Hắn ta hiểu rõ bên phía nhà trường không muốn làm to chuyện, bản thân cũng chẳng có bất kỳ tấm khiên nào che chắn. Cứ tiếp diễn như thế, bị đuổi học là chuyện sớm muộn, cho dù hắn ta có chứng minh bản thân trong sạch trăm ngàn lần, quan trọng nhất vẫn là mặt mũi của nhà trường.
Câu chuyện sau khi đem lên mạng xã hội người được bảo vệ không phải là Dạ Vu Ngôn, rồi một lần nữa hắn ta sẽ bị dồn vào con đường đầy rẫy những tuyệt vọng, phải lặp lại diễn cảnh chọn một trong hai giữa sự sống và cái chết.
Lưu Hiên ra đến cổng đã nhìn thấy chiếc Audi trắng đỗ ở phía trước, quỳ cả ngày hôm qua cậu rốt cuộc cũng biết sợ rồi, chào tạm biệt Trình Trục Tư ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Từ lúc cậu lên xe, Giai Thiệu Điền cảm thấy bầu không khí trầm lặng đến khó tả, mặc dù mọi khi vẫn là như thế.
Hắn bất chợt hỏi: “Cổ họng thế nào rồi?”
Đều tại ai mà cậu không thể nói? Tỏ vẻ quan tâm đều là giả, sợ rằng đang thăm dò đến khi sắp khỏi lại chơi một vố nữa.
“Không trả lời?”
Lưu Hiên nuốt một ngụm khí lạnh, khẽ chuyển động viết vào giấy ghi chú mấy chữ rồi chòm người đưa lên cho hắn.
Nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của cậu, trong lòng Giai Thiệu Điều trái lại có chút không vừa ý, nếu thật sự là con người của Lưu Hiên trước đây hắn đã nhếch mép cười thầm rồi.
Hắn trầm giọng nói: “Đi với tôi đừng ngồi phía sau.”
Ánh mắt Lưu Hiên đột nhiên nhìn xuống như một loại thất vọng nào đó, một lúc thì thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh vật hai bên như được tua nhanh, chẳng kịp ngắm nhìn thứ gì.
Giai Thiệu Điền bình thường đối xử với thân chủ lạnh nhạt như vậy, nói chuyện với nhau còn sợ bẩn miệng, giờ đây hắn như muốn lấy băng keo dán cậu bên người, khiến Lưu Hiên mất đi tự do, sắp phát khùng luôn rồi.
Cậu dự định sau khi thi xong sẽ tìm công việc làm thêm, đâu thể nào sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm có được từ việc bán giác mạc mãi.
Giai Thiệu Điền mở cửa xe cho cậu, hành động này làm Lưu Hiên suy nghĩ mãi, chẳng biết đâu mà lường.
“Tôi sẽ không nói gì đâu, tuyệt đối không nói, anh đừng làm mấy hành động kỳ lạ nữa.”
Nhìn cậu chăm chú viết gì đó, hắn nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Hiên giật bắn người, vội vàng gạch gạch xóa xóa, nhanh chóng xé tờ giấy ghi chú cho vào túi quần, sau đó ra sức lắc đầu.
Cả hai di chuyển lên phía trên bằng thang máy, cậu nhanh tay đưa hắn tờ ghi chú khác: “Anh thăm người yêu lâu như vậy, lát nữa tôi có thể về trước không?”
“Không được.” Hắn thẳng thắn đáp.
Giai Thiệu Điền còn đang nghi hoặc vì lý do gì Lưu Hiên nghĩ người nằm trong viện là người yêu hắn?
Là mẹ ruột của hắn mà?
“Hai khu vực khác nhau? Anh đi theo tôi làm gì?” Cậu xé giấy đưa cho hắn, mặc dù tức giận nhưng hành động vẫn nhẹ nhàng.
“Cẩn thận.” Giai Thiệu Điền đột nhiên ôm cậu vào lòng.
Đội ngũ bác sĩ y tá đang đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, bước chân gấp gáp rầm rộ ai cũng nép sang một bên, mỗi Lưu Hiên cắm cúi ghi chép mà không chú ý xung quanh.
Nhiệt độ ấm áp từ Giai Thiệu Điền bao bọc lấy cậu, nhịp tim hắn đập chậm rãi, đoàn người qua đi cả hai vẫn dính lấy nhau một lúc.
Lưu Hiên ngại ngùng giữ khoảng cách, đôi tay đỏ ửng đang siết chặt xấp giấy ghi chú, cậu chỉ có thể biện minh rằng cơ thể này quá nhạy cảm.
Hắn nghiêm túc dạy bảo: “Lần sau không được mất tập trung.”
Cậu thành thật gật đầu, bước chân gấp gáp đi về phía trước, Giai Thiệu Điền đi theo sau như một điều hiển nhiên.
“Không có gì đáng lo ngại, hai ngày nữa có thể nói chuyện được rồi, hạn chế ăn đồ cay nóng, uống nhiều nước ấm.” Bác sĩ vừa viết đơn thuốc mới vừa dặn dò.
Lưu Hiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe được kết luận cuối cùng. Trong lúc cậu còn đang xót xa cái ví tiền thì Giai Thiệu Điền đã đến chỗ bác sĩ trò chuyện một lúc, trước khi ra về cậu còn phải trả qua hàng loạt các loại kiểm tra từ đầu đến chân.
Cậu che miệng ngáp một cái, đôi mắt chớp chớp cố lấy lại tỉnh táo, tối hôm qua còn chẳng ngủ được giây phút nào.
“Đứng ở đây đợi, tôi đi lấy xe.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Anh không đi xem người kia thế nào sao? Đã ghé qua đây rồi còn gì?” Lưu Hiên nhanh tay viết mấy chữ, trong lòng đang cầu nguyện Giai Thiệu Điền buông tha.
Hắn chậm rãi đáp: “Không gấp, lần sau cho cậu gặp mặt.”
Giai Thiệu Điền chính là một ác ma thật thụ, chẳng những cướp đi giấc ngủ mà còn muốn phát cơm chó.
Giữa đôi tình nhân mặn nòng, cậu xen vào làm gì?
Lưu Hiên đứng trước cổng bệnh viện ngoan ngoãn đợi, vừa vào xe cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy bản thân đã nằm trên chiếc giường rộng rãi, trần nhà không giống với mọi khi.
Cậu bật dậy đánh giá xung quanh, trong lòng có chút hoảng.
Đôi chân vừa chạm sàn Lưu Hiên đã vội vã kiểm tra cánh cửa, may mắn là nó không khóa. Đầu chưa kịp suy nghĩ tay đã mở cửa muốn thoát thân.
Câu chuyện sau khi đem lên mạng xã hội người được bảo vệ không phải là Dạ Vu Ngôn, rồi một lần nữa hắn ta sẽ bị dồn vào con đường đầy rẫy những tuyệt vọng, phải lặp lại diễn cảnh chọn một trong hai giữa sự sống và cái chết.
Lưu Hiên ra đến cổng đã nhìn thấy chiếc Audi trắng đỗ ở phía trước, quỳ cả ngày hôm qua cậu rốt cuộc cũng biết sợ rồi, chào tạm biệt Trình Trục Tư ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Từ lúc cậu lên xe, Giai Thiệu Điền cảm thấy bầu không khí trầm lặng đến khó tả, mặc dù mọi khi vẫn là như thế.
Hắn bất chợt hỏi: “Cổ họng thế nào rồi?”
Đều tại ai mà cậu không thể nói? Tỏ vẻ quan tâm đều là giả, sợ rằng đang thăm dò đến khi sắp khỏi lại chơi một vố nữa.
“Không trả lời?”
Lưu Hiên nuốt một ngụm khí lạnh, khẽ chuyển động viết vào giấy ghi chú mấy chữ rồi chòm người đưa lên cho hắn.
Nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của cậu, trong lòng Giai Thiệu Điều trái lại có chút không vừa ý, nếu thật sự là con người của Lưu Hiên trước đây hắn đã nhếch mép cười thầm rồi.
Hắn trầm giọng nói: “Đi với tôi đừng ngồi phía sau.”
Ánh mắt Lưu Hiên đột nhiên nhìn xuống như một loại thất vọng nào đó, một lúc thì thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh vật hai bên như được tua nhanh, chẳng kịp ngắm nhìn thứ gì.
Giai Thiệu Điền bình thường đối xử với thân chủ lạnh nhạt như vậy, nói chuyện với nhau còn sợ bẩn miệng, giờ đây hắn như muốn lấy băng keo dán cậu bên người, khiến Lưu Hiên mất đi tự do, sắp phát khùng luôn rồi.
Cậu dự định sau khi thi xong sẽ tìm công việc làm thêm, đâu thể nào sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm có được từ việc bán giác mạc mãi.
Giai Thiệu Điền mở cửa xe cho cậu, hành động này làm Lưu Hiên suy nghĩ mãi, chẳng biết đâu mà lường.
“Tôi sẽ không nói gì đâu, tuyệt đối không nói, anh đừng làm mấy hành động kỳ lạ nữa.”
Nhìn cậu chăm chú viết gì đó, hắn nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Hiên giật bắn người, vội vàng gạch gạch xóa xóa, nhanh chóng xé tờ giấy ghi chú cho vào túi quần, sau đó ra sức lắc đầu.
Cả hai di chuyển lên phía trên bằng thang máy, cậu nhanh tay đưa hắn tờ ghi chú khác: “Anh thăm người yêu lâu như vậy, lát nữa tôi có thể về trước không?”
“Không được.” Hắn thẳng thắn đáp.
Giai Thiệu Điền còn đang nghi hoặc vì lý do gì Lưu Hiên nghĩ người nằm trong viện là người yêu hắn?
Là mẹ ruột của hắn mà?
“Hai khu vực khác nhau? Anh đi theo tôi làm gì?” Cậu xé giấy đưa cho hắn, mặc dù tức giận nhưng hành động vẫn nhẹ nhàng.
“Cẩn thận.” Giai Thiệu Điền đột nhiên ôm cậu vào lòng.
Đội ngũ bác sĩ y tá đang đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, bước chân gấp gáp rầm rộ ai cũng nép sang một bên, mỗi Lưu Hiên cắm cúi ghi chép mà không chú ý xung quanh.
Nhiệt độ ấm áp từ Giai Thiệu Điền bao bọc lấy cậu, nhịp tim hắn đập chậm rãi, đoàn người qua đi cả hai vẫn dính lấy nhau một lúc.
Lưu Hiên ngại ngùng giữ khoảng cách, đôi tay đỏ ửng đang siết chặt xấp giấy ghi chú, cậu chỉ có thể biện minh rằng cơ thể này quá nhạy cảm.
Hắn nghiêm túc dạy bảo: “Lần sau không được mất tập trung.”
Cậu thành thật gật đầu, bước chân gấp gáp đi về phía trước, Giai Thiệu Điền đi theo sau như một điều hiển nhiên.
“Không có gì đáng lo ngại, hai ngày nữa có thể nói chuyện được rồi, hạn chế ăn đồ cay nóng, uống nhiều nước ấm.” Bác sĩ vừa viết đơn thuốc mới vừa dặn dò.
Lưu Hiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe được kết luận cuối cùng. Trong lúc cậu còn đang xót xa cái ví tiền thì Giai Thiệu Điền đã đến chỗ bác sĩ trò chuyện một lúc, trước khi ra về cậu còn phải trả qua hàng loạt các loại kiểm tra từ đầu đến chân.
Cậu che miệng ngáp một cái, đôi mắt chớp chớp cố lấy lại tỉnh táo, tối hôm qua còn chẳng ngủ được giây phút nào.
“Đứng ở đây đợi, tôi đi lấy xe.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Anh không đi xem người kia thế nào sao? Đã ghé qua đây rồi còn gì?” Lưu Hiên nhanh tay viết mấy chữ, trong lòng đang cầu nguyện Giai Thiệu Điền buông tha.
Hắn chậm rãi đáp: “Không gấp, lần sau cho cậu gặp mặt.”
Giai Thiệu Điền chính là một ác ma thật thụ, chẳng những cướp đi giấc ngủ mà còn muốn phát cơm chó.
Giữa đôi tình nhân mặn nòng, cậu xen vào làm gì?
Lưu Hiên đứng trước cổng bệnh viện ngoan ngoãn đợi, vừa vào xe cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy bản thân đã nằm trên chiếc giường rộng rãi, trần nhà không giống với mọi khi.
Cậu bật dậy đánh giá xung quanh, trong lòng có chút hoảng.
Đôi chân vừa chạm sàn Lưu Hiên đã vội vã kiểm tra cánh cửa, may mắn là nó không khóa. Đầu chưa kịp suy nghĩ tay đã mở cửa muốn thoát thân.