Đây là lần gặp đầu tiên nhưng nhìn vào đã biết đối phương là anh trai của Lưu Hiên. Dạ Vu Ngôn đột nhiên cảm thấy được chút áp lực, giá lạnh của màn đêm trực tiếp bủa vây.
Lưu Hiên giật bắn người khi nhìn thấy Giai Thiệu Điền, rõ ràng là cậu không có làm gì sai.
Cậu lắp bắp nói: “Cậu che che… Che cho tôi.”
Cảm giác sợ hãi có thể lây lan, đặc biệt dùng trong trường hợp này. Yết hầu của Dạ Vu Ngôn di chuyển lên xuống, hắn ta vừa nuốt xuống ngụm không khí, sợ đến ngớ người.
Giai Thiệu Điền đẩy cửa đi vào trong, hắn đứng trước mặt Dạ Vu Ngôn nói là hiện thân của ác quỷ cũng không sai, vừa mới lúc nãy thôi xung quanh còn bừng sáng phút chốc bị người khác cướp đi sạch sẽ.
Một mảnh tối tăm khiến Dạ Vu Ngôn phải ngước nhìn, nhất thời cổ họng bị đóng băng. Lưu Hiên thì khỏi phải bàn cãi, ánh mắt trốn tránh cái nhìn chết chóc của Giai Thiệu Điền.
“Ra ngoài vào giờ này, cậu muốn chọc tức tôi sao?” Giọng nói âm trầm như chạm vào mặt nước tĩnh lặng, tạo vài gợn sóng lăn tăn khuấy không gian xung quanh.
Cậu bước ra khỏi sự che chở của Dạ Vu Ngôn, cúi đầu không đáp.
Dạ Vu Ngôn ấp úng mở miệng: “Cậu ấy, chỉ là đói.”
Giai Thiệu Điền quét mắt nhìn đối phương: “Cậu ta chỉ cần một cuộc gọi, mò ra đến tận đây còn không phải muốn tiếp cận tên như cậu sao?”
Dạ Vu Ngôn nghe mà chẳng hiểu, tiếp cận là sao? Mục đích cuối cùng là gì? Hắn ta còn gì để người khác cố ý tiếp cận để lợi dụng rồi đạt được mục đích?
“Anh trai, về thôi.” Lưu Hiên khó khăn lên tiếng.
Trong lúc rời đi còn không quên cầm hộp sữa việt quốc, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Lưu Hiên cứ nơm nớp lo sợ Giai Thiệu Điền sẽ phát khùng, đánh cậu trước mặt người khác thì không có khả năng nhưng chỉ có hai người thì khó nói.
Cậu rón rén đi phía sau hắn, từng bước chân đều để lại lời cầu cứu, trong lòng đang thầm mong đối phương sẽ nương tay.
Ngồi vào xe như ngồi bàn chông, mông thì êm ái nhưng lòng không yên, cậu lâu lâu lại lén nhìn sang bên cạnh.
Giữa trán Giai Thiệu Điền xuất hiện vài nếp nhăn, cậu khổ rồi.
“Tôi nói buổi chiều tự lo được nên anh Trần Nghiêm không có đến, kết quả là tôi ngủ quên đến nữa đêm.” Càng về sau giọng cậu càng nhỏ dần đều.
Hắn không phản bác làm Lưu Hiên lo lắng gấp bội, thứ đối phương cần chỉ là đôi mắt, có cần phải quản nghiêm thế không? Cậu thật chẳng hiểu nổi.
“Cậu tiếp cận tên đó làm gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu ngoài dự liệu.
“Con người Dạ Vu Ngôn rất tốt.” Cậu e dè nói tiếp “Chỉ muốn làm bạn, tôi không phải tiếp cận.”
Mà kể ra có tiếp cận đi nữa, mọi chuyện đều là muốn chuộc lỗi.
Chiếc Audi lao nhanh trên đường như cách Giai Thiệu Điền bộc lộ sự tức giận, đi bộ mười lăm phút để đến cửa hàng tiện lợi, đơn giải chỉ làm bạn thôi sao? Có kẻ ngốc mới tin lời cậu nói.
Trước đây Lưu Hiên làm ra những chuyện xấu gì, chơi với thể loại người nào, đến những nơi náo nhiệt đầy tạp nham hắn đều không quan tâm, nhưng giờ đây hắn biết rõ cậu không phải là Lưu Hiên.
Rõ ràng là cậu chấp nhận làm em trai của hắn trước, nếu đã tự nguyện cũng phải ra dáng một chút.
Giai Thiệu Điền đưa Lưu Hiên đến công ty là muốn cậu thích nghi với môi trường, tránh việc ăn chơi lêu lỏng giống như tên nào đó.
Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Giai Thiệu Điền không nặng không nhẹ nói: “Tôi sẽ thay thế người khác, sau này ban đêm không được ra ngoài.”
Lưu Hiên lí nhí đáp: “Tôi biết rồi.”
Về đến nhà cậu âm thầm lui về phòng, may mắn là cái ổ nhỏ đó có thể che chở cho cậu. Ngày mai là cuối tuần, ngủ trễ một chút cũng không sao.
Ngả lưng xuống giường Lưu Hiên đấu tranh tâm lý dữ dội, cậu nên ngủ hay là uống nước cầm hơi, lúc nãy cái gì cũng chưa kịp động vào, đói sắp chết người rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lưu Hiên bật dậy bày ra dáng vẻ hoài nghi nhân sinh, căn nhà này chỉ có cậu và hắn, không phải trận dạy dỗ bây giờ mới bắt đầu chứ?
Sau khi cách cửa mở ra, gương mặt băng lãnh cùng với đôi mắt xếch lên dần xuất hiện.
Hắn đưa chiếc hộp được đóng gói cẩn thận qua cho cậu, chất giọng đã dịu đi mấy phần: “Tôi về trễ nên không có nhiều sự lựa chọn.”
Cái suy nghĩ có còn hơn không lướt qua đầu Lưu Hiên, chắc chắn cậu bị điên rồi.
Cậu nhận lấy rồi ngước mắt hỏi: “Anh đã ăn gì chưa?”
“Rồi, tôi không giống như cậu.” Trong câu nói chứa ẩn ý, hắn đang trách cậu chỉ lo ngủ mà quên việc ăn.
Nói rồi hắn rời đi như lẽ đương nhiên, Lưu Hiên vẫn không tin được bản thân bình yên vô sự. Cậu quay vào trong lắp đầy cái bụng rỗng, sau đó đánh một giấc thật sâu đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Cậu xuống nhà, bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, khói bốc lên hòa vào tia nắng xuyên qua cửa sổ ở bếp.
Người giúp việc bưng món cuối cùng lên sau đó cung kính truyền đạt: “Giai Tổng căn dặn, cậu dùng bữa trước, ngài ấy còn có việc cần xử lý.”
Lưu Hiên giật bắn người khi nhìn thấy Giai Thiệu Điền, rõ ràng là cậu không có làm gì sai.
Cậu lắp bắp nói: “Cậu che che… Che cho tôi.”
Cảm giác sợ hãi có thể lây lan, đặc biệt dùng trong trường hợp này. Yết hầu của Dạ Vu Ngôn di chuyển lên xuống, hắn ta vừa nuốt xuống ngụm không khí, sợ đến ngớ người.
Giai Thiệu Điền đẩy cửa đi vào trong, hắn đứng trước mặt Dạ Vu Ngôn nói là hiện thân của ác quỷ cũng không sai, vừa mới lúc nãy thôi xung quanh còn bừng sáng phút chốc bị người khác cướp đi sạch sẽ.
Một mảnh tối tăm khiến Dạ Vu Ngôn phải ngước nhìn, nhất thời cổ họng bị đóng băng. Lưu Hiên thì khỏi phải bàn cãi, ánh mắt trốn tránh cái nhìn chết chóc của Giai Thiệu Điền.
“Ra ngoài vào giờ này, cậu muốn chọc tức tôi sao?” Giọng nói âm trầm như chạm vào mặt nước tĩnh lặng, tạo vài gợn sóng lăn tăn khuấy không gian xung quanh.
Cậu bước ra khỏi sự che chở của Dạ Vu Ngôn, cúi đầu không đáp.
Dạ Vu Ngôn ấp úng mở miệng: “Cậu ấy, chỉ là đói.”
Giai Thiệu Điền quét mắt nhìn đối phương: “Cậu ta chỉ cần một cuộc gọi, mò ra đến tận đây còn không phải muốn tiếp cận tên như cậu sao?”
Dạ Vu Ngôn nghe mà chẳng hiểu, tiếp cận là sao? Mục đích cuối cùng là gì? Hắn ta còn gì để người khác cố ý tiếp cận để lợi dụng rồi đạt được mục đích?
“Anh trai, về thôi.” Lưu Hiên khó khăn lên tiếng.
Trong lúc rời đi còn không quên cầm hộp sữa việt quốc, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Lưu Hiên cứ nơm nớp lo sợ Giai Thiệu Điền sẽ phát khùng, đánh cậu trước mặt người khác thì không có khả năng nhưng chỉ có hai người thì khó nói.
Cậu rón rén đi phía sau hắn, từng bước chân đều để lại lời cầu cứu, trong lòng đang thầm mong đối phương sẽ nương tay.
Ngồi vào xe như ngồi bàn chông, mông thì êm ái nhưng lòng không yên, cậu lâu lâu lại lén nhìn sang bên cạnh.
Giữa trán Giai Thiệu Điền xuất hiện vài nếp nhăn, cậu khổ rồi.
“Tôi nói buổi chiều tự lo được nên anh Trần Nghiêm không có đến, kết quả là tôi ngủ quên đến nữa đêm.” Càng về sau giọng cậu càng nhỏ dần đều.
Hắn không phản bác làm Lưu Hiên lo lắng gấp bội, thứ đối phương cần chỉ là đôi mắt, có cần phải quản nghiêm thế không? Cậu thật chẳng hiểu nổi.
“Cậu tiếp cận tên đó làm gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu ngoài dự liệu.
“Con người Dạ Vu Ngôn rất tốt.” Cậu e dè nói tiếp “Chỉ muốn làm bạn, tôi không phải tiếp cận.”
Mà kể ra có tiếp cận đi nữa, mọi chuyện đều là muốn chuộc lỗi.
Chiếc Audi lao nhanh trên đường như cách Giai Thiệu Điền bộc lộ sự tức giận, đi bộ mười lăm phút để đến cửa hàng tiện lợi, đơn giải chỉ làm bạn thôi sao? Có kẻ ngốc mới tin lời cậu nói.
Trước đây Lưu Hiên làm ra những chuyện xấu gì, chơi với thể loại người nào, đến những nơi náo nhiệt đầy tạp nham hắn đều không quan tâm, nhưng giờ đây hắn biết rõ cậu không phải là Lưu Hiên.
Rõ ràng là cậu chấp nhận làm em trai của hắn trước, nếu đã tự nguyện cũng phải ra dáng một chút.
Giai Thiệu Điền đưa Lưu Hiên đến công ty là muốn cậu thích nghi với môi trường, tránh việc ăn chơi lêu lỏng giống như tên nào đó.
Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Giai Thiệu Điền không nặng không nhẹ nói: “Tôi sẽ thay thế người khác, sau này ban đêm không được ra ngoài.”
Lưu Hiên lí nhí đáp: “Tôi biết rồi.”
Về đến nhà cậu âm thầm lui về phòng, may mắn là cái ổ nhỏ đó có thể che chở cho cậu. Ngày mai là cuối tuần, ngủ trễ một chút cũng không sao.
Ngả lưng xuống giường Lưu Hiên đấu tranh tâm lý dữ dội, cậu nên ngủ hay là uống nước cầm hơi, lúc nãy cái gì cũng chưa kịp động vào, đói sắp chết người rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lưu Hiên bật dậy bày ra dáng vẻ hoài nghi nhân sinh, căn nhà này chỉ có cậu và hắn, không phải trận dạy dỗ bây giờ mới bắt đầu chứ?
Sau khi cách cửa mở ra, gương mặt băng lãnh cùng với đôi mắt xếch lên dần xuất hiện.
Hắn đưa chiếc hộp được đóng gói cẩn thận qua cho cậu, chất giọng đã dịu đi mấy phần: “Tôi về trễ nên không có nhiều sự lựa chọn.”
Cái suy nghĩ có còn hơn không lướt qua đầu Lưu Hiên, chắc chắn cậu bị điên rồi.
Cậu nhận lấy rồi ngước mắt hỏi: “Anh đã ăn gì chưa?”
“Rồi, tôi không giống như cậu.” Trong câu nói chứa ẩn ý, hắn đang trách cậu chỉ lo ngủ mà quên việc ăn.
Nói rồi hắn rời đi như lẽ đương nhiên, Lưu Hiên vẫn không tin được bản thân bình yên vô sự. Cậu quay vào trong lắp đầy cái bụng rỗng, sau đó đánh một giấc thật sâu đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Cậu xuống nhà, bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, khói bốc lên hòa vào tia nắng xuyên qua cửa sổ ở bếp.
Người giúp việc bưng món cuối cùng lên sau đó cung kính truyền đạt: “Giai Tổng căn dặn, cậu dùng bữa trước, ngài ấy còn có việc cần xử lý.”