Mọi tin tức gần đây đúng thật Giai Thiệu Điền đã cho người dẹp loạn gần hết, nhập từ khóa “Lưu Hiên” hầu như chẳng còn ai dám nói cậu dựa vào anh trai.
Giáo viên chủ nhiệm khép nép đáp: “Giai Tổng có lẽ không tin nhưng học sinh Lưu gần đây rất tiến bộ, trên lớp tích cực phát biểu, cùng với giáo viên bộ môn xây dựng bài, bàn luận vô cùng rôm rả.”
“Nhà trường đã từng nghi ngờ nhưng đó là sự thật.” Giáo viên chủ nhiệm đã tin tưởng cậu học sinh họ Lưu cải tà quy chính “Cũng có thể là kết giao đúng bạn, học sinh Lưu gần đây rất thân với Dạ Vu Ngôn.”
Nghe đến đây Giai Thiệu Điền có chút không vui, dường như Lưu Hiên khá để tâm đến người này. Một hai lần thì không nói, cậu năm lần bảy lượt ở trước mặt hắn nói tốt cho cái tên đó.
Sau khi ra về hắn cẩn thận đặt phiếu điểm vào cùng tập tài liệu quan trọng.
Đến ngày hội thao của trường diễn ra, tiết mục văn nghệ của mỗi lớp lần lượt được trình diễn.
Trình Trục Tư ở sau cánh gà phấn khởi nói: “Hồi hộp quá đi.”
Nhìn vào là biết người đang có tình yêu, phong cách ăn mặc chững chạc mà được một cái chẳng ăn khớp gì với Lưu Hiên. Bọn họ chưa từng bàn bạc qua nhưng cậu lại chẳng ngờ rằng khác biệt lớn như vậy.
Lưu Hiên cùng với quần ống rộng, áo thun đơn giản, phối thêm vài phụ kiện của thân chủ để lại.
Có chút hối hận rồi!
Lưu Hiên mang theo chút rạo rực cùng với Trình Trục Tư tiến lên sân khấu, âm thanh phát ra từ đàn guitar khiến đám đông bên dưới trở nên trật tự, đến khi giọng của Lưu Hiên cất lên mọi thứ lập tức bị phá vỡ. Giai điệu lúc êm ả vẽ lên bức tranh thanh xuân với màu sắc tươi sáng, lúc thì khuấy đảo làm cảm xúc mọi người vỡ òa.
Cậu làm chủ sân khấu, dẫn dắt mọi người hòa mình vào giai điệu, bản thân tỏa sáng như một idol.
Dáng vẻ tự tin đó Giai Thiệu Điền là lần đầu thấy, cậu trở thành trung tâm của sự chú ý, hắn thừa nhận tài năng của cậu.
Bài hát kết thúc trong tiếng hò reo, cả sân trường vẫn chưa thoát khỏi sự mê hoặc của Lưu Hiên.
Lâm Gia Nghi từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, nghiêm túc thưởng thức. Đối với bà ấy, thứ âm thanh kia như liều thuốc chữa lành, bởi vì không nhìn thấy mới hiểu được những thứ Lưu Hiên đang truyền tải.
Lưu Hiên tới lui bệnh viện thường xuyên tuyệt nhiên không phải vì lấy lòng hay nịnh bợ. Cậu xem bà ấy như một người bạn mà trò chuyện cùng nhau, điều này Lâm Gia Nghi đã nhận ra từ trước đây. Cậu cần tình cảm gia đình hơn việc phải lấy lòng một ai đó để bản thân được lợi.
Lâm Gia Nghi đeo kính râm trong bộ trang phục sang trọng đứng ở tầng trên cùng, bên cạnh là Giai Thiệu Điền đang chăm chú dõi theo hình bóng của Lưu Hiên.
Bà ấy lên tiếng hỏi: “Hiên Hiên hát hay chứ? Ngày nào thằng bé cũng hát cho ta nghe.”
Giai Thiệu Điền chỉ nghe ra ba chữ “Ganh tỵ chưa?” từ tận đáy lòng của mẹ mình, đáp án là có!
“Con sau này… Đừng bẻ gãy đôi cánh của nó.” Lâm Gia Nghi trầm giọng nhắc nhở.
Bà ấy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được vài thứ, chỉ là lo xa nhưng nói ra rồi nhẹ lòng hơn hẳn.
Lâm Gia Nghi được sắp xếp để trở lại bệnh viện, Giai Thiệu Điền cũng đến về công ty, hắn đăng lên dòng trạng thái một bức ảnh, chụp vô cùng hờ hợt, chỉ là bầu trời trong vắt ở một nơi nào đó.
Trình Trục Tư vừa xuống sân khấu đã vứt đàn chạy ù đến chỗ Dạ Vu Ngôn, cuống quýt hỏi: “Thế nào, tôi đàn có được không?”
“Rất hay.” Hắn ta trầm tĩnh đáp lời.
“Lát nữa chạy tiếp sức đừng cố quá, trong khả năng là được rồi.” Trình Trục Tư cúi xuống cột lại giày cho Dạ Vu Ngôn, tiếp tục nói “Đừng để bị thương.”
Lưu Hiên cứ như vô hình vậy, cậu cười hỏi: “Hai cậu đang yêu nhau à?”
“Đúng vậy?” Trình Trục Tư cười đến ngoác cả mồm, tự tin đáp lời còn không quên nắm lấy tay của Dạ Vu Ngôn.
Lưu Hiên nhận được cú sốc đến không nói nên lời, nhìn vào biểu hiện của Dạ Vu Ngôn thì xác nhận là đúng rồi.
“Nhưng chuyện này là bí mật.” Trình Trục Tư tỏ ra chín chắn giải thích “Tôi sau này mở công ty giải trí, Dạ Vu Ngôn sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng, chúng tôi yêu đương bí mật.”
“Cậu thì thế nào, có suy nghĩ lại không?” Trình Trục Tư nhướng mày hỏi.
“Không nhé!” Lưu Hiên quả quyết nói tiếp “Tôi không có tình yêu mãnh liệt nên không thể tin tưởng nổi.”
Kết quả của hội thao không tệ, lớp bọn họ đạt vô số hạng nhất, đều là công lao của Dạ Vu Ngôn. Buổi liên hoan hôm đó Lưu Hiên vì có chuyện riêng không thể tham gia cùng tập thể lớp, còn đôi chim chuột cũng vì có chuyện riêng mà từ chối.
Lưu Hiên đến thẳng bệnh viện gặp Lâm Gia Nghi, cậu có một lời hứa với bà ấy.
Vừa vào khu vực vip đã cảm nhận được vài thứ không đúng, có người canh gác bên ngoài phòng bệnh của Lâm Gia Nghi, cao to lực lưỡng còn đem theo phong thái oai phong lẫm liệt, làm Lưu Hiên có chút lo lắng.
Giáo viên chủ nhiệm khép nép đáp: “Giai Tổng có lẽ không tin nhưng học sinh Lưu gần đây rất tiến bộ, trên lớp tích cực phát biểu, cùng với giáo viên bộ môn xây dựng bài, bàn luận vô cùng rôm rả.”
“Nhà trường đã từng nghi ngờ nhưng đó là sự thật.” Giáo viên chủ nhiệm đã tin tưởng cậu học sinh họ Lưu cải tà quy chính “Cũng có thể là kết giao đúng bạn, học sinh Lưu gần đây rất thân với Dạ Vu Ngôn.”
Nghe đến đây Giai Thiệu Điền có chút không vui, dường như Lưu Hiên khá để tâm đến người này. Một hai lần thì không nói, cậu năm lần bảy lượt ở trước mặt hắn nói tốt cho cái tên đó.
Sau khi ra về hắn cẩn thận đặt phiếu điểm vào cùng tập tài liệu quan trọng.
Đến ngày hội thao của trường diễn ra, tiết mục văn nghệ của mỗi lớp lần lượt được trình diễn.
Trình Trục Tư ở sau cánh gà phấn khởi nói: “Hồi hộp quá đi.”
Nhìn vào là biết người đang có tình yêu, phong cách ăn mặc chững chạc mà được một cái chẳng ăn khớp gì với Lưu Hiên. Bọn họ chưa từng bàn bạc qua nhưng cậu lại chẳng ngờ rằng khác biệt lớn như vậy.
Lưu Hiên cùng với quần ống rộng, áo thun đơn giản, phối thêm vài phụ kiện của thân chủ để lại.
Có chút hối hận rồi!
Lưu Hiên mang theo chút rạo rực cùng với Trình Trục Tư tiến lên sân khấu, âm thanh phát ra từ đàn guitar khiến đám đông bên dưới trở nên trật tự, đến khi giọng của Lưu Hiên cất lên mọi thứ lập tức bị phá vỡ. Giai điệu lúc êm ả vẽ lên bức tranh thanh xuân với màu sắc tươi sáng, lúc thì khuấy đảo làm cảm xúc mọi người vỡ òa.
Cậu làm chủ sân khấu, dẫn dắt mọi người hòa mình vào giai điệu, bản thân tỏa sáng như một idol.
Dáng vẻ tự tin đó Giai Thiệu Điền là lần đầu thấy, cậu trở thành trung tâm của sự chú ý, hắn thừa nhận tài năng của cậu.
Bài hát kết thúc trong tiếng hò reo, cả sân trường vẫn chưa thoát khỏi sự mê hoặc của Lưu Hiên.
Lâm Gia Nghi từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, nghiêm túc thưởng thức. Đối với bà ấy, thứ âm thanh kia như liều thuốc chữa lành, bởi vì không nhìn thấy mới hiểu được những thứ Lưu Hiên đang truyền tải.
Lưu Hiên tới lui bệnh viện thường xuyên tuyệt nhiên không phải vì lấy lòng hay nịnh bợ. Cậu xem bà ấy như một người bạn mà trò chuyện cùng nhau, điều này Lâm Gia Nghi đã nhận ra từ trước đây. Cậu cần tình cảm gia đình hơn việc phải lấy lòng một ai đó để bản thân được lợi.
Lâm Gia Nghi đeo kính râm trong bộ trang phục sang trọng đứng ở tầng trên cùng, bên cạnh là Giai Thiệu Điền đang chăm chú dõi theo hình bóng của Lưu Hiên.
Bà ấy lên tiếng hỏi: “Hiên Hiên hát hay chứ? Ngày nào thằng bé cũng hát cho ta nghe.”
Giai Thiệu Điền chỉ nghe ra ba chữ “Ganh tỵ chưa?” từ tận đáy lòng của mẹ mình, đáp án là có!
“Con sau này… Đừng bẻ gãy đôi cánh của nó.” Lâm Gia Nghi trầm giọng nhắc nhở.
Bà ấy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được vài thứ, chỉ là lo xa nhưng nói ra rồi nhẹ lòng hơn hẳn.
Lâm Gia Nghi được sắp xếp để trở lại bệnh viện, Giai Thiệu Điền cũng đến về công ty, hắn đăng lên dòng trạng thái một bức ảnh, chụp vô cùng hờ hợt, chỉ là bầu trời trong vắt ở một nơi nào đó.
Trình Trục Tư vừa xuống sân khấu đã vứt đàn chạy ù đến chỗ Dạ Vu Ngôn, cuống quýt hỏi: “Thế nào, tôi đàn có được không?”
“Rất hay.” Hắn ta trầm tĩnh đáp lời.
“Lát nữa chạy tiếp sức đừng cố quá, trong khả năng là được rồi.” Trình Trục Tư cúi xuống cột lại giày cho Dạ Vu Ngôn, tiếp tục nói “Đừng để bị thương.”
Lưu Hiên cứ như vô hình vậy, cậu cười hỏi: “Hai cậu đang yêu nhau à?”
“Đúng vậy?” Trình Trục Tư cười đến ngoác cả mồm, tự tin đáp lời còn không quên nắm lấy tay của Dạ Vu Ngôn.
Lưu Hiên nhận được cú sốc đến không nói nên lời, nhìn vào biểu hiện của Dạ Vu Ngôn thì xác nhận là đúng rồi.
“Nhưng chuyện này là bí mật.” Trình Trục Tư tỏ ra chín chắn giải thích “Tôi sau này mở công ty giải trí, Dạ Vu Ngôn sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng, chúng tôi yêu đương bí mật.”
“Cậu thì thế nào, có suy nghĩ lại không?” Trình Trục Tư nhướng mày hỏi.
“Không nhé!” Lưu Hiên quả quyết nói tiếp “Tôi không có tình yêu mãnh liệt nên không thể tin tưởng nổi.”
Kết quả của hội thao không tệ, lớp bọn họ đạt vô số hạng nhất, đều là công lao của Dạ Vu Ngôn. Buổi liên hoan hôm đó Lưu Hiên vì có chuyện riêng không thể tham gia cùng tập thể lớp, còn đôi chim chuột cũng vì có chuyện riêng mà từ chối.
Lưu Hiên đến thẳng bệnh viện gặp Lâm Gia Nghi, cậu có một lời hứa với bà ấy.
Vừa vào khu vực vip đã cảm nhận được vài thứ không đúng, có người canh gác bên ngoài phòng bệnh của Lâm Gia Nghi, cao to lực lưỡng còn đem theo phong thái oai phong lẫm liệt, làm Lưu Hiên có chút lo lắng.