Trên đường đến bãi đổ xe, Mỹ Ninh đưa chìa khóa xe cho Giai Thiệu Điền, cô sẽ đi cùng xe với Châu Tâm. Ý định của mọi người đều rõ ràng như ban ngày vậy mà có người giả mù sao mưa.
Châu Tâm theo sát Giai Thiệu Điền, hắn vừa mở cửa vị trí phụ lái cô ta lập tức tiến lên.
“Cô muốn đi cùng xe sao?” Giai Thiệu Điền lạnh nhạt hỏi.
Châu Tâm bày ra gương mặt lúng túng: “Đây là lần đầu tôi tháp tùng cho sếp lớn nên có chút thiếu sót.”
“Cô làm đúng, nhưng bây giờ không đúng lúc.” Ánh mắt của hắn thể hiện sự không hài lòng, Giai Thiệu Điền có thể bỏ qua một lần nhưng nhất định sẽ không có lần sao.
Châu Tâm lùi ra vài bước, cô ta tự mở cửa ngồi vào phía sau.
Lưu Hiên ngơ ngác nhìn cuộc đối thoại của bọn họ rồi lẳng lặng ngồi vào xe, bầu không khí có chút không đúng lắm, cậu xoay đầu sang hỏi: “Tôi đến viện rồi ghé sang nhà bạn học, được không?”
Hắn không nặng không nhẹ hỏi: “Là ai?”
“Dạ Vu Ngôn.” Cậu tiếp tục nói “Nhờ có anh mà Dạ Vu Ngôn được một khoản tiền để trả nợ.”
“Tôi chỉ làm vì cậu, không phải tên đó.” Giai Thiệu Điền đáp lời, vẫn giữ ánh mắt ở phía trước, nhưng vô cùng hợp tác để tạo nên cuộc trò chuyện.
Lúc sáng Châu Tâm lái xe, Giai Thiệu Điền ngồi ở phía sau cả hai chưa từng giao tiếp thoải mái như vậy, một số câu hỏi hắn trả lời trong sự miễn cưỡng, dáng vẻ dường như mong đợi cái gì đó.
“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.” Hắn cẩn thận nhắc nhở.
Giai Thiệu Điền nhận ra bản thân kiểm soát Lưu Hiên, nhưng hắn thật sự khó thay đổi điều đó. Trước đây khi mà cậu chưa xuất hiện, hắn không hề muốn kiểm soát ai cả.
Lưu Hiên mỉm cười nói: “Không nhắn!”
Giai Thiệu Điền nén lại nụ cười, lên tiếng: “Tôi sẽ đánh đòn cậu, chọn đi.”
“Nhắn thì nhắn.” Cậu nói rồi xoay đầu sang hướng còn lại, im lặng ngắm nhìn cảnh vật hai bên rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện liền nói “Hôm nay tôi có xem dự báo thời tiết, buổi chiều sẽ có mưa, anh đi đường cẩn thận.”
“Cậu cũng vậy.” Cách bày tỏ của hắn hời hợt, lời nói chẳng có chút gì gọi là quan tâm.
Cuộc trò chuyện của bọn họ nào có khoảng trống cho Châu Tâm xem vào, cô ta dường như hòa vào không khí. Bàn tay siết chặt điện thoại cố nhịn xuống sự ganh tị ở trong lòng, Giai Thiệu Điền vừa đẹp trai vừa giàu có, trước nay chưa từng quen ai, hoàn toàn sạch sẽ là ma cũng muốn trèo lên giường của hắn.
Mà tối hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, Giai Thiện Điền luôn để Trần Nghiên tháp tùng là bởi vì anh uống rượu giỏi, đồng nghĩa với việc vị chủ tịch nào đó tửu lượng không tốt. Việc này không có bao nhiêu người biết, là do Châu Tâm quan sát thấy những buổi tiệc hầu như là vậy.
Chỗ dừng chân của bọn họ là một nhà hàng gần biển.
Lưu Hiên xuống xe đưa mắt ngắm nhìn ra biển lớn. Chỗ trước đây cậu sống không dễ dàng gì để nhìn thấy cảnh tượng này, ánh nắng chiếu xuống mặt biển để lại những vệt lấp lánh đến chói mắt.
Cậu đột nhiên nổi lên ham muốn, muốn một lần ngắm nhìn hoàng hôn trên biển.
Thở dài một hơi, cậu dự định sẽ đi trước khi bản thân tốt nghiệp, bởi vì khi đó sẽ không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
“Anh trai.” Cậu khẽ gọi.
Giai Thiệu Điền nhìn theo ánh mắt của câu hỏi: “Muốn tắm biển sao? Thời tiết thất thường, hãy để lần sau đi.”
Lưu Hiên chậm rãi lắc đầu: “Tôi muốn ngắm hoàng hôn trên biển.”
“Hôm nay không thích hợp, hôm sau có được không?” Hắn còn có một biểu tiệc quan trọng vào lúc bảy giờ, tham dự cho có mặt rồi chạy qua nơi này đừng nói là hoàng hôn, chuyển sang ngắm trăng ngắm sao luôn rồi.
Còn chưa biết trước, dự báo thời tiết hôm nay có chuẩn xác?
“Không nhất định là bữa nay mà.” Lưu Hiên bĩu môi đáp lời, cậu trước nay không có thói vòi vĩnh người khác, nếu có cũng là bất đắc dĩ.
Giai Thiệu Điền khẽ nhếch mép cười, biểu hiện của cậu như đang nói lên bản thân tủi thân sắp chịu không nổi.
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng, Mỹ Ninh là người gọi món, cô đã tham khảo ý kiến của bác sĩ Hạ nên có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực này. Trong lúc tuyển dụng, Giai Thiệu Điền cũng đã dặn dò kỹ.
Cậu miệng nhỏ nhưng sức ăn khá được, cộng với việc Giai Thiệu Điền luôn chăm chút kỹ trên bàn ăn nên hầu như không có quá nhiều chuyện xảy ra.
“Tôi nghe nói đặc sản ở đây là ghẹ hấp nước dừa, Lưu Thiếu có muốn thử không?” Châu Tâm nở nụ cười thương mại rồi hỏi.
Lưu Hiên nhai hết thức ăn trong miệng, từ tốn đáp: “Tôi bị dị ứng.”
“Thì ra là như vậy sao? Tôi thiếu hiểu biết quá.”
Cậu mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chị thích thì có thể gọi thêm, không cần vì tôi mà bỏ qua.”
Châu Tâm ái ngại nói: “Như thế làm sao được, tôi chỉ nhắc qua thôi, Lưu Thiếu không cần để tâm.”
Người để tâm không phải cô ta, là Giai Thiệu Điền mới đứng, hắn mở ghi chú trên điện thoại để nhập dòng chữ “Cậu ấy dị ứng với ghẹ.” thao tác cực kỳ lưu loát. Biểu hiện bên ngoài khiến ai cũng nghĩ hắn đang kiểm tra lại lịch trình, hoặc là một chuyện quan trọng nào đó.
Châu Tâm theo sát Giai Thiệu Điền, hắn vừa mở cửa vị trí phụ lái cô ta lập tức tiến lên.
“Cô muốn đi cùng xe sao?” Giai Thiệu Điền lạnh nhạt hỏi.
Châu Tâm bày ra gương mặt lúng túng: “Đây là lần đầu tôi tháp tùng cho sếp lớn nên có chút thiếu sót.”
“Cô làm đúng, nhưng bây giờ không đúng lúc.” Ánh mắt của hắn thể hiện sự không hài lòng, Giai Thiệu Điền có thể bỏ qua một lần nhưng nhất định sẽ không có lần sao.
Châu Tâm lùi ra vài bước, cô ta tự mở cửa ngồi vào phía sau.
Lưu Hiên ngơ ngác nhìn cuộc đối thoại của bọn họ rồi lẳng lặng ngồi vào xe, bầu không khí có chút không đúng lắm, cậu xoay đầu sang hỏi: “Tôi đến viện rồi ghé sang nhà bạn học, được không?”
Hắn không nặng không nhẹ hỏi: “Là ai?”
“Dạ Vu Ngôn.” Cậu tiếp tục nói “Nhờ có anh mà Dạ Vu Ngôn được một khoản tiền để trả nợ.”
“Tôi chỉ làm vì cậu, không phải tên đó.” Giai Thiệu Điền đáp lời, vẫn giữ ánh mắt ở phía trước, nhưng vô cùng hợp tác để tạo nên cuộc trò chuyện.
Lúc sáng Châu Tâm lái xe, Giai Thiệu Điền ngồi ở phía sau cả hai chưa từng giao tiếp thoải mái như vậy, một số câu hỏi hắn trả lời trong sự miễn cưỡng, dáng vẻ dường như mong đợi cái gì đó.
“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.” Hắn cẩn thận nhắc nhở.
Giai Thiệu Điền nhận ra bản thân kiểm soát Lưu Hiên, nhưng hắn thật sự khó thay đổi điều đó. Trước đây khi mà cậu chưa xuất hiện, hắn không hề muốn kiểm soát ai cả.
Lưu Hiên mỉm cười nói: “Không nhắn!”
Giai Thiệu Điền nén lại nụ cười, lên tiếng: “Tôi sẽ đánh đòn cậu, chọn đi.”
“Nhắn thì nhắn.” Cậu nói rồi xoay đầu sang hướng còn lại, im lặng ngắm nhìn cảnh vật hai bên rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện liền nói “Hôm nay tôi có xem dự báo thời tiết, buổi chiều sẽ có mưa, anh đi đường cẩn thận.”
“Cậu cũng vậy.” Cách bày tỏ của hắn hời hợt, lời nói chẳng có chút gì gọi là quan tâm.
Cuộc trò chuyện của bọn họ nào có khoảng trống cho Châu Tâm xem vào, cô ta dường như hòa vào không khí. Bàn tay siết chặt điện thoại cố nhịn xuống sự ganh tị ở trong lòng, Giai Thiệu Điền vừa đẹp trai vừa giàu có, trước nay chưa từng quen ai, hoàn toàn sạch sẽ là ma cũng muốn trèo lên giường của hắn.
Mà tối hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, Giai Thiện Điền luôn để Trần Nghiên tháp tùng là bởi vì anh uống rượu giỏi, đồng nghĩa với việc vị chủ tịch nào đó tửu lượng không tốt. Việc này không có bao nhiêu người biết, là do Châu Tâm quan sát thấy những buổi tiệc hầu như là vậy.
Chỗ dừng chân của bọn họ là một nhà hàng gần biển.
Lưu Hiên xuống xe đưa mắt ngắm nhìn ra biển lớn. Chỗ trước đây cậu sống không dễ dàng gì để nhìn thấy cảnh tượng này, ánh nắng chiếu xuống mặt biển để lại những vệt lấp lánh đến chói mắt.
Cậu đột nhiên nổi lên ham muốn, muốn một lần ngắm nhìn hoàng hôn trên biển.
Thở dài một hơi, cậu dự định sẽ đi trước khi bản thân tốt nghiệp, bởi vì khi đó sẽ không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
“Anh trai.” Cậu khẽ gọi.
Giai Thiệu Điền nhìn theo ánh mắt của câu hỏi: “Muốn tắm biển sao? Thời tiết thất thường, hãy để lần sau đi.”
Lưu Hiên chậm rãi lắc đầu: “Tôi muốn ngắm hoàng hôn trên biển.”
“Hôm nay không thích hợp, hôm sau có được không?” Hắn còn có một biểu tiệc quan trọng vào lúc bảy giờ, tham dự cho có mặt rồi chạy qua nơi này đừng nói là hoàng hôn, chuyển sang ngắm trăng ngắm sao luôn rồi.
Còn chưa biết trước, dự báo thời tiết hôm nay có chuẩn xác?
“Không nhất định là bữa nay mà.” Lưu Hiên bĩu môi đáp lời, cậu trước nay không có thói vòi vĩnh người khác, nếu có cũng là bất đắc dĩ.
Giai Thiệu Điền khẽ nhếch mép cười, biểu hiện của cậu như đang nói lên bản thân tủi thân sắp chịu không nổi.
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng, Mỹ Ninh là người gọi món, cô đã tham khảo ý kiến của bác sĩ Hạ nên có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực này. Trong lúc tuyển dụng, Giai Thiệu Điền cũng đã dặn dò kỹ.
Cậu miệng nhỏ nhưng sức ăn khá được, cộng với việc Giai Thiệu Điền luôn chăm chút kỹ trên bàn ăn nên hầu như không có quá nhiều chuyện xảy ra.
“Tôi nghe nói đặc sản ở đây là ghẹ hấp nước dừa, Lưu Thiếu có muốn thử không?” Châu Tâm nở nụ cười thương mại rồi hỏi.
Lưu Hiên nhai hết thức ăn trong miệng, từ tốn đáp: “Tôi bị dị ứng.”
“Thì ra là như vậy sao? Tôi thiếu hiểu biết quá.”
Cậu mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chị thích thì có thể gọi thêm, không cần vì tôi mà bỏ qua.”
Châu Tâm ái ngại nói: “Như thế làm sao được, tôi chỉ nhắc qua thôi, Lưu Thiếu không cần để tâm.”
Người để tâm không phải cô ta, là Giai Thiệu Điền mới đứng, hắn mở ghi chú trên điện thoại để nhập dòng chữ “Cậu ấy dị ứng với ghẹ.” thao tác cực kỳ lưu loát. Biểu hiện bên ngoài khiến ai cũng nghĩ hắn đang kiểm tra lại lịch trình, hoặc là một chuyện quan trọng nào đó.