Những dòng tin nhắn không thể mang đến cảm giác an tâm như bây giờ, đều là chửi mắng cả gia đình người ta, còn việc nhờ vả xem tình hình của Giai Thiệu Điền đừng nói là quay về, đến nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Anh đã ăn gì chưa?” Lưu Hiên chớp mắt mong đợi hồi âm của đối phương.
Trần Nghiêm đứng hình mất một lúc khi nhìn vào dòng chữ này, chạy tới chạy lui đến thời gian nghỉ mệt còn không có huống chi là ăn.
Cậu rụt tay về soạn dòng chữ mới: “Anh mang đến nhiều như vậy, một mình tôi ăn không hết.”
Trần Nghiêm hít sâu vài hơi vừa vui vừa sợ, kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Trong lúc dùng bữa không khí có chút trầm lặng, bởi Lưu Hiên không thể nói nên chuyện giao tiếp giữa hai người trở nên căng thẳng hơn.
Cậu thì không quan tâm nhiều đến như vậy, những món Trần Nghiêm đem đến thực sự tan chảy trong miệng, quá xuất sắc không còn từ nào để diễn tả.
“Tôi hơi nhiều chuyện một chút, nhưng tình hình học tập của Lưu thiếu dạo gần đây…” Trần Nghiêm chầm chầm nói tiếp “Có cần tôi liên lạc với hiệu trưởng.”
Cậu lắc đầu, bắt đầu nhập tin nhắn: “Ở trước mặt Giai Thiệu Điền nhớ nói tốt cho cậu học sinh tên Dạ Vu Ngôn là được, cậu ta là một nhân tài, học hành rất chăm chỉ.”
So với một người nỗ lực như Dạ Vu Ngôn, cậu sao có thể nhờ vả mối quan hệ để ở lại trường. Cho dù không lọt vào top hai mươi của lớp đi nữa, đó là những gì cậu xứng đáng phải nhận lấy.
Cậu thật sự không bằng Dạ Vu Ngôn, vừa ôm đống nợ vừa học, nỗ lực để duy trì học bổng.
Còn có một việc, Giai Thiệu Điền sẽ dùng cách nghĩ gì để áp đặt lên cậu đây? Hắn nhìn thân chủ như nhìn trúng phải đồ ôi thiu, nếu như Trần Nghiêm mà đề xuất việc này trước mặt hắn xem như cậu tự lấy dao đâm vào bàn chân mình rồi.
Lưu Hiên thanh thản gõ ra dòng chữ: “Tôi chuyển trường cũng được mà, không lo.”
Nếu thực sự chuyển trường chi bằng nghĩ luôn cho rồi, thời gian còn lại cậu nhất định phải nhìn ngắm thế giới cho đã. Khám phá không gian mà thân chủ đã từng sống, nhìn chung nó tương tự với thế giới cũ nhưng vẫn còn một số nơi cậu không biết đến.
Trần Nghiêm cảm thấy Lưu Hiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, xoay một vòng rồi về lại vị trí cũ nhưng có gì đã khác so với trước đây.
“Có một chuyện nữa, cậu bị người ta chụp lén, bức ảnh đó dường như đang lan truyền rộng rãi, có cần tôi cho người gỡ xuống không?”
Trần Nghiêm không có thời gian nghỉ ngơi nhưng lại dư dả thời gian để hóng chuyện, mà cũng phải thôi, tin tức đó rầm rộ như vậy có ai mà không biết?
Lưu Hiên lắc đầu từ chối ý tốt, cậu chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vụ việc, trong tiềm thức vẫn nghĩ mình là của đời trước, ai lại chú ý đến một nam sinh mang vẻ ngoài sáng láng, mức độ nổi tiếng cùng lắm ở trong phạm vi trường học.
Sau khi tiễn Trần Nghiêm về, Lưu Hiên đem sách vào phòng Giai Thiệu Điền, lần này là tự nguyện bám lấy hắn. Cậu ngồi ở bàn làm việc chăm chú đọc sách, giữ trật tự đến mức đáng khen.
Đúng như lời bác sĩ Hạ nói, vào buổi chiều Giai Thiệu Điền lại mê man, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Lưu Hiên nhớ đến lời của bác sĩ Hạ lập tức chuẩn bị nước ấm và cái khăn mới.
Cậu leo lên giường, ném chăn sang một bên, cởi từng cúc áo của hắn, sau một lúc cũng cởi được cái áo vướng víu, đường nét săn chắc lộ ra dưới ánh đèn như được nhào nặn mà thành, đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Cơ ngực của hắn như đang mời gọi cậu hãy chạm vào, Lưu Hiên mắt nhắm mắt mở cố lơ đi.
Thứ hắn có trước đây cậu cũng có!
Lưu Hiên di chuyển chiếc khăn từ tay đến bả vai, chầm chậm đến ngực chỗ này đặc biệt lau kỹ càng, sau đó xuống đến bụng, sáu múi rõ ràng như được chạm khắc, cậu vô thức dùng ngón tay khẽ chạm vào cảm giác vô cùng tốt.
Lau xong phía trên Lưu Hiên lập tức mặc áo vào cho đối phương, trong lúc cậu tập trung cài nút Giai Thiệu Điền đã chăm chú ngắm nhìn cậu.
Chuyện gì đến cũng phải đến Lưu Hiên tuột quần của hắn để làm luôn phần còn lại, cậu đã nhìn thấy họa mi của người ta nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là hoài nghi nhiều một chút, chưa thức tỉnh kích thước đã hơn hẳn thân chủ, cô gái nào lấy hắn chỉ có khổ.
Lưu Hiên nhìn chằm chằm vào họa mi của người ta rồi nghĩ linh tinh, gương mặt của Giai Thiệu Điền không phân biệt được đâu là do sốt đâu là do ngượng.
Lúc sáng hắn cứng rắn khoe con hàng của mình thế mà giờ lại giả ngu.
Cảm thấy nhìn thôi chưa đủ, cậu còn dùng ngón trỏ chạm vào thứ đó rồi cười ngốc một cái. Đôi chân dài miên man của Giai Thiệu Điền khiến người khác phải ganh tỵ, nếu như hắn thất nghiệp hoặc phá sản cũng không sợ chết đói.
Thế này người cực khổ đâu phải Lưu Hiên, Giai Thiệu Điền giả ngu sắp thành thật luôn rồi. Hắn thừa biết bản thân mình lên tiếng hoặc có dấu hiệu sắp tỉnh lại sẽ dọa đến cậu, suy xét kỹ càng vẫn nên để bản thân chịu thiệt một chút.
“Anh đã ăn gì chưa?” Lưu Hiên chớp mắt mong đợi hồi âm của đối phương.
Trần Nghiêm đứng hình mất một lúc khi nhìn vào dòng chữ này, chạy tới chạy lui đến thời gian nghỉ mệt còn không có huống chi là ăn.
Cậu rụt tay về soạn dòng chữ mới: “Anh mang đến nhiều như vậy, một mình tôi ăn không hết.”
Trần Nghiêm hít sâu vài hơi vừa vui vừa sợ, kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Trong lúc dùng bữa không khí có chút trầm lặng, bởi Lưu Hiên không thể nói nên chuyện giao tiếp giữa hai người trở nên căng thẳng hơn.
Cậu thì không quan tâm nhiều đến như vậy, những món Trần Nghiêm đem đến thực sự tan chảy trong miệng, quá xuất sắc không còn từ nào để diễn tả.
“Tôi hơi nhiều chuyện một chút, nhưng tình hình học tập của Lưu thiếu dạo gần đây…” Trần Nghiêm chầm chầm nói tiếp “Có cần tôi liên lạc với hiệu trưởng.”
Cậu lắc đầu, bắt đầu nhập tin nhắn: “Ở trước mặt Giai Thiệu Điền nhớ nói tốt cho cậu học sinh tên Dạ Vu Ngôn là được, cậu ta là một nhân tài, học hành rất chăm chỉ.”
So với một người nỗ lực như Dạ Vu Ngôn, cậu sao có thể nhờ vả mối quan hệ để ở lại trường. Cho dù không lọt vào top hai mươi của lớp đi nữa, đó là những gì cậu xứng đáng phải nhận lấy.
Cậu thật sự không bằng Dạ Vu Ngôn, vừa ôm đống nợ vừa học, nỗ lực để duy trì học bổng.
Còn có một việc, Giai Thiệu Điền sẽ dùng cách nghĩ gì để áp đặt lên cậu đây? Hắn nhìn thân chủ như nhìn trúng phải đồ ôi thiu, nếu như Trần Nghiêm mà đề xuất việc này trước mặt hắn xem như cậu tự lấy dao đâm vào bàn chân mình rồi.
Lưu Hiên thanh thản gõ ra dòng chữ: “Tôi chuyển trường cũng được mà, không lo.”
Nếu thực sự chuyển trường chi bằng nghĩ luôn cho rồi, thời gian còn lại cậu nhất định phải nhìn ngắm thế giới cho đã. Khám phá không gian mà thân chủ đã từng sống, nhìn chung nó tương tự với thế giới cũ nhưng vẫn còn một số nơi cậu không biết đến.
Trần Nghiêm cảm thấy Lưu Hiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, xoay một vòng rồi về lại vị trí cũ nhưng có gì đã khác so với trước đây.
“Có một chuyện nữa, cậu bị người ta chụp lén, bức ảnh đó dường như đang lan truyền rộng rãi, có cần tôi cho người gỡ xuống không?”
Trần Nghiêm không có thời gian nghỉ ngơi nhưng lại dư dả thời gian để hóng chuyện, mà cũng phải thôi, tin tức đó rầm rộ như vậy có ai mà không biết?
Lưu Hiên lắc đầu từ chối ý tốt, cậu chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vụ việc, trong tiềm thức vẫn nghĩ mình là của đời trước, ai lại chú ý đến một nam sinh mang vẻ ngoài sáng láng, mức độ nổi tiếng cùng lắm ở trong phạm vi trường học.
Sau khi tiễn Trần Nghiêm về, Lưu Hiên đem sách vào phòng Giai Thiệu Điền, lần này là tự nguyện bám lấy hắn. Cậu ngồi ở bàn làm việc chăm chú đọc sách, giữ trật tự đến mức đáng khen.
Đúng như lời bác sĩ Hạ nói, vào buổi chiều Giai Thiệu Điền lại mê man, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Lưu Hiên nhớ đến lời của bác sĩ Hạ lập tức chuẩn bị nước ấm và cái khăn mới.
Cậu leo lên giường, ném chăn sang một bên, cởi từng cúc áo của hắn, sau một lúc cũng cởi được cái áo vướng víu, đường nét săn chắc lộ ra dưới ánh đèn như được nhào nặn mà thành, đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Cơ ngực của hắn như đang mời gọi cậu hãy chạm vào, Lưu Hiên mắt nhắm mắt mở cố lơ đi.
Thứ hắn có trước đây cậu cũng có!
Lưu Hiên di chuyển chiếc khăn từ tay đến bả vai, chầm chậm đến ngực chỗ này đặc biệt lau kỹ càng, sau đó xuống đến bụng, sáu múi rõ ràng như được chạm khắc, cậu vô thức dùng ngón tay khẽ chạm vào cảm giác vô cùng tốt.
Lau xong phía trên Lưu Hiên lập tức mặc áo vào cho đối phương, trong lúc cậu tập trung cài nút Giai Thiệu Điền đã chăm chú ngắm nhìn cậu.
Chuyện gì đến cũng phải đến Lưu Hiên tuột quần của hắn để làm luôn phần còn lại, cậu đã nhìn thấy họa mi của người ta nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là hoài nghi nhiều một chút, chưa thức tỉnh kích thước đã hơn hẳn thân chủ, cô gái nào lấy hắn chỉ có khổ.
Lưu Hiên nhìn chằm chằm vào họa mi của người ta rồi nghĩ linh tinh, gương mặt của Giai Thiệu Điền không phân biệt được đâu là do sốt đâu là do ngượng.
Lúc sáng hắn cứng rắn khoe con hàng của mình thế mà giờ lại giả ngu.
Cảm thấy nhìn thôi chưa đủ, cậu còn dùng ngón trỏ chạm vào thứ đó rồi cười ngốc một cái. Đôi chân dài miên man của Giai Thiệu Điền khiến người khác phải ganh tỵ, nếu như hắn thất nghiệp hoặc phá sản cũng không sợ chết đói.
Thế này người cực khổ đâu phải Lưu Hiên, Giai Thiệu Điền giả ngu sắp thành thật luôn rồi. Hắn thừa biết bản thân mình lên tiếng hoặc có dấu hiệu sắp tỉnh lại sẽ dọa đến cậu, suy xét kỹ càng vẫn nên để bản thân chịu thiệt một chút.