Lưu Hiên cầm lấy điện thoại rời khỏi phòng nghỉ, đúng lúc Giai Thiệu Điền cũng vừa xong việc.
Ngủ hai giấc cậu mới phát hiện bảng chức vụ đặt trên bàn làm việc của đối phương, hắn còn trẻ như vậy đã trở chủ tịch của một tập đoàn, câu nói khi đó đúng là không phải nói đùa.
Bước ra khỏi phòng làm việc cậu càng kinh ngạc hơn, dọc hành lang được lắp kính trong suốt, từ trên cao nhìn xuống con người phía dưới chỉ là một chấm nhỏ, vô cùng nhỏ. Ánh đèn lấp lánh với đủ loại màu sắc, bức tranh này còn đẹp hơn so với lúc cậu đứng trên tầng thượng của bệnh viện.
Lưu Hiên cùng Giai Thiệu Điền đi vào thang máy, đến hầm giữ xe cậu chủ động ngồi ở phía sau, được một lúc mà hắn còn rề rà chưa chịu khởi động.
Cậu muốn hỏi rồi lại thôi, hắn là trời cậu nào dám ý kiến.
“Lời tôi nói, cậu nghe không hiểu sao?” Giọng nói âm trầm dường như mang theo cả nam cực, lạnh đến buốt cả người.
Lưu Hiên hít sâu một hơi, che dấu sự sợ hãi đang trào dâng, may mắn là đầu ốc cậu chưa hỏng vẫn còn nhớ ra lời căn dặn của Giai Thiệu Điền. Đến khi cậu ngồi vào ghế phụ lái, hắn mới chịu lái xe rời khỏi đó.
Giai Thiệu Điền ghé qua nhà hàng lần trước để dùng bữa tối, bàn ăn sang trọng với mức giá trên trời.
Lần này hắn cũng là người gọi món, có vẻ như đã tham khảo qua ý kiến của bác sĩ nên một bàn toàn là những món thanh đạm.
“Ngày mai có muốn đến công ty không?” Hắn ngồi ở phía đối diện, lãnh đạm hỏi.
Lưu Hiên khẽ lắc đầu từ chối, chỉ cần ở cùng với Giai Thiệu Điền, mọi thứ đều trở nên nhàm chán. Lúc nào cũng phải xem tâm trạng hắn đang vui hay buồn, áp lực trùng trùng.
“Chẳng phải nên đồng ý sao?” Hắn nhướng mày hỏi.
Cậu ngỡ ngàng nhìn hắn, lát sau thở ra một hơi đầy tâm trạng.
Thức ăn vừa nãy còn ngon như vậy mà, hiện tại chạm vào lưỡi chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì cả.
Đến tận lúc về Lưu Hiên chẳng thèm nhìn mặt Giai Thiệu Điền lấy một cái, cậu chui rút vào phòng, nơi mà người kia không thể xâm phạm được. Truyện Truyện Teen
Đứng dưới dòng nước mát lạnh, Lưu Hiên cảm thấy cả người nhẹ hẫng, bao nhiêu mệt mỏi đều bị cuốn trôi. Cậu vuốt ngược tóc về sau, những ngón tay thon dài khẽ lướt trên xương quai xanh, thầm nghĩ cái thân thể này được chăm chút tốt như vậy, mới vài ngày nhịn ăn đã teo tốp.
Một lúc sau Lưu Hiên xuất hiện cùng với chiếc khăn tắm, giọt nước xuôi theo tóc nhỏ tí tách xuống bờ vai nhẵn mịn. Cậu sấy tóc rồi mới ngồi vào bàn học, môn thi tiếp theo chỉ cần bám chặt vào sách giáo là đủ sống.
Sáng hôm sau Lưu Hiên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, lạ ở điểm Giai Thiệu Điền không xuất đầu lộ diện. Cậu mừng muốn nhảy lên tung hô, nhịn lại nụ cười ở trên môi đẩy nhanh bước chân rời khỏi nhà, người anh trai này rốt cuộc cũng tha cho cậu rồi.
Môn thi cuối cùng trôi qua trong bình yên, người bạn thân Trình Trục Tư cũng an toàn cập bến.
Lưu Hiên vẫn chưa quên vụ việc ngày hôm qua, vừa rời khỏi phòng thi cậu đã kéo Dạ Vu Ngôn vào một góc.
“Chuyện ngày hôm qua là sao vậy?” Cậu quay màn hình điện thoại về phía đối diện.
“Chỉ là nhầm lẫn, đã giải quyết ổn thỏa.” Dạ Vu Ngôn chần chừ đáp.
Lưu Hiên vui vẻ nhập dòng chữ: “Vậy thì tốt quá rồi, người đó có xin lỗi cậu đàng hoàng không?”
Dạ Vu Ngôn sững người, nhanh chóng mở miệng: “Chuyện đó… Có.”
Bận rộn bơi trong đống nợ, bây giờ hắn ta mới cảm nhận được bản thân mình đang sống, lừa gạt bản thân tài giỏi đến nhường nào cũng không thoát khỏi cảnh đơn độc, lủi thủi một mình, cho dù cố lơ đi nó vẫn hiện hữu vì đó là sự thật, chối cãi bằng cách nào đây?
Trước nay Dạ Vu Ngôn không ghét Lưu Hiên, cậu muốn chuộc lỗi hay là mục đích gì khác, hắn ta đều không quan tâm, nhưng chính câu nói này làm tim Dạ Vu Ngôn chậm đi vào nhịp, lòng ngực đột nhiên dâng trào cảm xúc khó tả.
Điện thoại Lưu Hiên có cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, cậu thẳng tay từ chối, chỉ hai giây sau dãy số đó lại xuất hiện.
Dạ Vu Ngôn điềm tĩnh lên tiếng: “Cậu có việc bận, vậy tôi xin phép đi trước, hôm nay không thể nghĩ nữa.”
Lưu Hiên gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Cậu định chặn số điện thoại vừa rồi, ma xui quỷ khiến bấm nhầm sang nút nhận cuộc gọi.
Bảo tên câm nói chuyện bằng nào?
“Xin chào Lưu thiếu, tôi là trợ lý của Giai Tổng, tên là Trần Nghiêm, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này.”
“Mọi người nói Giai Tổng hôm nay không đến công ty, cậu có thể nào về nhà một chuyến xem xét được không ạ?”
“Giai Tổng hiếm khi nghỉ mà không nói trước, tôi còn đang trên đường quay về nước, xin cậu rộng lượng giúp đỡ.”
“Lưu thiếu…”
Cậu trực tiếp ngắt máy, bắt đầu nhập tin nhắn: “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
Chưa đến ba mươi giây đã có hồi đáp từ cái người tên Trần Nghiêm: “Thành thật xin lỗi, tôi quên mất việc cổ họng cậu không tốt.”
Ngủ hai giấc cậu mới phát hiện bảng chức vụ đặt trên bàn làm việc của đối phương, hắn còn trẻ như vậy đã trở chủ tịch của một tập đoàn, câu nói khi đó đúng là không phải nói đùa.
Bước ra khỏi phòng làm việc cậu càng kinh ngạc hơn, dọc hành lang được lắp kính trong suốt, từ trên cao nhìn xuống con người phía dưới chỉ là một chấm nhỏ, vô cùng nhỏ. Ánh đèn lấp lánh với đủ loại màu sắc, bức tranh này còn đẹp hơn so với lúc cậu đứng trên tầng thượng của bệnh viện.
Lưu Hiên cùng Giai Thiệu Điền đi vào thang máy, đến hầm giữ xe cậu chủ động ngồi ở phía sau, được một lúc mà hắn còn rề rà chưa chịu khởi động.
Cậu muốn hỏi rồi lại thôi, hắn là trời cậu nào dám ý kiến.
“Lời tôi nói, cậu nghe không hiểu sao?” Giọng nói âm trầm dường như mang theo cả nam cực, lạnh đến buốt cả người.
Lưu Hiên hít sâu một hơi, che dấu sự sợ hãi đang trào dâng, may mắn là đầu ốc cậu chưa hỏng vẫn còn nhớ ra lời căn dặn của Giai Thiệu Điền. Đến khi cậu ngồi vào ghế phụ lái, hắn mới chịu lái xe rời khỏi đó.
Giai Thiệu Điền ghé qua nhà hàng lần trước để dùng bữa tối, bàn ăn sang trọng với mức giá trên trời.
Lần này hắn cũng là người gọi món, có vẻ như đã tham khảo qua ý kiến của bác sĩ nên một bàn toàn là những món thanh đạm.
“Ngày mai có muốn đến công ty không?” Hắn ngồi ở phía đối diện, lãnh đạm hỏi.
Lưu Hiên khẽ lắc đầu từ chối, chỉ cần ở cùng với Giai Thiệu Điền, mọi thứ đều trở nên nhàm chán. Lúc nào cũng phải xem tâm trạng hắn đang vui hay buồn, áp lực trùng trùng.
“Chẳng phải nên đồng ý sao?” Hắn nhướng mày hỏi.
Cậu ngỡ ngàng nhìn hắn, lát sau thở ra một hơi đầy tâm trạng.
Thức ăn vừa nãy còn ngon như vậy mà, hiện tại chạm vào lưỡi chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì cả.
Đến tận lúc về Lưu Hiên chẳng thèm nhìn mặt Giai Thiệu Điền lấy một cái, cậu chui rút vào phòng, nơi mà người kia không thể xâm phạm được. Truyện Truyện Teen
Đứng dưới dòng nước mát lạnh, Lưu Hiên cảm thấy cả người nhẹ hẫng, bao nhiêu mệt mỏi đều bị cuốn trôi. Cậu vuốt ngược tóc về sau, những ngón tay thon dài khẽ lướt trên xương quai xanh, thầm nghĩ cái thân thể này được chăm chút tốt như vậy, mới vài ngày nhịn ăn đã teo tốp.
Một lúc sau Lưu Hiên xuất hiện cùng với chiếc khăn tắm, giọt nước xuôi theo tóc nhỏ tí tách xuống bờ vai nhẵn mịn. Cậu sấy tóc rồi mới ngồi vào bàn học, môn thi tiếp theo chỉ cần bám chặt vào sách giáo là đủ sống.
Sáng hôm sau Lưu Hiên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, lạ ở điểm Giai Thiệu Điền không xuất đầu lộ diện. Cậu mừng muốn nhảy lên tung hô, nhịn lại nụ cười ở trên môi đẩy nhanh bước chân rời khỏi nhà, người anh trai này rốt cuộc cũng tha cho cậu rồi.
Môn thi cuối cùng trôi qua trong bình yên, người bạn thân Trình Trục Tư cũng an toàn cập bến.
Lưu Hiên vẫn chưa quên vụ việc ngày hôm qua, vừa rời khỏi phòng thi cậu đã kéo Dạ Vu Ngôn vào một góc.
“Chuyện ngày hôm qua là sao vậy?” Cậu quay màn hình điện thoại về phía đối diện.
“Chỉ là nhầm lẫn, đã giải quyết ổn thỏa.” Dạ Vu Ngôn chần chừ đáp.
Lưu Hiên vui vẻ nhập dòng chữ: “Vậy thì tốt quá rồi, người đó có xin lỗi cậu đàng hoàng không?”
Dạ Vu Ngôn sững người, nhanh chóng mở miệng: “Chuyện đó… Có.”
Bận rộn bơi trong đống nợ, bây giờ hắn ta mới cảm nhận được bản thân mình đang sống, lừa gạt bản thân tài giỏi đến nhường nào cũng không thoát khỏi cảnh đơn độc, lủi thủi một mình, cho dù cố lơ đi nó vẫn hiện hữu vì đó là sự thật, chối cãi bằng cách nào đây?
Trước nay Dạ Vu Ngôn không ghét Lưu Hiên, cậu muốn chuộc lỗi hay là mục đích gì khác, hắn ta đều không quan tâm, nhưng chính câu nói này làm tim Dạ Vu Ngôn chậm đi vào nhịp, lòng ngực đột nhiên dâng trào cảm xúc khó tả.
Điện thoại Lưu Hiên có cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, cậu thẳng tay từ chối, chỉ hai giây sau dãy số đó lại xuất hiện.
Dạ Vu Ngôn điềm tĩnh lên tiếng: “Cậu có việc bận, vậy tôi xin phép đi trước, hôm nay không thể nghĩ nữa.”
Lưu Hiên gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Cậu định chặn số điện thoại vừa rồi, ma xui quỷ khiến bấm nhầm sang nút nhận cuộc gọi.
Bảo tên câm nói chuyện bằng nào?
“Xin chào Lưu thiếu, tôi là trợ lý của Giai Tổng, tên là Trần Nghiêm, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này.”
“Mọi người nói Giai Tổng hôm nay không đến công ty, cậu có thể nào về nhà một chuyến xem xét được không ạ?”
“Giai Tổng hiếm khi nghỉ mà không nói trước, tôi còn đang trên đường quay về nước, xin cậu rộng lượng giúp đỡ.”
“Lưu thiếu…”
Cậu trực tiếp ngắt máy, bắt đầu nhập tin nhắn: “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
Chưa đến ba mươi giây đã có hồi đáp từ cái người tên Trần Nghiêm: “Thành thật xin lỗi, tôi quên mất việc cổ họng cậu không tốt.”