giao Giao, xoa xoa cằm suy nghĩ.
Nhân viên mang chiếc đầm trắng theo yêu cầu đến. Thiên An lịch sự cảm ơn, liếc mắt đầy khiêu khích rồi đi vào trong. Cô gái vuốt lại tóc, cũng đầy tự tin cầm theo chiếc đầm vẫn treo nơi khuỷu tay, bước vào buồng thử đồ bên cạnh.
Trước khi tẩm rèm rơi xuống, khóe mắt Thiên An nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông. Anh ta mặc bộ vest cắt may khéo léo, chân vắt chéo, cơ thể dựa nghiêng vào tường, ánh mắt nhìn lại phía này. Đôi mắt người đàn ông rất sâu và đen, khiến cái nhìn chăm chú làm cho người bị nhìn lâu sẽ cảm thấy áp lực. Lượt qua người quen trong đầu, Thiên An không nhận ra bản thân biết người này, nên cô bỏ qua không quá để tâm.
Nhìn chiếc áo len trắng cùng juyp bò mài bạc vài chỗ, Thiên An cũng thấy bản thân hôm nay ăn mặc quá đơn giản, bị chê quê mùa cũng không oan. Cô thay váy, vuốt hai bên hông, cảm thấy
chất liệu rất mềm mượt như dòng nước mát trượt qua kẽ tay.
Không biết là vô ý hay cố tình, hai người bước ra cùng lúc. Bản thân cao một met bảy, giày cao gót bảy centime, Thiên An cao ráo, thân hình cân đối và hài hòa hơn cô gái, chiếc váy như được đặt riêng cho cô. Người có mặt ở đây đều thấy rõ bộ ngực cô gái quá to, khiến đường cắt may của chiếc váy ở phần eo khi mặc lên bị xiên vẹo.
“Mày đúng là dậy thì thành công!” Nguyễn Giao Giao cho cô một ngón tay cái.
Cô gái không bộc lộ thái độ gì trước kết quả, chỉ nhìn Nguyễn Giao Giao lâu hơn bình thường, khiến cô nàng nghĩ bản thân sẽ bị đánh. Giao Giao đứng néo sau lưng Thiên An, nhìn cô gái bỏ đi về phía người đàn ông nãy giờ vẫn chăm chú nhìn lại đây. Cô gái giậm chân tức tối, chống tay lên hông cằn nhằn, người đàn ông chỉ lắc đầu nói mấy lời khiến cô ta quay lại buồng thử đồ thay chiếc váy đó ra.
Tất cả những việc đó đều không liên quan Thiên An, cô tiếp tục chọn thêm vài chiếc đầm khác dựa trên góp ý của Trần Giao Giao. Cô tưởng rằng nốt nhạc đệm trẻ con này đã kết thúc, chỉ đến khi thanh toán cô mới hiểu bản thân ngây thơ quá. Toàn bộ quần áo cô và Nguyễn Giao Giao đều đã được thanh toán bởi người đàn ông đi cùng cô gái kia, theo lời nhân viên giải thích: anh ta muốn xin lỗi thay cô gái, và gửi đến cô một tấm thiệp nhỏ.
Tấm thiệp đơn giản màu xanh to bằng bàn tay, đường viền cắt tròn, vài họa tiết nơi góc rất đáng yêu. Chính giữa là dòng chữ ngay ngắn sắc nét. “Quà đáp lễ cho cốc rượu đêm qua. Rất
ngọt!”
Trong trí nhớ của một người cứ tỉnh rượu là quên hết mọi thứ, Thiên An cau mày vẫn không moi móc được bất kỳ thông tin nào để giải thích cho lời nhắn. Cô đành cất tấm thiệp vào túi xách coi như một kỷ niệm về một người dưng không biết tên.
Ba người quyết định đi uống trà chiều rồi mới về, Nguyễn Giao Giao tranh thủ đến nhà vệ sinh, hai người đứng ở cửa thang máy chờ đợi. Vũ Ngọc Thiên An một tay xách đồ, một tay nghịch điện thoại. Lướt qua mấy tin tức mới, cô giật bắn mình khi bàn tay cầm túi xách bị nắm lấy. Lòng bàn tay người đó âm ẩm mồ hôi làm cô chán ghét.
“Anh làm gì? Buông!!!”
Đinh Mạnh Khương kéo mạnh cô vào người gã “Cái cách an ủi tâm hồn khi thất tình bằng việc mua sắm quá trẻ con” gã thì thầm vào tai cô, trong khi cô vùng vẫy thoát ra, động tác đó khiến ngực cạ lên người gã. “Tôi có cách an ủi khác hiệu quả và người lớn hơn. Em muốn thử không?”
“Giao Giao có biết anh là loại người này không?”
“Em nghĩ Giao Giao sẽ tin em - du học sinh xa nước hơn ba năm, hay tôi - người yêu, người đàn ông luôn bên cô ấy lúc vui lúc buồn?”
Bàn tay cầm điện thoại vung lên đập vào mặt gã, Đinh Mạnh Khương tránh được khiển điện thoại rơi xuống đất rạn vỡ màn hình. Do một tay bị giữ chặt, cái tát tiếp theo của Thiên An không có lực, tát trúng tại khiến gã phản xạ nổi điên giơ tay đấm cô. Đúng lúc này thang máy bên cạnh mở ra, một phụ nữ dắt theo hai đứa bé gái đi ra, trổ mắt hiếu kỳ nhìn. Đinh Mạnh Khương đẩy cô ra sau, đứng phía trước quát lên, hoàn toàn không còn hình tượng tri thức nhã nhặn.
Chờ ba mẹ con người phụ nữ bỏ đi, Đinh Mạnh Khương chỉnh lại kính vì bị tát mà xô lệch. Gã
đẩy gọng kính, trưng ra nụ cười nhã nhặn, nhưng giọng nói gằn từng từ đầy khinh bỉ “Loại gái lừa cả đàn ông của chị mình lên giường, đừng tự dát vàng lên mặt”.
Vết thương vốn tưởng chừng đã khép lại, nhưng lúc này bị một người lần đầu gặp không chút khách khí xé toạc ra đầy tàn nhẫn, Thiên An phản xạ trước khi lý trí kịp phân tích tình huống. Cái tát của cô lại lần nữa bị Đinh Mạnh Khương giữ lại, gã siết cổ tay cô rất đau. Tiếng hét ngỡ ngàng của Nguyễn Giao Giao khiến cả hai cùng nhìn sang.
Mặt Thiên An đỏ bừng vì giận dữ. Đinh Mạnh Khương bước nhanh đến bên người yêu, vội vã giải thích “Không có gì. Không có chuyện gì hết. Anh chỉ quan tâm hỏi cô ấy đã hết buồn chưa? Tiện thể đề cử mấy quán ăn ngon có thể khiến tâm trạng vui vẻ. Chắc tại anh nói chuyện vụng về nên cô ấy khó chịu
Cục tức trong ngực Thiên An hoàn toàn xẹp xuống khi nghe lời giả dối kệch cỡm này. Cô vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, đi đến trước mặt Nguyễn Giao Giao “Mày kể chuyện riêng của tạo cho anh ta nghe?”.
“Ừ, tạo bảo mày yêu phải thằng sở khanh nên muốn tìm người tốt hơn cho mày. Sao? Có gì à?"
“Nói đến sở khanh thì không thiếu phần bạn trai mày đâu. Mày vừa đi khỏi...”
“Thiên An, tôi biết cô bị lừa gạt tình cảm, nhưng không phải đàn ông nào cũng giống bạn trai cô. Cô vấp ngã, tôi đứng bên cạnh không nhẽ nhìn thấy lại không đưa tay ra đỡ cô được. Cô không cảm ơn thì thôi, cũng đừng nghĩ ai cũng muốn đụng chạm cơ thể cô".
Thiên An nghẹn luôn lời muốn nói. Cô tức đến mức phát cười. Nhìn ánh mắt trách cứ của bạn thân, cô nhún vai, quay lại cầm mấy túi giấy nằm chỏng chơ trên đất. Không để Đinh Mạnh Khương kịp thở phào, tay cô vung mạnh mấy túi giấy lên người anh ta, rồi kiêu kỳ nhìn Nguyễn Giao Giao “Miệng chó không mọc được ngà voi. Mấy thằng sở khanh mặt dầy này, mày đừng tiếc. Tạo về trước, đá gã xong thì gọi điện. Tạo đi uống rượu với mày”