Chương 10: Chồng hờ yếu sinh lý?
Khi Vũ Ngọc Thiên An tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Trên mình cô đắp chiếc chăn mỏng, cổ nằm im trong chốc lát để cơn đau đầu qua đi. Đáo mắt nhìn căn phòng xa lạ, trí não xử lý tình huống, phân tích nguyên nhân hậu quả, cuối cùng cô nhớ ra chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại tỉnh dậy khỏa thân trên chiếc giường này.
Bịt mắt được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, Thiên An dỏng tại lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, không có bất kỳ âm thanh nào. Cô ngồi dậy khiến chăn mỏng trượt xuống eo, mái tóc xoăn dài cọ vào tấm lưng trần, gò ngực trắng muốt đầy đặn xấu hổ lộ ra trong không khí.
Thiên An thử cử động cơ thể, không đau nhức như dự kiến. Cô chưa từng trao lần đầu cho Quách Tuấn Anh, nhưng ở tuổi này cô vẫn có kiến thức hiểu biết về tấm màng kia. Không nhẽ người kia quá ngắn quá nhỏ, nên không đủ sức gây đau đớn cho lần đầu tiên? Vứt ngay suy nghĩ quái đản ra khỏi đầu, Thiên An vội quấn chăn đi vào buồng tắm, cô muốn kiểm tra thân thể để chắc chắn.
Đứng trước tấm gương ngắm nghía cổ và ngực, không có mấy dấu hôn đỏ chót nhức mắt, Thiên An ngồi xổm dạng chân ra, lấy một tư thế uốn dẻo độ khó cao, kiểm tra nơi giữa hai đùi. Sau một hồi vần và cơ thể, cô không tìm được bất kỳ dấu vết nào cho việc thất thần.
Sau tiếng thở phào nhẹ nhõm, cô òa khóc nức nở, không rõ nên vui hay nên buồn. Động tác ngồi thụt xuống ôm mặt khóc khiến khuỷu tay cô gạt phải nút mở vòi hoa sen. Nước lạnh ồ ạt dội lên cơ thể cô. Lạnh buốt và đau nhói. Nhưng giờ đây Thiên An cần cảm giác đó để chứng minh bản thân không phải đang mơ.
Liên tục kỳ cọ, đến mức da cô đỏ tấy lên vì đau, Thiên An mới cảm thấy cơ thể cô bớt bẩn hơn một chút. Lau khô người, cô nhớ ra quần áo bên ngoài phòng ngủ, cô đành khoác áo choàng tắm vào, kéo vạt áo kín nhất có thể.
Bên ngoài phòng đợi cô không phải là người đã mua cô, mà là chị Khánh đang đứng nhìn ra cửa số, đưa lưng lại phía cô.
“Mặc quần áo vào. Ngồi đây chị nói chuyện”.
Giấu sự ngượng ngùng vào trong, cô bối rối cầm quần áo vẫn vứt ngổn ngang dưới chân giường lên thay. Chị Khánh biết cuộc mua bán dơ bẩn này, cô thấy không cần thiết tránh đi thay đồ.
Mặc xong quần áo, xếp gọn chăn bừa bãi trên giường, Thiên An hít vào thở ra mấy cái để lấy dũng khí, rồi mới dám đối diện chị Khánh.
Cô ngồi lên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, tâm lý cô không cho phép bản thân ngồi lại trên chiếc giường mà đêm qua khỏa thân làm chuyện hoang đường với người khác.
Chị Khánh vẫn đứng tại chỗ “Vị khách mua em muốn thay đổi hợp đồng”.
Thiên An rất bất mãn với tiếng "mua" nên cô nói không lựa lời “Họ thay đổi thời hạn một năm thành một đêm?”
Chị Khánh không trả lời, chỉ nhướn mày nhìn cô. Thiên An xấu hổ sở mũi, bĩu môi nói nhỏ “Em cũng biết bản thân không cao giá đến mức đấy. Nhưng vẫn có quyền hy vọng chứ”.
Không để cô lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, chị Khánh vào thẳng trọng tâm “Chị chỉ giúp em tới đây được thôi. Vị khách này là người không thể đắc tội” Chị nhìn về cánh cửa thông sang phòng ngủ bên cạnh “Họ đang chờ em bên đấy. Theo quan sát của chị, hợp đồng thay đổi không phải vì họ không vừa ý sau đêm qua. Nên em đừng lo lắng”
Không nhận được phản ứng của cô, chị Khánh dụi điếu thuốc trên tay vào tường, thở dài. Chị không tránh khỏi tự thấy có lỗi khi không giúp được cô.
Đỗ Kim Khánh đi ra khỏi phòng, để lại một mình Thiên An vẫn đang cúi đầu trầm tư. Chị nghĩ cô bạn nhỏ này cần thời gian để đưa ra quyết định.
Thiên An cũng không rối rắm quá lâu, cô đã đồng ý bán mình một năm, thì còn có gì không thể vượt qua. Ưỡn cao ngực, thẳng lưng đi đến cánh cửa, Thiên An đẩy ra dứt khoát.
Căn phòng như là nơi làm việc và đọc sách. Một giá sách cao đến trần nhà, bên trên rất nhiều quyển sách dày cộp, một bàn làm việc, một bộ salong nhỏ, và cửa sổ rộng mở hứng ánh mặt trời. Thiên An cau mày nhìn người đàn ông trong phòng.
Cô từng xem phim, coi quảng cáo, nhưng đúng là chưa thấy qua diễn viên ca sĩ nào có sức hút như người đàn ông này. Không nói đến khuôn mặt đường nét rõ ràng, lông mày chữ V, mũi cao và thẳng, hốc mắt sâu càng sâu hơn khi chứa đựng đôi mắt rồng đen nhánh, chỉ riêng khí chất ổn trọng nam tính cũng đủ khiến Thiên An bị choáng ngợp, tay cô vẫn cứng đờ giữ nguyên tư thế mở của.
Huỳnh Thiên Bảo khẽ cười, tuy môi anh chỉ hơi nhếch lên, nhưng cũng đủ biểu đạt tâm tình rất vui vẻ. Anh nhìn cô gái xinh đẹp, thiện ý nhắc nhở, tay anh chỉ chỉ ra dấu.
Mặt Thiên An đỏ chót, phản ứng của cô lại càng bất ngờ. Cô chủ động lui bước, đóng cửa lại. Tiếng gõ cửa vang lên. Huỳnh