Lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hiển thị trên ứng dụng cậu nghĩ nó là cuộc gọi rác nên không hề kiểm tra lại.
“Tôi xin lỗi, xảy ra chút chuyện điện thoại hỏng rồi.” Lưu Hiên chầm chậm viết ra mấy chữ.
Trình Trục Tư nhẹ nhõm cả người, bình ổn nói: “Cậu không xảy ra chuyện là được rồi, lỡ hẹn cũng chẳng sao, làm tôi cứ lo sốt vó.”
Cậu ta ái ngại nói: “Tôi biết địa chỉ nhà anh cậu nhưng không dám đến, thật sự xin lỗi.”
Quả là một lựa chọn sáng suốt nếu như đến rồi cũng không vào được, càng ngượng ngùng hơn. Nhưng mấy chuyện này không quan trọng bằng việc thi cử trước mắt, may mắn là cả hai đến sớm có thể trao đổi thống nhất một số thứ.
Vừa qua một tiếng bàn tính ám hiệu cuối cùng cũng đã đưa ra một phương án cực kỳ tốt. Tay phải mặc định số câu trong đề bài, tay trái là đáp án nhưng đây chỉ áp dụng một nửa trong bày làm chứa số câu từ một đến năm, mười một đến mười lăm lần lượt như thế cho đến bốn mươi mốt đến bốn mươi lăm, bọn họ còn chuẩn bị thêm hai phương án nữa để trao đổi với nhau.
Nếu như bút chì được đặt ở giữa mép bàn quy định là sáu thì đổi đầu sẽ thành chín, đặt phía trên sẽ được quy định là bảy, dưới cùng là tám. Cục tẩy quy định là số một nếu nằm ngang, số hai là đứng, bút bi được đặt bên phải bút chì được quy định là ba, bê trái là bốn để quy định cho số câu. Cục tẩy được đặt phía trên cây thước đán án sẽ là a, bên dưới là b, trái c, phải d.
Ngoài ra còn một phương án dự phòng khác phòng trường hợp bất trắc.
“Có nhớ hết không?” Dòng chữ được đưa đến trước mặt Trình Trục Tư, cậu thì thư thả uống nước ấm từ bình giữ nhiệt, phong thái tao nhã thu hút vài ánh mắt qua đường.
Trình Trục Tư tự tin nói: “Cậu đừng xem thường trí nhớ của tôi.”
Lưu Hiên biết rõ cậu ta ghi nhớ tốt, nên mới dồn hết tâm huyết bàn mưu tính kế gian lận chứ không ôn bài giúp. Một tiếng đồng hồ không kịp để ôn, nếu cố thì chỉ vớt vác đúng ba điểm, và một điểm lụi đại.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu đến thời gian thi, trong lòng Trình Trục Tư đột nhiên cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Gian lận nhiều lần rồi, bị bắt cũng nhiều nhưng lần này không giống như vậy.
Đúng như Lưu Hiên dự đoán, bọn họ không ngồi gần nhau như ngày hôm qua, may mắn là không ngồi quá xa, giống như ông trời đang phù hộ bọn họ vậy, cả hai ngồi xéo nhau cách ba bàn, vừa vặn có thể xem những dụng cụ học tập mà Lưu Hiên đặt ở ngoài mép bàn.
Lần này ngồi bên cạnh cậu là Dạ Vu Ngôn, một đáp án không lường trước.
Mặc dù hắn ta ngủ ít làm nhiều, dáng vẻ tuy tiều tụy nhưng không đánh gục được gương mặt ấy, đôi mắt tồn tại quầng thâm là điều đương nhiên, dáng mắt sâu nên hơi thiên về hướng lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần.
Sau khi nhận được đề thi và tờ điền đáp án, Lưu Hiên chăm chú làm bài, một giây cũng không ngơi tay, đôi mắt gần như dính chặt trên đề bài. Cậu làm xong thì thời gian còn lại vỏn vẹn mười hai phút.
Người nên nôn nóng lại không hề nông nóng, Trình Trục Tư suốt quá trình đều chống tay lên cằm nhìn người bạn thân làm bài.
Cậu cẩn thận dùng một ngón tay bên bàn tay phải chạm vào mép bàn gần như là động tác tự nhiên. Sau đó dùng bàn tay trái biểu bị đán án, giám thị có trong phòng lướt qua như không có chuyện gì.
Trình Trục Tư không rời mắt, tay ghi lại đáp án, bọn họ ra hiệu liên tục trong năm câu đầu.
Trong lúc đợi Trình Trục Tư tô đen năm đáp án đầu tiên, cậu đặt cây bút chì ở giữa mép bàn, cục tẩy nằm phía trên cùng của cây thước.
Trình Trục Tư quan sát kỹ lưỡng tay nhanh chóng ghi lại, đổi đầu viết chì nhưng hiện trường của cục tẩy và thước vẫn nằm im, sau đó di chuyển bút chì lên xuống. Thoáng chốc đã xong chín câu đầu, tiếp đến là chín câu sau, thuận lợi hoàn thành bốn mươi lăm câu trên tổng số năm mươi câu.
Năm câu cuối cùng lần lượt là mười, hai mươi, tiếp nối đến năm mươi. Lưu Hiên dùng tay trái gõ vào mép bàn, mỗi lần hoàn thành một thì nắm chặt lại rồi tiếp tục qua câu mới.
Giám thị có lẽ đẫ lơ là cảnh giác không cần nói cũng biết vì học lực của Lưu Hiên, đã đứng cuối lớp, so với toàn trường thì hơn được một người.
Vị ngồi bên cạnh nhìn một cái lập tức biết bọn họ đã tập dợt trước với nhau.
Còn hai phút cuối Lưu Hiên mạnh dạng tráo đề của mình cho Dạ Vu Ngôn, đối phương còn những hai mươi câu.
Hắn ta cho dù phản kháng cũng không thể làm gì được, hai phút này cùng lắm có thể giải được năm câu lụi mười lăm câu còn lại, chưa kể đến sắc mặt khó coi, đôi môi kia vốn quyến rũ nay lại trở nên nhợt nhạt.
Nhận được cái nhìn không mấy thân thiện, Lưu Hiên chắp tay áp lên trán mình chỉ còn thiếu bước lạy xuống mà thôi.
“Tôi xin lỗi, xảy ra chút chuyện điện thoại hỏng rồi.” Lưu Hiên chầm chậm viết ra mấy chữ.
Trình Trục Tư nhẹ nhõm cả người, bình ổn nói: “Cậu không xảy ra chuyện là được rồi, lỡ hẹn cũng chẳng sao, làm tôi cứ lo sốt vó.”
Cậu ta ái ngại nói: “Tôi biết địa chỉ nhà anh cậu nhưng không dám đến, thật sự xin lỗi.”
Quả là một lựa chọn sáng suốt nếu như đến rồi cũng không vào được, càng ngượng ngùng hơn. Nhưng mấy chuyện này không quan trọng bằng việc thi cử trước mắt, may mắn là cả hai đến sớm có thể trao đổi thống nhất một số thứ.
Vừa qua một tiếng bàn tính ám hiệu cuối cùng cũng đã đưa ra một phương án cực kỳ tốt. Tay phải mặc định số câu trong đề bài, tay trái là đáp án nhưng đây chỉ áp dụng một nửa trong bày làm chứa số câu từ một đến năm, mười một đến mười lăm lần lượt như thế cho đến bốn mươi mốt đến bốn mươi lăm, bọn họ còn chuẩn bị thêm hai phương án nữa để trao đổi với nhau.
Nếu như bút chì được đặt ở giữa mép bàn quy định là sáu thì đổi đầu sẽ thành chín, đặt phía trên sẽ được quy định là bảy, dưới cùng là tám. Cục tẩy quy định là số một nếu nằm ngang, số hai là đứng, bút bi được đặt bên phải bút chì được quy định là ba, bê trái là bốn để quy định cho số câu. Cục tẩy được đặt phía trên cây thước đán án sẽ là a, bên dưới là b, trái c, phải d.
Ngoài ra còn một phương án dự phòng khác phòng trường hợp bất trắc.
“Có nhớ hết không?” Dòng chữ được đưa đến trước mặt Trình Trục Tư, cậu thì thư thả uống nước ấm từ bình giữ nhiệt, phong thái tao nhã thu hút vài ánh mắt qua đường.
Trình Trục Tư tự tin nói: “Cậu đừng xem thường trí nhớ của tôi.”
Lưu Hiên biết rõ cậu ta ghi nhớ tốt, nên mới dồn hết tâm huyết bàn mưu tính kế gian lận chứ không ôn bài giúp. Một tiếng đồng hồ không kịp để ôn, nếu cố thì chỉ vớt vác đúng ba điểm, và một điểm lụi đại.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu đến thời gian thi, trong lòng Trình Trục Tư đột nhiên cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Gian lận nhiều lần rồi, bị bắt cũng nhiều nhưng lần này không giống như vậy.
Đúng như Lưu Hiên dự đoán, bọn họ không ngồi gần nhau như ngày hôm qua, may mắn là không ngồi quá xa, giống như ông trời đang phù hộ bọn họ vậy, cả hai ngồi xéo nhau cách ba bàn, vừa vặn có thể xem những dụng cụ học tập mà Lưu Hiên đặt ở ngoài mép bàn.
Lần này ngồi bên cạnh cậu là Dạ Vu Ngôn, một đáp án không lường trước.
Mặc dù hắn ta ngủ ít làm nhiều, dáng vẻ tuy tiều tụy nhưng không đánh gục được gương mặt ấy, đôi mắt tồn tại quầng thâm là điều đương nhiên, dáng mắt sâu nên hơi thiên về hướng lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần.
Sau khi nhận được đề thi và tờ điền đáp án, Lưu Hiên chăm chú làm bài, một giây cũng không ngơi tay, đôi mắt gần như dính chặt trên đề bài. Cậu làm xong thì thời gian còn lại vỏn vẹn mười hai phút.
Người nên nôn nóng lại không hề nông nóng, Trình Trục Tư suốt quá trình đều chống tay lên cằm nhìn người bạn thân làm bài.
Cậu cẩn thận dùng một ngón tay bên bàn tay phải chạm vào mép bàn gần như là động tác tự nhiên. Sau đó dùng bàn tay trái biểu bị đán án, giám thị có trong phòng lướt qua như không có chuyện gì.
Trình Trục Tư không rời mắt, tay ghi lại đáp án, bọn họ ra hiệu liên tục trong năm câu đầu.
Trong lúc đợi Trình Trục Tư tô đen năm đáp án đầu tiên, cậu đặt cây bút chì ở giữa mép bàn, cục tẩy nằm phía trên cùng của cây thước.
Trình Trục Tư quan sát kỹ lưỡng tay nhanh chóng ghi lại, đổi đầu viết chì nhưng hiện trường của cục tẩy và thước vẫn nằm im, sau đó di chuyển bút chì lên xuống. Thoáng chốc đã xong chín câu đầu, tiếp đến là chín câu sau, thuận lợi hoàn thành bốn mươi lăm câu trên tổng số năm mươi câu.
Năm câu cuối cùng lần lượt là mười, hai mươi, tiếp nối đến năm mươi. Lưu Hiên dùng tay trái gõ vào mép bàn, mỗi lần hoàn thành một thì nắm chặt lại rồi tiếp tục qua câu mới.
Giám thị có lẽ đẫ lơ là cảnh giác không cần nói cũng biết vì học lực của Lưu Hiên, đã đứng cuối lớp, so với toàn trường thì hơn được một người.
Vị ngồi bên cạnh nhìn một cái lập tức biết bọn họ đã tập dợt trước với nhau.
Còn hai phút cuối Lưu Hiên mạnh dạng tráo đề của mình cho Dạ Vu Ngôn, đối phương còn những hai mươi câu.
Hắn ta cho dù phản kháng cũng không thể làm gì được, hai phút này cùng lắm có thể giải được năm câu lụi mười lăm câu còn lại, chưa kể đến sắc mặt khó coi, đôi môi kia vốn quyến rũ nay lại trở nên nhợt nhạt.
Nhận được cái nhìn không mấy thân thiện, Lưu Hiên chắp tay áp lên trán mình chỉ còn thiếu bước lạy xuống mà thôi.