Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Súng lên cò nhưng không được bắn

Thiên An thổi không cầu xin Quách Tuấn Anh nữa. Cô cam chịu trong ánh mắt đỏ ngầu vì thèm khát của anh ta.

Cảm thấy hành hạ tâm lý cô đã đủ, Quách Tuấn Anh cởi áo ngoài định đắp cho cô thì một chiếc áo khoác đen phủ lên thân thể run rẩy của Thiên An, dém chặt các góc áo kín kẽ. Cánh tay cơ bắp luồn xuống chân rồi bế cô lên ôm vào lòng. Ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, Thiên An yên tâm nhắm mắt, giấu mặt vào lồng ngực rộng.

Anh nâng cao cơ thể cô, đầu cúi thấp, vùi mặt vào vùng cổ Thiên An. Cố dùng mùi da thịt thơm nồng để trấn an con thú đang nối điện trong lòng. Hương thơm tươi mát tự nhiên từ Thiên An, hoàn toàn biến thành liều thuốc an thần hiệu quả.

Động tác của Huỳnh Thiên Báo nhanh, chuẩn và dịu dàng. Bước được hai bước thì giọng nói run run phát ra từ lồng ngực nhắc nhở anh “Điện thoại”. Anh hất đầu ra hiệu cho vệ sĩ nhặt điện thoại rơi góc tường. Trong sự che chở của các vệ sĩ, Huỳnh Thiên Bảo rời khỏi phòng thật nhanh, ngay cửa đụng mặt nữ phục vụ phòng đang chạy đến với bộ quần áo sạch sẽ trên tay.

“Đi theo tôi”

Nữ phục vụ vô thức làm theo mệnh lệnh của người đàn ông.

Huỳnh Thiên Bảo đưa Thiên An vào phòng Vip của khách sạn rồi đi ra ngoài, nữ phục vụ nhanh trí chạy vào thay đồ mới cho người nằm trên giường. Dĩ nhiên nữ phục vụ không dám đóng kín cửa, khí tràng lạnh lùng cường đại của người đàn ông kia quá đáng sợ. Cùng là phụ nữ, nữ phục vụ đoán người con gái nằm trên giường rất quan trọng với người đàn ông, linh cảm của cô ít khi sai.

Thay xong đồ, đắp chăn cẩn thận, nữ phục vụ rời khỏi phòng với cái đầu cúi gằm. Toàn bộ nhân viên trong khách sạn đã được chứng kiến sự khủng bố điên cuồng đập phá từng phòng để tìm người của người đàn ông này.

Đóng cửa, Huỳnh Thiên Bảo bước vội đến, thấy khăn ấm sạch được nữ phục vụ chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường. Hơi thở của Thiên An ngắt quãng, dồn dập, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ngay khi khăn ẩm chạm vào mặt, cô rên lên nho nhỏ vì thỏa mãn, cái cảm giác mềm mềm vuốt ve mặt khiến khí nóng trong người được xoa dịu rất nhiều.

Anh di chuyển khăn đến gò má, xuống môi, lần chần nơi đó rất lâu. Ma xui quỷ khiến, ngón cái vuốt ve cánh môi đỏ bừng, hơi thở của cô khiến ngón tay anh bỏng rát. Theo bản năng thôi thúc, chiếc lưỡi hồng hồng vươn ra, liếm ngón tay anh. Anh vẫn còn nhớ như in cảm giác tê tê sung sướng khi được chiếc lưỡi xinh đẹp đó trêu chọc trên sàn nhảy. Ngón tay thuận theo mong muốn của chủ nhân, chui vào miệng, khều thử chiếc lưỡi, và bất ngờ đáp trả là hàm răng cô nghiến lại, rất nhẹ, mài mài ngón tay anh. Rồi như hối lỗi, môi cô mở ra, chiếc lưỡi quấn quýt ngón tay, cố gắng ngậm sâu hơn.

“Ừ... ưm..." Tiếng rên rỉ sắc tình bật thoát khỏi môi cô.

Huỳnh Thiên Bảo không kìm được nữa, anh rút ngón tay rồi nhanh chóng ngậm lấy chiếc lưỡi đang quơ quơ bất mãn. Được thỏa mãn vì chiếc lưỡi bị ngậm hút vặn xoắn thô bạo, Thiên An rướn người lên, dùng ngực mài lên cơ thể người đang đè lên cố. Cách lớp quần áo khiến cô thấy bất mãn, tay cô xoa lên ngực anh, vội vã như muốn xé áo anh ra, tiếc là sức lực không có, đầu óc mụ mị cũng quên cách cởi. Màu đỏ bắt đầu lan trong mắt khiến cô càng khẩn trương rối loạn.

Huỳnh Thiên Bảo không chán ghét sự thân cận cơ thể theo bản năng sau khi bị ngấm thuốc của cô, anh chỉ bất ngờ cử chỉ ngây ngô đáng yêu này. Không có sự lẳng lơ quyến rũ của người từng làm chuyện chăn chiều, chỉ có sự đòi hỏi rất nguyên thủy của một đứa trẻ khi không được như ý.

Anh hơi nhổm người khiến nụ hôn dừng lại, một sợi nước trong suốt kéo dài giữa hai người. Đôi mắt người con gái dưới thân đã hờn dỗi long lanh nước vì bị bắt nạt.

Điều chỉnh cơ thể, Huỳnh Thiên Bảo lại cắn mút đôi môi khiến anh bắt đầu thấy nghiện. Tay anh luồn vào vạt áo, vuốt nhẹ vòng eo cô, cảm nhận cô giật nảy, ưỡn cong cơ thể vì kích thích.

Eo Thiên An rất nhỏ, mảnh khảnh, cảm tưởng hai bàn tay anh cũng đủ ôm trọn.

Thiên An có làn da mịn màng căng mọng, do tác dụng của thuốc khiến người cô nóng hừng hực, Huỳnh Thiên Bảo rất yêu thích cảm giác rạo rực nóng ẩm trong lòng bàn tay. Anh vuốt ve mơn trớn, tay ngày càng dời lên cao. Khi chạm đến một thứ tròn trịa cao vút, anh chợt nhớ bộ quần áo nữ phục vụ thay cho Thiên An không có đồ con.

Chỉ cần nghĩ đến bên dưới cô chỉ có chiếc quần ngủ dài là mũi anh thấy nóng. Huỳnh Thiên Bảo kinh sợ khi nghĩ đến bản thân sẽ chảy máu cam. Chỉ vài giây cứng người, Thiên An đã ưỡn cao, cạ thứ tròn trịa mềm mềm vào tay anh, như muốn mời chào hãy dày vò chúng, hãy đối xử với chúng thật thô bạo. Thứ bé xíu gãi gãi lòng bàn tay, Huỳnh Thiên Bảo hoàn toàn bùng nổ, thì có tiếng gõ cửa ngập ngừng.

“Tổng giám đốc. Có Đỗ thiếu gia và Phạm nhị thiểu đến tìm ngài”

“Nói tôi không có ở đây

".." Vệ sĩ như đã chuẩn bị trước, nói thật nhanh “Hai ngài chuyển lời là nếu ngài không ra gặp, họ không ngại tìm quản lý lấy chìa khóa đầu ạ”

Huỳnh Thiên Bảo chửi bậy rồi tránh khỏi người Thiên An, đưa tay cào cào tóc.

Nhìn cô đang rụt vai lại, mắt sũng nước nhìn mình ngơ ngác, anh chỉnh những sợi tóc lòa xòa, nhặt lại gối rơi xuống sàn từ lúc nào, đưa tay cài lại khuy áo bị tuột. Cơ thể cô hơi run khi ngón tay mát lạnh của anh chạm lên áo. Xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, anh cảm thấy mỗi tấc da thịt cô đều đang kêu gào đòi anh hôn lên đó, đánh dấu chúng.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Anh không muốn xảy ra quan hệ khi cô trúng thuốc.

Anh trấn an cô cũng như tự nhắc nhở bản thân "Cô đừng lo, bác sĩ đang đến. Sẽ không có chuyện gì nữa đâu”

Thiên An chớp chớp mắt như hiểu lời anh, cử chỉ ngây thơ đáng yêu này chọt đúng tim anh. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi đứng dậy ra ngoài.

Cửa vẫn không được đóng chặt, cứ như qua khe cửa nhỏ xíu, sự liên kết giữa anh và cô mãi mãi không biến mất.

“Đỗ Minh Trí! Phạm Duy Sơn! Tốt nhất hai cậu cho tôi một lý do chính đáng” Anh rít qua kẽ răng nhìn hai thằng bạn thân đang cười nham nhở.

“Thư ký của tôi báo cáo nhìn thấy cậu bế một cô gái xinh đẹp trần trùng trục đi mở phòng” Đỗ Minh Trí nhón chân nhìn qua lưng bạn thân, cố gắng nheo mắt hy vọng thấy điều kỳ diệu nào đó trong cái khe cửa nhỏ xíu.

“Cậu đuổi việc thư ký nhiều chuyện đó đi, mai tôi tặng cậu một thư ký có chuyên môn hơn”

“Trợ lý của tôi báo cáo nhìn thấy cậu và đoàn vệ sĩ hùng hổ lật tung khách sạn để bắt gian phu dâm phụ" Phạm Duy Sơn nói ngắn gọn súc tích. “Trợ lý khẳng định đã nhìn thấy cặp sừng dài hai mét hiên ngang trên đầu cậu”

“Bảo trợ lý của cậu ngày mai chờ đơn khởi kiện của luật sư”.

Mặc dù vẫn còn xấu hổ vì vừa nãy bản thân để mặc thuốc chi phối hành động, Thiên An cũng không khỏi bật cười khi nghe đoạn đối thoại vọng từ ngoài cửa vào. Cô rất hiếu kỳ về bạn bè của Huỳnh Thiên Bảo. Tiếp xúc lâu nay, cô ít nhiều hiểu một phần con người anh, lạnh lùng mà trượng nghĩa, lãnh đạm mà chu đáo, chỉ riêng khiếu hài hước như vừa rồi là cô chưa từng thấy.

Một Huỳnh Thiên Bảo - người đàn ông có thể xâm nhập và chi phối sự tự chủ của cô.

"Chuyện gì vậy? Có bao giờ tôi thấy cậu phải xuất động cả đoàn vệ sĩ làm ầm ĩ thế đâu?”

"Tại sao phải để nhiều người đứng trông coi bên ngoài?”

“Trong đấy là ai?

“Vợ tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK