Chương 6: Một trăm triệu, ném tiền như rác
“Tao xin lỗi! Tình cảm gần 20 năm không bằng một thằng sở khanh, tạo đúng là mắt mù. Xin lỗi mày rất nhiều. Tao sẽ bắt gã ta trả giá. Lừa tình cảm thì tao coi như bị chó cắn, chứ chuốc thuốc rồi giở trò đồi bại với mày, tao sẽ không để yên đâu”.
Nguyễn Giao Giao nói liên tục hơn một tiếng đồng hồ. Sau một đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, sau cả ngày trằn trọc phân tích đúng sai, cuối cùng cô bạn thân cũng nhận ra mình khốn nạn thế nào khi hiểu lầm Thiên An. Cô nàng vội vàng bỏ chặn và gọi điện cho cô, dù lúc đó là năm giờ sáng.
Chuyện sau đây rất đơn giản: Huỳnh Thiên Bảo nghe điện thoại, giải thích sơ qua sự việc, rồi bàn giao mọi thứ cho cô, anh bỏ đi không lưu lại cách liên lạc.
Nguyễn Giao Giao ngồi bên giường trông nom đến khi Thiên An tỉnh lại. Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô, thuốc kích dục đã được loại bỏ. Cô may mắn được đưa đến bệnh viện sớm, nên cũng không bị cảm khi trúng nước mưa.
“Uống đi” Cảm thấy tại bắt đầu hơi ù ù, Thiên An cầm chai nước khoáng trên tủ, vỗ vỗ lên khuôn mặt đang phồng mang trợn mắt tức giận. “Nói nhiều vậy, không khát à?”
Nguyễn Giao Giao liếc xéo bạn, giật chai nước tu ừng ực, không chút kiểu cách. Uống phân nửa chai, cô nàng lại tiếp tục "Tao sẽ cho gã thân bại danh liệt. Đừng tưởng làm ở Hội luật sư thành phố mà không ai dám động. Làm luật sư thì có thể tự đứng ra cãi cho chính mình.”
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ trung niên xa lạ bước vào cắt ngang lời Nguyễn Giao Giao.
Tóc đen búi cao, chiếc đầm nhung dài chấm đất càng làm nổi bật sợi dây chuyền gắn đá cầu kỳ trên cổ, khuôn mặt bà nghiêm nghị như cô chủ nhiệm cấp ba từng dạy Thiên An. Nếu bỏ qua vết chân chim nơi đuôi mắt, chỉ nhìn nước da được bảo dưỡng kỹ mọi người rất khó xác định đúng tuổi của phu nhân cao quý này.
“Cô tên Vũ Ngọc Thiên An phải không? Người phụ nữ lên tiếng, giống với vẻ ngoài nghiêm khắc, giọng bà khá lãnh đạm. “Dạ, là con. Dì là.” “Tôi là mẹ Thiên Bảo”
"Thiên Bảo.” cô chưa kịp nói hết câu "... là ai?” thì bà lại giơ tay lên cắt ngang.
“Theo thư ký báo cáo, đêm qua Thiên Bảo đưa cô đến bệnh viện cấp cứu vì sảy thai. Tôi rất tiếc về chuyện đứa bé không giữ được. Nhưng tôi rất hiểu con trai mình, nó không bao giờ làm ra những chuyện hoang đường như vậy. Chắc chắn đứa bé không phải con của Thiên Bảo. Con gái các cô muốn gả vào nhà giàu, dùng việc mang thai để lừa gạt, vu khống cho Thiên Bảo, loại này tôi đối phó rất nhiều”.
Nhướn mày, Thiên An quay sang cô bạn thân nãy giờ vẫn há hốc miệng lắng nghe “Bệnh viện này hôm nay có đoàn phim đến quay à?”.
“Cô.." Người phụ nữ xanh mặt, bà hiểu mình vừa bị một cô nhóc ít tuổi trào phúng. Thư ký cam đoan đã tìm hiểu kỹ càng chuyện đêm qua: đại thiếu gia vội vàng bế một cô gái máu chảy ướt đùi đến cấp cứu ở bệnh viện mà cậu út đang làm Phó viện trưởng.
Theo điều tra, cô gái tên Vũ Ngọc Thiên An, 24 tuổi, tình trạng sức khỏe đã ổn định. Máu chảy ướt đùi, từ nơi riêng tư chảy ra không phải động thai thì cũng là sảy thai. Chỉ qua một đêm, bệnh nhân đã có thể tỉnh táo nói chuyện, chứng tỏ cái thai vẫn an toàn.
Đã quá quen với các chiêu trò lừa gạt này, người phụ nữ rút xấp tiền polime loại năm trăm nghìn trong túi ra. “Đây là một trăm triệu, cô cầm lấy rồi đừng đến tìm Thiên Bảo nữa. Cái thai vốn không phải của nó, cô giữ hay để là chuyện riêng của cô. Cô chỉ cần đừng bám lấy nó. Tôi sẽ không chấp nhận loại con gái chưa chồng đã chửa như cô, đặc biệt cái thai trong bụng cô không phải của Thiên Bảo”.
Nghe tới đây, Thiên An biết là nhầm người, cô mở miệng để giải thích thì lời nói thoát ra hơi lệch chủ đề “Thời đại nào rồi mà dì còn cổ hủ như vậy. Nhiều người cưới nhau cả đời không có nổi mụn con, nếu có bầu trước khi cưới cũng là lộc trời cho, sao lại hắt hải ngăn cấm”.
“Gia đình tôi gia giáo, không nhận nổi loại con dâu không biết liêm sỉ”
Chiếc lưỡi mài mài hàm răng trên, Thiên An bắt đầu thấy ngứa miệng. “Bình thường một cô gái không biết liêm sỉ, dì mua bao nhiều một người?”
Phải mất mấy giây người phụ nữ mới hiểu lời cô nói, bà cảm thấy bị xúc phạm. Từ trước đến nay chưa ai ăn nói xấc xược hỗn láo như vậy với bà.
"Cha mẹ cô không dạy cô phép tắc lễ nghĩa với trưởng bối à? Đây là thái độ cô nên có với mẹ của người cô yêu hả? Cô nhìn lại bản thân xem, từ trên xuống dưới có chỗ nào tốt đẹp để xứng với con trai tôi?”
“Dì hiểu lầm ý con rồi. Con chỉ muốn biết cái giá con nhận được nếu đồng ý thuận theo lời dì” Thiên An nhún nhường nói, nụ cười của cô vô hại như muốn lấy lòng người đối diện.
“Một trăm triệu. Số tiền không lớn, nhưng cũng đủ để cô mở quán buôn bán nhỏ”.
“Con trai của gia đình gia giáo rẻ mạt vậy á dì?” lần này Thiên An ngạc nhiên thật sự. Cô vẫn thấy phim truyền hình thường sẽ báo giá hai, ba tí gì đó mà.
"Cô đừng làm càn. Cái thai vốn không phải của Thiên Bảo. Cho cô từng đó đã là vì thương cho phận con gái một thân một mình bụng mang dạ chửa. Cô không những ăn nói vô phép, lòng tham còn không đáy”
“Nãy giờ dì chửi con vượt sự kiên nhẫn rồi đó” Thiên An vật đứng lên, rời khỏi giường. Người phụ nữ thấy cô bước về phía mình với khuôn mặt hầm hầm, theo phản xạ cũng lùi lại, nhưng cảm thấy làm vậy khiến bà càng yếu thế nên gắng gượng gồng mình nhìn chằm chằm cô.