• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hiên thở ra một hơn nặng nề, muốn kết bạn mà lại mắc những lỗi ngu ngốc, ngay bây giờ Dạ Vu Ngôn có thể thẳng chân đạp cậu văng ra khỏi ghế.

Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, hắn ta cũng cầm bút, viết hai chữ: “Không sao.”

Quyển vở ghi bài sạch sẽ trình bày hợp lý, phân biệt bằng màu sắc thoáng chốc đã trở nên kỳ quặc.

Dạ Vu Ngôn lập tức hỏi sang chuyện khác: “Cổ cậu không tốt sao?”

Lưu Hiên buồn bã gật đầu, nhắc về chuyện đó cậu vẫn chưa xác định được đó là cố ý hay thật sự là một kế hoạch của người giúp việc. Kể ra mối quan hệ của thân chủ và người giúp việc không hề có mâu thuẫn.

Là do cậu đã quá đa nghi?

Môn tiếp theo Lưu Hiên phối hợp ăn ý với Trình Trục Tư mà thời gian cũng thư thả hơn nhiều, môn này chỉ cần đọc đề rồi khoanh đáp án không cần phải tính toán. Dạ Vu Ngôn cũng hoàn thành xuất sắc bài thi trước khi gian quy định.

Trình Trục Tư vừa thi xong đã tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi, Lưu Hiên dự định đi nhuộm lại tóc, màu hiện tại quả thật cho cậu một trải nghiệm nhưng hai ngày là đủ rồi.

Màu đen vẫn là nhất!

Vừa ra đến cổng trường chiếc xe với kiểu dáng quen thuộc, bản số như khắc ghi trong đầu. Cậu chỉ muốn hỏi Giai Thiệu Điền lên cơn động kinh sao?

Mà phần trăm hắn ngồi trên xe chắc có lẽ không cao, theo như ký ức của thân chủ việc hắn đích thân đến đón còn khó hơn lên trời, ngày hôm qua là lần đầu tiên, là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó, có vẻ như hắn gọi người đến công ty để lấy xe đi rước cậu mà thôi.

Cửa mở dáng người ngồi bên trong còn ai ngoài tên Giai Thiệu Điền, cậu dứt khoát đóng sầm cửa.

Giờ này mà về nhất định lại giống ngày hôm qua, bản thân có được chiếc lồng vừa to vừa đẹp. Ngay cả việc giải trí cơ bản cũng bị hắn tước đoạt, chẳng lẽ bắt cậu ngồi ở phòng khách để xem tivi cả ngày?

Cậu dựa theo ký ức của thân chủ, lần mò đến tiệm cắt tóc gần trường, cả quãng đường chiếc xe luôn bám theo phía sau, tốc độ chậm rì rì, không ở trong cuộc còn nghĩ bản thân vì giận dỗi cô người yêu giàu có không chịu lên xe về.

Cứ ngỡ ngồi mấy tiếng đồng hồ trong tiệm tóc người bên ngoài sớm đã rời đi, không ngờ sự kiên nhẫn của người kia đã đạt đến trình độ thượng thừa. Lưu Hiên phục rồi, cậu mở cửa ngồi vào trong, chiếc xe lặp tức lăn bánh.

Giai Thiệu Điền dán mắt vào macbook, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cậu, giống như việc hắn đang giữ mặt mũi cho cậu trước người tài xế.

Lưu Hiên không dám nghĩ đến viễn cảnh không gian chỉ còn lại hai người sẽ như thế nào?

Giai Thiệu Điền trong mắt thân chủ có vài lần ngà ngà say, dáng vẻ của hắn lúc nào cũng thanh lịch, sức lực dồi dào nhưng cũng chưa từng đánh ai.

Đó là khi giữa hai người một tháng mới gặp một lần, từ lúc xuyên không đến giờ đã hai ngày, ngày nào cũng gặp.

Cậu thở ra một hơi đầy muộn phiền, mái tóc vừa mới được cắt tỉa mặc dù giữ lại phong cách cũ nhưng vẫn có cảm giác mới mẻ, quay về với màu đen nên gương mặt cậu không còn cảm giác như ngọn đèn vàng biết đi.

Vào đến sảnh lớn Giai Thiệu Điền lập tức ngồi xuống sofa tay thuần thục cởi bỏ cà vạt, ly nước được dì giúp việc đặt xuống ngay sau đó.

Mặc dù chưa đi làm ngày nào nhưng cậu đã cảm nhận được áp lực từ ông chủ lớn.

Từ khi vào nhà, Lưu Hiên không dám ngồi, sự thật thì cậu thua xa thân chủ về mảng này. Nếu như gặp phải tình huống hiện tại, Lưu Hiên thật sự đã ngạo mạn ngồi xuống đối diện, vắt chéo chân đầy khí chất như một tên trùm trường rồi.

Trước đây cậu ngoài việc học ra thì chăm chỉ luyện tập thể dục, bắt cậu đóng vai trùm trường thì hơi khó, việc toát lên khí chất của kẻ giàu có đã thất thời càng khó hơn, cái kiến thức về đồ hiệu cậu đều mù tịt.

Vốn dĩ biết tất cả đồ trong phòng thân chủ là đồ hiệu bởi vì cậu nhìn thấy được trong ký ức, thân chủ đã từng mua nó với giá tiền khủng.

“Ngày hôm nay dì về sớm đi.” Giai Thiệu Điền trần tư lên tiếng.

Dì giúp việc giật mình, trên gương mặt hoàn toàn là biểu cảm lo lắng. Phản ứng này có chút thái quá, Lưu Hiên tự tin khẳng định bản thân không nhìn lầm.

Hắn nói: “Không phải đuổi việc, chỉ là hôm nay không cần làm.”

Dì giúp việc gật đầu trong hoang mang lập tức lấy đồ rời ra khỏi cửa nhà, cậu dõi theo hình bóng ấy mà quên mất việc bản thân sắp bước lên đoạn đầu đài.

“Ngồi xuống đi.” Hắn tiếp tục nói “Chẳng phải ngồi ở bàn làm việc của tôi tự nhiên lắm sao?”

Lưu Hiên vừa nhấc bước chân hắn lại tiếp tục mỉa mai: “Lời nói hôm qua cậu coi đó là thật sao? Cố ý tiếp cận người đứng đầu trường, để có được thành quả tốt?”

Nếu hắn không mù thì nhất định thấy cậu của ngày hôm qua học hành chăm chỉ thế nào, người nên cấy giác mạc nên là hắn mới đúng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK