Có vẻ hội trường này được một nhà giàu có nào đó đang tổ chức mừng thọ. Các bàn tiệc sắp xếp theo kiểu buffet tự chọn, mọi người đi qua đi lại chào hỏi và làm quen. Thiên An cảm thấy may mắn hôm nay cô mặc sườn xám, trang phục không quá quê mùa lạc lõng trong bữa tiệc xa hoa này. Cô cố gắng hòa mình vào dòng người, len lỏi đi dần đến đối diện căn phòng, theo hành lang dẫn đến khu phục vụ và bếp. Bằng kinh nghiệm làm thêm nhiều năm, rất nhanh cô thoát được ra bằng cửa sau của nhà hàng.
Cố chống lại cái đầu ong ong, bước chân Thiên An ngày càng loạng choạng không vững. Mặc dù cô thoát được Đinh Mạnh Khương qua cửa sau nhà hàng, nhưng không ngờ phía sau nhà hàng lại là con ngõ nhỏ tối đen âm u. Cô biết bản thân phải đến bệnh viện, cần đến nơi nhiều người qua lại để được giúp đỡ.
Một lần nữa ấn số Nguyễn Giao Giao, nhưng trả lời cô chỉ là sự im lặng đáng sợ, cô biết bạn thân chưa bỏ chặn mình. Đạp mạnh lên tường để trút giận, cô quyết định việc đầu tiên gặp lại bạn thân, cô phải đánh thật đau mới được.
Cuối cùng Thiên An chỉ có thể dựa vào sức lực bủn rủn của đôi chân, cô lệ bước, tay bám lên tường cố gắng đi nhanh hết sức có thể. Cả con ngõ là hai bức tường cao loang lổ xi măng lạnh lẽo, đèn đường phía xa không cách nào với tới nơi này.
Đến khi cô thở phào nhẹ nhõm vì bản thân cũng được đứng dưới ánh sáng vàng vọt của đèn đường, chào đón cô chính là tiếng đánh đấm hự... huych... bốp... bốp...
Ngay dưới cột đèn đường là bốn năm dáng người đang lăn xả vào vật lộn đánh nhau. Thiên An rất muốn ngước lên nhìn trời tự hỏi: xui xẻo kiên quyết không chào tạm biệt cô phải không? Tiếc là đầu óc cô không đủ tỉnh táo để biết phía trên cao, mặt trăng và sao đã bị đám mây đen kịt che kín, nên không hồi âm được.
Ngồi nấp xuống thùng rác to bẩn thỉu ngay đầu ngõ, Thiên An dự tính chờ đám côn đồ đánh nhau xong rời đi thì cô sẽ chạy ra đường lớn gọi xe. Quyết định nhanh trong đầu, cô đánh giá cục diện trước mắt. Đây không phải là quần ẩu, mà là ba bốn người đơn phương chèn ép một người. Người đàn ông đứng giữa dáng cao ngất, tuy bị trúng mấy đấm nhưng nhìn thân thủ nhanh nhẹn đó, cô hồ nghi người này từng học qua khóa huấn luyện chính quy về tự vệ.
Bịt chặt miệng để không hét lên, Vũ Ngọc Thiên An trơ mắt nhìn người đàn ông cao ngất đó ăn một gậy vào lưng. Cơ thể người đàn ông đập mạnh lên tường, anh ta theo đà xoay lại tung cú đá trúng cằm một người bên trái. Không rõ vì thấy người đàn ông bị đánh quá thê thảm, hay vì cảm thấy thuốc ngày càng ngẩm khiến cơ thể hừng hực hưng phấn cùng giữa hai chân bắt đầu ướt, mà cô còn có tâm tình hộ nhỏ “Cố lên! Đúng, đầm hắn. Móc cằm hắn. Đá vào chim... ối... Giỏi lắm chàng trai!!!”
Do bị người đằng sau ghì cổ, Huỳnh Thiên Bảo theo đà ngả ra sau, thuận thể lấy sức bật đá trùng hạ bộ người phía trước. Khúc gỗ thô to lúc nãy đánh trúng lưng, vết thương bị động đến đau buốt càng khiến anh càng điên cuồng đấm đá.
Hôm nay là ngày vô cùng xui xẻo. Cả buổi chiều thảo luận, tranh cãi gay gắt, sửa đổi lên xuống nhiều lần, Huỳnh Thiên Bảo đã nhún nhường hơn ngày thường, vậy mà hợp đồng hợp tác với công ty đối tác bên Nhật cũng không thành.
Từ khi chính thức tiếp quản gia nghiệp, dẹp yên các lão cáo già quái vật cổ đông, đứng vững
vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Hando, đây là lần đầu tiên Huỳnh Thiên Bảo thất bại trong việc thu mua một công ty bên Nhật. Mặc dù việc này không ảnh hưởng gì đến cổ phiếu hay doanh thu của công ty, nhưng cái tôi quá cao khiến anh thấy khó chịu.
Để giải tỏa, Huỳnh Thiên Bảo không đến quán bar quen thuộc, anh theo đề cử của thư ký, xuống quán bar bên dưới tầng hầm tòa nhà.
Trên đường đi chạm trán cô gái xinh đẹp cá tính đã mấy lần đụng độ. Tâm trạng bực bội không khiến anh nghĩ là duyên phận, đặc biệt cô gái còn để mặt mộc tung tăng ngoài đường, mất mỹ quan xung quanh, nên anh mới có tính lấy son ra trêu đùa.
Nốt nhạc đáng yêu, nhưng không đủ sức kéo toàn bộ tâm trạng anh về bình thường. Sau đó hàng loạt khó chịu nối tiếp bực bội lần lượt xếp hàng ập lên anh.
Với khí tràng âm trầm lạnh nhạt nên dù có vẻ ngoài điển trai, đã không cô nàng chân dài nào đến làm quen thì cũng thôi, đằng này lại là một tên con trai lân la đến mời rượu.
Anh nhìn chằm chằm vào vùng ngực phẳng lỳ, cùng chiếc quần da ôm bó sát, dù người đang ngồi khép nép bên cạnh giọng nói mềm mại đến mấy, có trưng khuôn mặt đáng yêu kèm ánh mắt long lanh ngây ngô của trẻ vị thành niên, anh hoàn toàn khẳng định đây là một tên đực rựa. Đực rựa thì đến mồi chài anh làm cái khỉ gì? Đến làm bao cát cho anh đấm à?
“Cút!!!” Một câu một chữ, đơn giản mà cũng đủ ý, dư sức mang đến cho anh rắc rối phía sau.
Ngồi khoảng một tiếng đồ hồ, uống gần hai chai rượu, Huỳnh Thiên Bảo đi khỏi quán bar với bốn, năm cái đuôi đằng sau. Rượu không làm anh say, nhưng đủ sức khiến anh hưng phấn, muốn phát tiết. Anh không gọi lái xe đến đón, mà cố tình đi vòng vèo vào nơi vắng người rồi ôn chuyện của những người đàn ông.
Mấy tên này là bạn bè tên đực rựa mời anh rượu, đều là muốn lấy lại mặt mũi cho bạn, cũng như dằn mặt kẻ có tiền.
Vậy là có vụ quần ẩu để Thiên An đụng phải.
Thiên An không biết toàn bộ nguyên nhân hậu quả, cô chỉ thấy cơ thể sắp đến giới hạn, lý trí chuẩn bị rời bỏ cô đi. Dứt khoát và ngoan độc, Thiên An cắm thẳng chân ly rượu thủy tinh vỡ lên đùi. Cơn đau tê buốt xuyên lên óc, nơi máu chảy ra cháy rát. Cô không rõ thuốc kích dục mình. uống vào nặng đến mức nào, nhưng trong khi còn đôi chút tỉnh táo, cô mở điện thoại, ấn tìm còi xe cảnh sát rồi mở loa to hết cỡ.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong đêm tối, giữa không gian vắng bóng người của ngõ nhỏ, khiến cú đấm của người đàn ông cao ngất bị trật, anh ta hơi vấp chân lao về phía trước. Mấy người còn lại chứng không đến năm giây, cùng hò nhau tháo chạy về phía ngõ nhỏ bên trái.
Cơ thể người đàn ông lung lay, phải chống tay lên tường mới ổn định không ngã ngồi xuống đất. Khi người đàn ông ổn định trọng tâm, tiếng còi xe cảnh sát cũng ngừng bặt. Sự tĩnh lặng lại bủa vây con ngõ nhỏ.
Thiên An rụt cổ lại, cô chắc chắn người đàn ông cũng đã kiệt sức. Cô biết bây giờ phải đứng lên, chạy ra ngoài đường lớn, nhờ người đi đường đưa giúp đến bệnh viện, nhưng cơ thể râm ran như hàng trăm con kiến bò dưới da, hoàn toàn tước lấy mọi sức lực của cô. Ngay cả cơn đau nơi đùi cũng không đánh lại thứ thuốc cô đã uống.
Khóe miệng Thiên An nhếch lên như đang cười, hai hàng nước chui vào miệng cô khiến cô hiểu bản thân yếu đuối và nhỏ bé đơn độc đến nhường nào. Một giọt, hai giọt... năm giọt... rào... rào...
Hóa ra không phải nước mắt mềm yếu, mà là mưa. Cơn mưa khá lớn, đến vội vã, vồ vập lên cơ thể rách nát của cô, rửa trôi chỗ máu loang lổ trên đùi. Nhờ mưa mà Thiên An tỉnh táo hơn chút, cô lại bắt đầu thấy lạnh. Nóng bên trong, lạnh bên ngoài, hai thứ đối chọi như muốn bức điện cô.
“Tiếng còi xe cảnh sát là cô tạo ra à?”
Có giọng nói vọng từ trên xuống, cô ngẩng lên nhìn. Lờ mờ trước mặt là một người đang ôm chặt bụng, khuôn mặt ngược ánh đèn đường nên không rõ ràng lắm.
“Ừ. Tôi vừa cứu anh!” Giọng cô run lên vì lạnh, nhưng từ tốn từng từ thật chậm.
“Cảm ơn cô!”
“Không phải là nên lấy thân báo đáp à?” Thiên An không còn biết cô đang nói gì, cô chỉ biết phải nói chuyện để giữ đầu óc tỉnh táo.
“Cô hình như sốt” Một bàn tay to áp lên trán cô, thuốc mê trong người thôi thúc cô cọ cọ vào lòng bàn tay. "Sốt hay nói những điều không bình thường”.
“Điều bình thường là gì?”
“Ví dụ như cầu xin tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Với cơ thể tàn tạ đầy vết thương của anh?”
“Một con mèo nhỏ, tôi vẫn ôm được”. Bàn tay trên trán cô trượt xuống gò má, vuốt ve nhè nhẹ. Tất cả các mạch máu trong cơ thể cô đều đang kêu gào bản thân giữ lấy bàn tay đó, chúng thèm khát sự ôn nhu này.
Mỗi cô hé ra, để mặc ngón tay trượt vào miệng, chơi đùa với chiếc lưỡi hồng hồng. Cô nhập phồng thở dốc, hơi thở ngày càng dồn dập khi lưỡi bị cuộn tròn theo ngón tay, chút chất lỏng trong suốt tràn khỏi khóe môi, nước mưa rơi đến cuốn dọc theo cổ, phủ lên chiếc sườn xám ướt sũng. Các đường nét cơ thể càng hiện rõ hơn trong lớp vải bó sát người.
Để thỏa mãn nỗi khát khao chân thực của cơ thể, Thiên An đưa hai tay lên vòng qua gáy người đàn ông, giọng nói vốn trong trẻo vì nhuốm thuốc mà trở nên ngọt lịm “Vậy thì, ôm lấy tôi... đưa tôi đến bệnh viện”