Lúc nãy là ai đã nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của Giai Thiệu Điền, Lưu Hiên vẫn chưa có quên.
Lâm Gia Nghi dịu dàng nói: “Được rồi, mẹ không muốn làm khó Hiên Hiên.”
Bà ấy trò chuyện cùng Lưu Hiên, cảm thấy căn phòng rộng rãi đầy mùi khử trùng này không còn đơn điệu hay buồn tẻ nữa, thay vào đó là tiếng cười và nắng ấm.
“Vậy bây giờ con sẽ hát cho người nghe.” Cậu cười toe toét rồi nói.
Lưu Hiên vừa hít sâu một hơi, Giai Thiệu Điền bất chợt lên tiếng ngăn cản: “Đợi tình trạng sức khỏe tốt lên, muốn hát bao nhiêu thì tùy cậu, bây giờ ngậm miệng lại.”
“Đúng, đúng, ta quên mất bụng Hiên Hiên không tốt.” Lâm Gia Nghi tiếp lời, bà ấy nằm trong viện một thời gian hiếm khi có người khác đến, vì vui mừng mà quên mất việc quan trọng.
Tuy bận việc ở công ty nhưng Giai Thiệu Điền vẫn sắp xếp thời gian đến trò chuyện, bà ấy hiểu con trai mình rõ hơn ai hết, câu chuyện nhạt nhẽo là điều hắn không hề muốn, làm khác đi cũng khó.
“Mẹ nghỉ ngơi đi.” Giai Thiệu Điền nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp tục nói: “Con đưa Lưu Hiên về phòng.”
Vài ngày sau đó, tình trạng của Lưu Hiên có chút tiến triển hắn sắp xếp cho cậu xuất viện, chuyện ở nhà cũng an bài thỏa đáng.
Người giúp việc mới đến tên là Mỹ Ninh, được Giai Thiệu Điền chọn lọc kỹ càng, nhất định sẽ không để loại chuyện kia xảy ra một lần nữa, hắn đã điều tra lai lịch ba đời của người ta rồi, chắc chắn là an toàn.
Lưu Hiên ngồi ở ghế phụ lái thở dài với vẻ mặt u sầu, cậu sắp quay trở về với cuộc sống bị người khác giám sát. Trong lúc nhàm chán lên mạng xã hội để giết thời gian, cậu phát hiện xảy ra chuyện nữa rồi!
Số lượng người theo dõi đã tăng so với trước đây, có thể so với những diễn viên mới nổi luôn ấy chứ?
Nguyên nhân hẳn là do Lý Mẫu mà ra, Giai Thiệu Điền không muốn nhận bồi thường và truy cứu trách nhiệm, thứ hắn muốn là bà ta cúi đầu xin lỗi. Lưu Hiên đọc hết bài viết trong lòng có chút phân vân, cậu không biết làm thế này có đúng không nhưng đối với Lý Mẫu sẽ khó mà chấp nhận được.
Lý Mẫu nhẫn nhịn để báo thù, theo lý thì nói thà chết còn hơn phải cúi đầu xin lỗi người đã làm ra những điều tồi tệ với con trai mình.
Giai Thiệu Điền cứ như đang rửa sạch bùn đất trên người cậu.
Lưu Hiên quay sang hỏi: “Buổi họp báo khi nào thì diễn ra?”
“Hai ngày nữa.” Hắn nhàn nhạt đáp.
“Đến khi đó tôi có cần làm gì không.”
“Không cần, đứng bên cạnh tôi là được.”
Bọn họ vài ngày trước đã có thể nói chuyện bình thường hơn một chút, ít ra không còn gượng gạo. Lưu Hiên cảm thấy tâm tính của đối phương đã thay đổi rồi, chẳng biết duy trì được bao nhiêu ngày.
“Tôi có thể nhờ anh chuyện này không?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Giai Thiệu Điền mặc dù không dám đoán, nhưng có lẽ cậu nhóc ngồi bên cạnh đang muốn hỏi đến chuyện Thạch Linh.
Hắn dứt khoát đáp một chữ: “Không.”
Lưu Hiên biết đối phương không có nghĩa vụ phải thực hiện hất tất cả yêu cầu, bản thân tự mình làm cũng được, trước mắt phải tìm hiểu địa chỉ nhà của Thạch Linh, mà quan trọng rời khỏi nhà bằng cách nào?
Vấn đề này thực sự không thể đùa, nhìn cái cách Giai Thiệu Điền giám sát đã thấy khó rồi.
Cậu bước xuống xe, vẫn là khung cảnh đó, dãy hoa đồng tiền đầy màu sắc được trồng dọc con đường dẫn vào nhà đang vươn mình đón nắng sớm. Xung quanh bừng sáng, mọi thứ dường như đang muốn chào đón cậu quay trở về.
Gương mặt của một người con gái trong trang phục tối giản đang đứng mỉm cười ngờ nghệch, Lưu Hiên máy móc kéo khóe miệng đáp lại.
Là ai vậy? Cậu thầm nghĩ.
“Xin chào Lưu Thiếu, tôi là Mỹ Ninh, người giúp việc mới.” Cô gái trẻ tuổi cúi đầu chào hỏi.
Lưu Hiên nhẹ nhàng đáp lại: “Hãy gọi tôi là Lưu Hiên, chị cứ nói chuyện thoải mái với nhau là được rồi.”
Cậu không quen với cách gọi đó, thật kỳ quặc.
Sau khi vào bên trong, Lưu Hiên như lẽ đương nhiên mà đi lên phòng, đập vào mắt là căn phòng rỗng cùng với chiếc giường trơ trọi đang nằm lẻ loi.
“Sao vậy?” Lưu Hiên không tin vào mắt mình.
Hắn vậy mà muốn đuổi cậu đi? Không đúng, nếu như vậy còn đưa về đây làm gì?
Giai Thiệu Điền không nói bất cứ thứ gì càng làm cậu hoang mang hơn, Lưu Hiên hít sâu một hơi quyết định xuống nhà, hỏi rõ sẽ tốt hơn. Mặc dù trong lòng có chút mong muốn hắn thực sự đuổi cậu đi.
Vừa quay đầu Lưu Hiên đã nhìn thấy Mỹ Ninh đứng ngay phía sau.
“Lưu Thiếu, à không cậu Lưu, Lưu Hiên.” Cô e ngại nói tiếp “Giai Tổng dặn tôi dọn phòng cho cậu, dọn xuống bên dưới, cạnh phòng của Giai Tổng.”
“À vậy sao?” Cậu khẽ nói tiếp “Cảm ơn chị nhiều.”
Nói rồi Lưu Hiên giữ khuôn mặt khó tin bước xuống lầu, đang yên ổn vì sao lại dọn phòng vậy? Nhà Giai Thiệu Điền rộng như vậy, đến việc chọn phòng cũng phải theo ý hắn nữa hả?
Lúc nãy không chú ý bây giờ mới phát hiện Mỹ Minh luôn đi cách cậu năm bước chân, cứ như sợ người sẽ biến mất vậy.
Lâm Gia Nghi dịu dàng nói: “Được rồi, mẹ không muốn làm khó Hiên Hiên.”
Bà ấy trò chuyện cùng Lưu Hiên, cảm thấy căn phòng rộng rãi đầy mùi khử trùng này không còn đơn điệu hay buồn tẻ nữa, thay vào đó là tiếng cười và nắng ấm.
“Vậy bây giờ con sẽ hát cho người nghe.” Cậu cười toe toét rồi nói.
Lưu Hiên vừa hít sâu một hơi, Giai Thiệu Điền bất chợt lên tiếng ngăn cản: “Đợi tình trạng sức khỏe tốt lên, muốn hát bao nhiêu thì tùy cậu, bây giờ ngậm miệng lại.”
“Đúng, đúng, ta quên mất bụng Hiên Hiên không tốt.” Lâm Gia Nghi tiếp lời, bà ấy nằm trong viện một thời gian hiếm khi có người khác đến, vì vui mừng mà quên mất việc quan trọng.
Tuy bận việc ở công ty nhưng Giai Thiệu Điền vẫn sắp xếp thời gian đến trò chuyện, bà ấy hiểu con trai mình rõ hơn ai hết, câu chuyện nhạt nhẽo là điều hắn không hề muốn, làm khác đi cũng khó.
“Mẹ nghỉ ngơi đi.” Giai Thiệu Điền nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp tục nói: “Con đưa Lưu Hiên về phòng.”
Vài ngày sau đó, tình trạng của Lưu Hiên có chút tiến triển hắn sắp xếp cho cậu xuất viện, chuyện ở nhà cũng an bài thỏa đáng.
Người giúp việc mới đến tên là Mỹ Ninh, được Giai Thiệu Điền chọn lọc kỹ càng, nhất định sẽ không để loại chuyện kia xảy ra một lần nữa, hắn đã điều tra lai lịch ba đời của người ta rồi, chắc chắn là an toàn.
Lưu Hiên ngồi ở ghế phụ lái thở dài với vẻ mặt u sầu, cậu sắp quay trở về với cuộc sống bị người khác giám sát. Trong lúc nhàm chán lên mạng xã hội để giết thời gian, cậu phát hiện xảy ra chuyện nữa rồi!
Số lượng người theo dõi đã tăng so với trước đây, có thể so với những diễn viên mới nổi luôn ấy chứ?
Nguyên nhân hẳn là do Lý Mẫu mà ra, Giai Thiệu Điền không muốn nhận bồi thường và truy cứu trách nhiệm, thứ hắn muốn là bà ta cúi đầu xin lỗi. Lưu Hiên đọc hết bài viết trong lòng có chút phân vân, cậu không biết làm thế này có đúng không nhưng đối với Lý Mẫu sẽ khó mà chấp nhận được.
Lý Mẫu nhẫn nhịn để báo thù, theo lý thì nói thà chết còn hơn phải cúi đầu xin lỗi người đã làm ra những điều tồi tệ với con trai mình.
Giai Thiệu Điền cứ như đang rửa sạch bùn đất trên người cậu.
Lưu Hiên quay sang hỏi: “Buổi họp báo khi nào thì diễn ra?”
“Hai ngày nữa.” Hắn nhàn nhạt đáp.
“Đến khi đó tôi có cần làm gì không.”
“Không cần, đứng bên cạnh tôi là được.”
Bọn họ vài ngày trước đã có thể nói chuyện bình thường hơn một chút, ít ra không còn gượng gạo. Lưu Hiên cảm thấy tâm tính của đối phương đã thay đổi rồi, chẳng biết duy trì được bao nhiêu ngày.
“Tôi có thể nhờ anh chuyện này không?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Giai Thiệu Điền mặc dù không dám đoán, nhưng có lẽ cậu nhóc ngồi bên cạnh đang muốn hỏi đến chuyện Thạch Linh.
Hắn dứt khoát đáp một chữ: “Không.”
Lưu Hiên biết đối phương không có nghĩa vụ phải thực hiện hất tất cả yêu cầu, bản thân tự mình làm cũng được, trước mắt phải tìm hiểu địa chỉ nhà của Thạch Linh, mà quan trọng rời khỏi nhà bằng cách nào?
Vấn đề này thực sự không thể đùa, nhìn cái cách Giai Thiệu Điền giám sát đã thấy khó rồi.
Cậu bước xuống xe, vẫn là khung cảnh đó, dãy hoa đồng tiền đầy màu sắc được trồng dọc con đường dẫn vào nhà đang vươn mình đón nắng sớm. Xung quanh bừng sáng, mọi thứ dường như đang muốn chào đón cậu quay trở về.
Gương mặt của một người con gái trong trang phục tối giản đang đứng mỉm cười ngờ nghệch, Lưu Hiên máy móc kéo khóe miệng đáp lại.
Là ai vậy? Cậu thầm nghĩ.
“Xin chào Lưu Thiếu, tôi là Mỹ Ninh, người giúp việc mới.” Cô gái trẻ tuổi cúi đầu chào hỏi.
Lưu Hiên nhẹ nhàng đáp lại: “Hãy gọi tôi là Lưu Hiên, chị cứ nói chuyện thoải mái với nhau là được rồi.”
Cậu không quen với cách gọi đó, thật kỳ quặc.
Sau khi vào bên trong, Lưu Hiên như lẽ đương nhiên mà đi lên phòng, đập vào mắt là căn phòng rỗng cùng với chiếc giường trơ trọi đang nằm lẻ loi.
“Sao vậy?” Lưu Hiên không tin vào mắt mình.
Hắn vậy mà muốn đuổi cậu đi? Không đúng, nếu như vậy còn đưa về đây làm gì?
Giai Thiệu Điền không nói bất cứ thứ gì càng làm cậu hoang mang hơn, Lưu Hiên hít sâu một hơi quyết định xuống nhà, hỏi rõ sẽ tốt hơn. Mặc dù trong lòng có chút mong muốn hắn thực sự đuổi cậu đi.
Vừa quay đầu Lưu Hiên đã nhìn thấy Mỹ Ninh đứng ngay phía sau.
“Lưu Thiếu, à không cậu Lưu, Lưu Hiên.” Cô e ngại nói tiếp “Giai Tổng dặn tôi dọn phòng cho cậu, dọn xuống bên dưới, cạnh phòng của Giai Tổng.”
“À vậy sao?” Cậu khẽ nói tiếp “Cảm ơn chị nhiều.”
Nói rồi Lưu Hiên giữ khuôn mặt khó tin bước xuống lầu, đang yên ổn vì sao lại dọn phòng vậy? Nhà Giai Thiệu Điền rộng như vậy, đến việc chọn phòng cũng phải theo ý hắn nữa hả?
Lúc nãy không chú ý bây giờ mới phát hiện Mỹ Minh luôn đi cách cậu năm bước chân, cứ như sợ người sẽ biến mất vậy.