Cậu ra sức lắc đầu, cầm lấy điện thoại của hắn vào phần ghi chú rồi hoảng hốt ném sang một bên. Muốn giải thích bản thân vô ý thôi nhưng có vẻ mọi thứ đã muộn màng.
Nhìn dáng vẻ cuốn quýt của Lưu Hiên, hắn nhịn không được kéo khóe môi cong cong, nụ cười vô cùng nhạt nhòa: “Điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng, nếu như muốn nói thì cứ dùng đi.”
Cậu dính phải ảo giác gì rồi, Giai Thiệu Điền bị bệnh nên mới dễ giải như thế chăng?
“Tôi chỉ là không muốn ăn ở nhà, anh đừng đuổi việc.” Cậu đưa cho hắn.
Giai Thiệu Điền xem một cách qua loa rồi đáp: “Biết rồi, vậy cậu ăn bát này đi.”
Nhìn vào bát cháo còn ấm nóng, cậu chần chừ không muốn, không muốn giành phần ăn với người bệnh.
Nhận bát cháo về tay, Lưu Hiên thở ra một hơi đưa thìa cháo đến trước miệng đối phương, đời trước lẫn đời này cậu chưa từng đút cho ai đâu, Giai Thiệu Điền hời rồi.
“Cậu xem tôi là gì vậy?” Hắn cố kìm nén cảm xúc.
Cánh tay bất động một lúc lâu vẫn kiên trì không chịu để xuống, ánh mắt Lưu Hiên vạn phần phức tạp.
Giai Thiệu Điền nhìn cậu chằm chằm rốt cuộc cũng mở miệng, ngoại trừ mẹ hắn ra hành động mất mặt này chưa từng có ai dám như vậy ở trước mặt hắn.
Và rồi hắn đã trả giá cho sự dễ giải của mình, Lưu Hiên không hề biết những thìa cháo đầy tình cảm của mình nóng đến nhường nào. Mặc dù hắn có miệng nhưng không có cơ hội để nói khi nhìn đến biểu cảm mong đợi của đối phương.
“Dùng điện thoại của tôi bảo Trần Nghiêm đem bữa trưa đến.” Giai Thiệu Điền xoay đầu sang hướng khác từ chối thìa cháo cuối cùng.
Lưu Hiên kiên nhẫn chờ hắn nói xong rồi đút nốt, công việc này cuối cùng cũng xong.
Định rằng gọi cho trợ lý Trần Nghiêm, vô tình lại nhận cuộc gọi của bác sĩ Hạ, cậu cuống quýt đưa nó cho Giai Thiệu Điền.
“Tôi nghe.” Hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“Giai Tổng à, có thể chuyển máy cho Tiểu Lưu giúp tôi không? Tôi có một số chuyện quan trọng muốn nói, thật sự rất quan trọng.”
Bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, Giai Thiệu Điền không hiểu cách gọi vừa rồi cho lắm. Mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn chuyển máy cho Lưu Hiên.
Cậu mơ mơ hồ hồ nghe máy, chủ yếu là bác sĩ Hạ nói.
“Tiểu Lưu nếu chiều nay không bận thì hãy ở bên cạnh Giai Tổng, đừng nhìn đối phương tỉnh táo mà đánh giá thấp, lau người cũng là một trong những cách hạ nhiệt nếu như cậu rảnh rỗi.”
Giọng điệu dần trở nên ảm đạm hơn, bác sĩ Hạ nói: “Giải Tổng không thích một mình, bởi vì lâu dần nên mới thành thói quen. Cậu rộng lượng một chút, đối xử tốt với người ta đi, coi như giúp đỡ người bệnh.”
Bác sĩ Hạ thật sự không muốn nhiều chuyện, nhưng diễn biến cơn sốt khó lường, mặc dù có thuốc nhưng chẳng dễ chịu chút nào. Nhìn cái cách cô độc đến tổn thương mình của Giai Thiệu Điền, bác sĩ Hạ thật sự chịu hết nỗi, còn tiếp diễn sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn mà thôi.
“Những gì tôi cần nói đều nói rồi, tạm biệt.”
Trả điện thoại cho đối phương, tâm trạng Lưu Hiên đột nhiên trở nên phức tạp. Trong ký ức của thân chủ, cậu không hiểu rõ con người của Giai Thiệu Điền, hai người bọn họ xét tới xét lui không hơn không kém hai chữ người lạ.
“Cậu thật sự muốn chống đối tôi sao?” Giai Thiệu Điền quay đầu sang hướng khác rồi hỏi.
Lưu Hiên nhẹ nhàng xin lại cái điện thoại, lần này thì hay rồi trong lúc nhắn tin cho Trần Nghiêm cậu phát hiện ra có vô số thông báo liên tục nảy lên, mọi người nhắc đến tên hắn.
Cậu tự hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi nhắn tin xong Lưu Hiên chồm người về phía trước, chỉ tay vào mấy cái thông báo vẫn còn đang nảy lên.
Vẻ mặt của hắn không mấy hứng thú, thờ ơ nói: “Đừng quan tâm.”
Vừa xuống sân bay đã phải làm chân chạy vặt cho Giai Thiệu Điền, Trần Nghiêm đúng là được trọng dụng, những gì chủ tịch dặn dò đều nằm trong sổ tay anh, điều cần lưu ý hết chín trên mười có liên quan đến Lưu Hiên.
Cậu không ăn được cay được nhấn mạnh đến ba lần, thích ăn ngọt đặc biệt là những loại bánh xốp mềm. Lưu Hiên thích ăn cái gì, ghét cái gì, quà sinh nhật, quà giáng sinh, quà năm mới đều được chuẩn bị từ bây giờ. Trần Nghiêm chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, ôm chân Lưu Hiên.
Chẳng biết cậu dùng cách nào để thu phục vị chủ tịch lạnh như tảng băng trôi kia. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Giai Thiệu Điền muốn dạy dỗ Lưu Hiên, ai mà có biết biết tâm tư của hắn đặt ở chỗ cậu.
Một người anh trai mà bao người mơ ước, trong đó không thể thiếu Trần Nghiêm.
Nhưng thông qua khảo nghiệm, Trần Nghiêm cảm thấy Lưu Hiên đã thay đổi rồi, cậu xứng đáng để nhận được quan tâm, nhỏ nhặt từ dòng tin nhắn, lớn lao bằng hành động, điều quan trọng là cậu chấp nhập về nhà để xem tình trạng của Giai Thiệu Điền.
Nếu như là trước đây ắt hẳn vừa gặp nhau Lưu Hiên đã vắt chéo chân, hất mặt tỏ vẻ ta đây xem Trần Nghiêm chẳng ra gì, đến kiến đen còn không xứng làm huống chi là gật đầu chào hỏi.
Nhìn dáng vẻ cuốn quýt của Lưu Hiên, hắn nhịn không được kéo khóe môi cong cong, nụ cười vô cùng nhạt nhòa: “Điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng, nếu như muốn nói thì cứ dùng đi.”
Cậu dính phải ảo giác gì rồi, Giai Thiệu Điền bị bệnh nên mới dễ giải như thế chăng?
“Tôi chỉ là không muốn ăn ở nhà, anh đừng đuổi việc.” Cậu đưa cho hắn.
Giai Thiệu Điền xem một cách qua loa rồi đáp: “Biết rồi, vậy cậu ăn bát này đi.”
Nhìn vào bát cháo còn ấm nóng, cậu chần chừ không muốn, không muốn giành phần ăn với người bệnh.
Nhận bát cháo về tay, Lưu Hiên thở ra một hơi đưa thìa cháo đến trước miệng đối phương, đời trước lẫn đời này cậu chưa từng đút cho ai đâu, Giai Thiệu Điền hời rồi.
“Cậu xem tôi là gì vậy?” Hắn cố kìm nén cảm xúc.
Cánh tay bất động một lúc lâu vẫn kiên trì không chịu để xuống, ánh mắt Lưu Hiên vạn phần phức tạp.
Giai Thiệu Điền nhìn cậu chằm chằm rốt cuộc cũng mở miệng, ngoại trừ mẹ hắn ra hành động mất mặt này chưa từng có ai dám như vậy ở trước mặt hắn.
Và rồi hắn đã trả giá cho sự dễ giải của mình, Lưu Hiên không hề biết những thìa cháo đầy tình cảm của mình nóng đến nhường nào. Mặc dù hắn có miệng nhưng không có cơ hội để nói khi nhìn đến biểu cảm mong đợi của đối phương.
“Dùng điện thoại của tôi bảo Trần Nghiêm đem bữa trưa đến.” Giai Thiệu Điền xoay đầu sang hướng khác từ chối thìa cháo cuối cùng.
Lưu Hiên kiên nhẫn chờ hắn nói xong rồi đút nốt, công việc này cuối cùng cũng xong.
Định rằng gọi cho trợ lý Trần Nghiêm, vô tình lại nhận cuộc gọi của bác sĩ Hạ, cậu cuống quýt đưa nó cho Giai Thiệu Điền.
“Tôi nghe.” Hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“Giai Tổng à, có thể chuyển máy cho Tiểu Lưu giúp tôi không? Tôi có một số chuyện quan trọng muốn nói, thật sự rất quan trọng.”
Bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, Giai Thiệu Điền không hiểu cách gọi vừa rồi cho lắm. Mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn chuyển máy cho Lưu Hiên.
Cậu mơ mơ hồ hồ nghe máy, chủ yếu là bác sĩ Hạ nói.
“Tiểu Lưu nếu chiều nay không bận thì hãy ở bên cạnh Giai Tổng, đừng nhìn đối phương tỉnh táo mà đánh giá thấp, lau người cũng là một trong những cách hạ nhiệt nếu như cậu rảnh rỗi.”
Giọng điệu dần trở nên ảm đạm hơn, bác sĩ Hạ nói: “Giải Tổng không thích một mình, bởi vì lâu dần nên mới thành thói quen. Cậu rộng lượng một chút, đối xử tốt với người ta đi, coi như giúp đỡ người bệnh.”
Bác sĩ Hạ thật sự không muốn nhiều chuyện, nhưng diễn biến cơn sốt khó lường, mặc dù có thuốc nhưng chẳng dễ chịu chút nào. Nhìn cái cách cô độc đến tổn thương mình của Giai Thiệu Điền, bác sĩ Hạ thật sự chịu hết nỗi, còn tiếp diễn sợ rằng một ngày nào đó sẽ phải giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn mà thôi.
“Những gì tôi cần nói đều nói rồi, tạm biệt.”
Trả điện thoại cho đối phương, tâm trạng Lưu Hiên đột nhiên trở nên phức tạp. Trong ký ức của thân chủ, cậu không hiểu rõ con người của Giai Thiệu Điền, hai người bọn họ xét tới xét lui không hơn không kém hai chữ người lạ.
“Cậu thật sự muốn chống đối tôi sao?” Giai Thiệu Điền quay đầu sang hướng khác rồi hỏi.
Lưu Hiên nhẹ nhàng xin lại cái điện thoại, lần này thì hay rồi trong lúc nhắn tin cho Trần Nghiêm cậu phát hiện ra có vô số thông báo liên tục nảy lên, mọi người nhắc đến tên hắn.
Cậu tự hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi nhắn tin xong Lưu Hiên chồm người về phía trước, chỉ tay vào mấy cái thông báo vẫn còn đang nảy lên.
Vẻ mặt của hắn không mấy hứng thú, thờ ơ nói: “Đừng quan tâm.”
Vừa xuống sân bay đã phải làm chân chạy vặt cho Giai Thiệu Điền, Trần Nghiêm đúng là được trọng dụng, những gì chủ tịch dặn dò đều nằm trong sổ tay anh, điều cần lưu ý hết chín trên mười có liên quan đến Lưu Hiên.
Cậu không ăn được cay được nhấn mạnh đến ba lần, thích ăn ngọt đặc biệt là những loại bánh xốp mềm. Lưu Hiên thích ăn cái gì, ghét cái gì, quà sinh nhật, quà giáng sinh, quà năm mới đều được chuẩn bị từ bây giờ. Trần Nghiêm chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, ôm chân Lưu Hiên.
Chẳng biết cậu dùng cách nào để thu phục vị chủ tịch lạnh như tảng băng trôi kia. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Giai Thiệu Điền muốn dạy dỗ Lưu Hiên, ai mà có biết biết tâm tư của hắn đặt ở chỗ cậu.
Một người anh trai mà bao người mơ ước, trong đó không thể thiếu Trần Nghiêm.
Nhưng thông qua khảo nghiệm, Trần Nghiêm cảm thấy Lưu Hiên đã thay đổi rồi, cậu xứng đáng để nhận được quan tâm, nhỏ nhặt từ dòng tin nhắn, lớn lao bằng hành động, điều quan trọng là cậu chấp nhập về nhà để xem tình trạng của Giai Thiệu Điền.
Nếu như là trước đây ắt hẳn vừa gặp nhau Lưu Hiên đã vắt chéo chân, hất mặt tỏ vẻ ta đây xem Trần Nghiêm chẳng ra gì, đến kiến đen còn không xứng làm huống chi là gật đầu chào hỏi.