• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Vu Ngôn bắt tay vào rửa các nguyên liệu, dáng vẻ thuần thục đó thu hút sự chú ý của người còn lại.

Trình Trục Tư thần không biết quỷ không hay tiến đến chỗ Dạ Vu Ngôn, khoảng cách gần đến mức chỉ cần đối phương lùi một bước sẽ nằm gọn trong vòng tay cậu ta.

“Mùi thơm thật.” Cậu ta khẽ nói.

Dạ Vu Ngôn bị dọa giật bắn người, trong lúc tập trung mọi chuyển động xung quanh hắn ta đều không chú ý mấy.

Giọng nói thì thầm bên tay gặm nhấm từng chút một, len lỏi vào sâu tận bên trong làm con người ta muốn chết mà không thành.

“Tôi chỉ mới thái rau củ, có mùi thơm sao?” Dạ Vu Ngôn dừng lại động tác xoay đầu hỏi.

Trình Trục Tư cố ý kéo gần khoảng cách thêm một chút, nghiêng đầu ngửi ở sau gáy đối phương, từng câu từng chữ đều phả ra hơi nóng cùng với mùi rượu thoang thoảng: “Mùi hương trên người cậu là dùng những thứ rẻ tiền trong kia sao?”



“Cậu chịu thiệt rồi.” Hắn ta khó khăn di chuyển tay, càng cố càng giống với người máy được lập trình sẵn, chẳng bao lâu nữa sẽ phát ra tiếng ken két.

Hành động kỳ quặc của Trình Trục Tư làm Dạ Vu Ngôn hơi lo, lo cậu ta sẽ trở nên tức giận khi đầu óc thanh tỉnh.

“Cậu vẫn chưa tỉnh rượu, ngồi nghỉ một lát, đứng không tốt.” Dạ Vu Ngôn bình tĩnh nói.

“Tôi biết hết rồi, nói dối tệ như vậy chỉ có Lưu Hiên là chịu tin cậu.” Trình Trục Tư cười cho có lệ rồi hỏi “Số tiền chi trả cho việc xét nghiệm ADN. Tính thế nào đây?”

Dạ Vu Ngôn kiềm chế cảm xúc, để khi phát ra thành tiếng nó trở nên tự nhiên nhất có thể: “Tôi sẽ thử mượn họ hàng xa.”

Đơn giản mà nói có dòng họ xa tốt như thế hắn ta đã chẳng lăn lộn với dáng vẻ chật vật như bây giờ. Từ một người có đủ điều kiện đùng một phát, đừng nói là nhìn mặt đến cái tên sợ rằng người ta còn không nhớ.

Điều này dĩ nhiên Trình Trục Tư biết chứ, mặc dù cậu ta lơ là việc học nhưng đâu có nghĩa là đầu óc kém cỏi.

“Mượn tôi chẳng phải tốt hơn sao?” Cậu ta xoay người tựa vào thành bàn, đắc ý nói tiếp “Không lãi, muốn bao lâu trả cũng được.”

Trông đứng đắn có khác gì vị thần, mang theo vầng hào quang đưa tay ra cứu rỗi kẻ đang chìm dần trong vũng bùn lầy, nhưng nguồn cơn đều là do cậu ta mà xuất phát.

“Điều kiện.” Đôi mắt gần như trong suốt do ánh đèn phòng, Dạ Vu Ngôn hỏi “Điều kiện là gì?”

“Làm theo những gì tôi nói.” Trình Trục Tư nhịn không được trưng ra nụ cười xảo trá.



Dạ Vu Ngôn mặc dù biết phía trước chẳng dễ đi nhưng thật sự đã không còn cách nào khác, hắn ta khẽ cười nhạt: “Vậy thì nhờ cậu giúp đỡ rồi.”

Buổi tối hôm đó cả hai ngủ trễ, chủ yếu là có sự xuất hiện của Trình Trục Tư nên làm mọi thứ đảo lộn.

Trong lúc một cậu ta chìm trong giấc mộng đẹp, Dạ Vu Ngôn đã tỉnh giấc đón nhận màn sương đêm và cơn gió lạnh thấu xương. Ngày hôm nay hắn ta chỉ ngủ được hai tiếng, bởi vì một chữ ‘Tiền’ đè nặng trên vai, muốn lười biếng cũng phải xem hoàn cảnh.

Dạ Vu Ngôn ngồi trong quầy, đôi mắt sắp dính chặt lại với nhau cứ mỗi lần như thế hắn ta lại đưa mắt nhìn chung quanh, thông qua lớp kính trong suốt nhìn ra ngoài đường.

Yên tĩnh, phẳng lặng mọi thứ đều chậm nhịp, bóng người lướt qua trong vô cùng quen mắt làm hắn ta chợt bừng tỉnh.

Vừa rồi nhìn không sai, dáng người mảnh mai đó còn ai ngoài Lưu Hiên.

Đồng hồ treo ở cửa hàng tiện lợi đã hai giờ hơn, Dạ Vu Ngôn rời khỏi quầy thanh toán vội vã ra bên ngoài.

Lưu Hiên mỉm cười, vô cùng tỉnh táo nói: “Tôi đến chơi với cậu đây.”

Cậu đi cùng với Giai Thiệu Điền đến công ty, kết quả thì sao? Hắn bỏ cậu đi đâu mất hút, chuyện như vậy cũng không có gì đáng nhắc đến, đằng này hắn cho Trần Nghiêm quản lý cậu từng chút một.

Tài khoản mạng xã hội toàn bộ đều phải giao nộp cho Giai Thiệu Điền, còn nói là ảnh hưởng này nọ, hắn nghĩ cậu thèm chút danh lợi đó chắc?

Hắn vẫn chưa về, cậu không có đợi hắn chỉ là bụng đói muốn tìm chút gì đó ăn thôi.

“Giờ này không buồn ngủ sao?” Dạ Vu Ngôn kinh ngạc hỏi.

“Có.” Lưu Hiên ngượng ngùng nói “Nhưng tôi đói.”

Trùng hợp là thực phẩm ở trong tủ hết sạch, dì giúp việc dọn dẹp để ngày mai chuẩn bị cái mới. Việc bếp núc Lưu Hiên đã làm từ lúc bảy tuổi, không phải ba mẹ cậu vô tâm là do bọn họ bận kiếm tiền, kiếm tiền xuất sắc đến nỗi đổ nợ.

Lưu Hiên dạo một vòng, tìm một đống thức ăn nhanh rồi cho vào lò vi sóng, còn không quên phần Dạ Vu Ngôn.

Lưu Hiên thản nhiên nói: “Cậu ăn cùng với tôi đi.”

Mặc dù vẫn còn no nhưng hắn ta không có ý định từ chối, Dạ Vu Ngôn ngồi xuống bên cạnh. Hắn vừa cúi đầu, ngẩng đầu đã nhìn thấy chiếc xe màu đen thanh lịch đỗ trước cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông mang gương mặt lãnh đạm pha chút lạnh lùng bước xuống xe, động tác đóng cửa vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK