Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như vậy của Tiêu Cận Ngôn.
Cho dù anh có tức giận tới đâu đi nữa thì cùng lắm chỉ phớt lờ cô ta, đây là lần đầu tiên anh không nghe điện thoại của cô ta trong nhiều ngày như vậy, cũng là lần đầu tiên anh quát vào mặt cô ta thế này.
“Cận Ngôn, anh hung dữ như vậy làm gì?”
Tiêu Cận Ngôn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng người phụ nữ trước mặt dường như hoàn toàn khác so với lần đầu gặp mặt vào sáu năm trước.
“Tuyết Duyệt, sao cô lại biến thành thế này?” Trong mắt Tiêu Cận Ngôn đầy vẻ thất vọng và nuối tiếc: “Mấy năm chúng ta ở bên nhau, hầu như tôi chưa từng nhắc đến Cẩm Tinh trước mặt cô, cũng không gặp mặt cô ấy nhiều lần, đúng ra giữa cô và cô ấy không quen biết nhau mới phải, nhưng vì sao ngay cả ngày kỷ niệm của chúng tôi cô cũng biết? Là ai đã nói với cô? Hay là… cô đã biết chuyện của tôi và cô ấy từ lâu rồi, cả cuộc gặp gỡ giữa chúng ta cũng không phải là tình cờ?"
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn khiến Dương Tuyết Duyệt có hơi luống cuống.
Vừa rồi do nhất thời kích động nên cô ta đã lỡ lời, thế nhưng cô ta lại quên rằng Tiêu Cận Ngôn cũng không phải đồ ngốc.
Chẳng qua trước đây anh luôn căm hận Cẩm Tinh nên mới theo bản năng không thèm suy nghĩ đến những điểm đáng ngờ đó, cho rằng Tô Cẩm Tinh ở bên anh chỉ muốn lừa dối anh, mê hoặc anh để chiếm đoạt nhà họ Tiêu.
Nhưng hiện tại, dường như ngay cả hận thù cũng không thể ngăn cản được Tô Cẩm Tinh gặm nhấm trái tim anh từng chút từng chút một.
Dương Tuyết Duyệt điều chỉnh lại tâm tình một chút, sau khi bình tĩnh lại mới từ từ lên tiếng: “Cận Ngôn, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là tình cờ thật mà. Anh đến cửa hàng 4S để sửa xe, em đúng lúc phụ trách xe của anh, nếu như em cố tình làm vậy thì sao em biết xe của anh bị hư lúc nào? Kể cả khi hư rồi thì làm sao em biết được anh sẽ đến cửa hàng 4S nào chứ?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại rồi lắc đầu: “Tuyết Duyệt, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao cô lại biết được ngày kỷ niệm của tôi và Cẩm Tinh?”
“… Bố nói cho em biết.”
“Bố?” Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Lưu Phấn?"
“…Ừm.” Dương Tuyết Duyệt nói: “Bố em là cậu của Tô Cẩm Tinh, anh và cô ấy ở cùng nhau khi nào, yêu nhau khi nào, đính hôn khi nào ông ấy đều biết.”
Tiêu Cận Ngôn không tin: “Quan hệ giữa Cẩm Tinh và cậu của cô ấy không tốt lắm, cô ấy sẽ không nói loại chuyện riêng tư thế này cho ông ta biết đâu.”
“Nhưng cô ấy sẽ nói với mẹ cô ấy đấy, mà mẹ cô ấy sẽ nói lại với bố của em. Dù thế nào đi nữa cũng là chị em, nói một chút thì có sao đâu chứ.”
Tiêu Cận Ngôn nở một nụ cười giận dữ: “Thế nào, là cô cố ý kêu Lưu Phấn đi gặp dì Tôn đúng không?”
“Em không có.”
“Tuyết Duyệt, bây giờ cô suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, tôi nhắc lại một lần cuối cùng, tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Cô đã từng nói dối tôi một lần, nếu bây giờ nói dối tôi thêm lần nữa thì cô biết hậu quả rồi đó.”
Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt tái nhợt: “Hậu quả thế nào? Anh muốn đưa em đến đồn cảnh sát rồi tố cáo em, nói em lỡ tay đẩy ngã thím Trương hả?”
Vốn dĩ cô ta còn cho rằng, ít nhất Tiêu Cận Ngôn sẽ phủ nhận hoặc tha thứ cho cô ta lần này, bảo lần sau không được tái phạm nữa, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Cận Ngôn hỏi ngược một câu: “Là lỡ tay sao?”
“Em…”
“Tuyết Duyệt, chuyện cho tới bây giờ có phải cô lỡ tay hay không chỉ có cô và thím Trương biết. Mà thím Trương đã qua đời, camera giám sát lại không quay được mặt của cô, nếu cô một mực nói rằng mình lỡ tay thì tôi và cảnh sát cũng không thể làm gì được cô. Nhưng Tuyết Duyệt, cô làm như vậy có thấy có lỗi với lương tâm của mình hay không?”
Dương Tuyết Duyệt cắn môi, không lên tiếng.
“Sự thật như thế nào, lòng tôi đã rõ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lần này sau khi rời đi tôi cũng đã suy nghĩ qua, có lẽ cuộc gặp gỡ giữa chúng ta quá mức trùng hợp. Cẩm Tinh vừa mới rời đi thì ngay sau đó tôi đã gặp được cô. Lúc tôi vừa mất hết mọi thứ rồi rơi vào cảnh chán chường thì cô liền đúng lúc xuất hiện trước mặt tôi, người hưởng lợi cuối cùng không phải Cẩm Tinh, mà là Lưu Phấn, là mẹ của cô Vương Gia Linh, là cô. "
“Cận Ngôn, anh nghĩ nhiều rồi, không phải như thế đâu…”
"Ngày đó ở đồn cảnh sát, sĩ quan cảnh sát đã nói với tôi một câu mà tôi cảm thấy rất có lý: Khi một chuyện xảy ra thì tất nhiên sẽ có người có lợi, mà người hưởng lợi lớn nhất cũng chính là người đáng nghi ngờ nhất.
Dương Tuyết Duyệt bị anh nhìn nên có hơi mất tự nhiên, cô ta nhịn không được rũ mắt xuống nhưng không thể thốt ra một câu phản bác nào.
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn chợt trở nên lạnh lẽo: “Tôi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi và Cẩm Tinh xa nhau, trong vụ tai nạn xe hơi lần đó, Cẩm Tinh đã mất đi đứa con và bố của mình, cô ấy không những không có lợi gì mà ngược lại còn là nạn nhân lớn nhất trong vụ tai nạn đó. Mà Lưu Phấn lại chiếm được hết tất cả tài sản của nhà họ Tô và nhà họ Tiêu, sau đó còn rước mẹ con cô vào cửa.”
“… Cho nên anh mới nghi ngờ bố sao?”
“Chẳng lẽ không nên nghi ngờ ông ta sao?”
“Nhưng tai nạn xe không phải do ông ấy gây ra, ông ấy cũng không có cách nào có thể khiến bố của Tô Cẩm Tinh tông vào xe của bố mẹ anh mà?”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ điều tra rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tuyết Duyệt, tuy tôi rất hy vọng chuyện này sẽ không liên quan gì đến cô, nhưng lý trí lại nói với tôi khả năng đó có thể sẽ không nhỏ đâu.”
Dương Tuyết Duyệt nôn nóng: “Cận Ngôn, anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nghi ngờ em sao? Khi em theo mẹ bước vào cửa thì bố của Tô Cẩm Tinh đã chết rồi, thậm chí ngay cả mặt mũi của ông ấy em còn chưa gặp qua, sao có thể xúi giục ông ấy đụng vào người khác được chứ? Anh đừng suy đoán lung tung rồi vu khống cho em, anh có biết như thế sẽ làm em tổn thương thế nào không?”
“Nếu cuối cùng tra ra sự thật mà không liên quan gì đến cô, tôi sẽ xin lỗi cô đồng thời cho cô một khoản phí chia tay đáng kể. Nếu như có liên quan đến cô…” Tiêu Cận Ngôn không nói tiếp, nhưng Dương Tuyết Duyệt đã hiểu ý tứ trong lời của anh.
Anh đã biết sự thật về cái chết của thím Trương, nhưng vì không có bằng chứng trực tiếp nên anh không thể làm gì được cô ta, nhưng còn vụ tai nạn xe liên quan đến cái chết của bố mẹ anh, anh sẽ không cho qua một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dương Tuyết Duyệt vẫn mạnh miệng như trước: “Nếu anh đã nói đến như thế thì em cũng không còn gì để nói, em sẽ đợi mọi chuyện được sáng tỏ, đến lúc đó anh phải đến đây xin lỗi em.”
“Tôi cũng mong sẽ có ngày đó.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi đã mua căn nhà này dưới danh nghĩa của cô coi như phí chia tay giữa chúng ta, sau này tôi sẽ chuyển thêm một khoản tiền vào tài khoản của cô để cô không phải lo cơm ăn áo mặc nữa. Tuyết Duyệt, từ giờ trở đi, chúng ta chính thức chia tay."
…
“Mẹ, làm sao bây giờ, hình như Cận Ngôn đã đoán ra rồi.”
Lúc Vương Gia Linh nhận cuộc gọi này thì bà ta đang đi làm đẹp cùng hội chị em.
Bây giờ đã có tiền nên không còn giống như trước đây nữa, khi ra ngoài mua sắm hưởng thụ cuộc sống đều là do bà ta hào phóng trả tiền, còn mời đám chị em đi ra ngoài chơi.
Kìm nén quá lâu nên lúc nào cũng muốn tiêu tiền một chút để phục thù, giống như làm vậy mới có thể bù đắp lại những tháng ngày đã bạc đãi bản thân.
Trên mặt Vương Gia Linh vẫn còn đang đắp mặt nạ, lúc nói chuyện miệng cũng không mở ra quá lớn được. Bà ta nghe thế cũng không quá kích động, chỉ hỏi lại: “Cậu ta đoán được gì rồi?”
“Cũng bởi vì cái chết của thím Trương nên anh ta đi đến đồn cảnh sát, một sĩ quan cảnh sát nói với anh ta cái gì mà “Được lợi càng lớn thì càng đáng nghi”, bây giờ anh ta đã nghi ngờ đến bố rồi. Sau đó còn nghi ngờ việc con và anh ta gặp nhau là có âm mưu từ trước nữa…”
Vương Gia Linh nhíu mày: “Mấy hôm nay con đã nói gì với cậu ta? Không phải đã lỡ miệng nói ra rồi chứ?”
Dương Tuyết Duyệt sốt ruột đến sắp phát điên rồi, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Đã mấy hôm rồi con chưa gặp anh ta, gọi điện thoại cho anh ta cũng không được, đến cả cơ hội nói với anh ta một câu còn không có thì làm gì có thể lỡ miệng nói ra được đây?”
Vương Gia Linh lập tức ngồi phắt dậy, mặt nạ trên mặt rơi xuống: “Cái gì? Gọi điện thoại cũng không được là thế nào?”
“… Con cũng không biết, hình như là chặn con rồi, hơn nữa anh ta vừa trở về đã nói sẽ đưa tiền rồi chia tay con nữa. Mẹ, mẹ nói xem con nên làm gì bây giờ?”
Vương Gia Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sao con lại vô dụng như vậy? Cậu ta nói chia tay thì liền chia tay à? Bảo con dò hỏi địa chỉ nhà cũ của cậu ta, con vẫn chưa hỏi nữa hả?”
“Căn bản là không có cơ hội, anh ta hoàn toàn không cho con cơ hội nói chuyện.”
“Tuyết Duyệt, con nghe mẹ nói đây, muốn đối phó với đàn ông thì con phải đánh rắn đánh dập đầu, phải bắt được điểm yếu của cậu ta mới được. Lúc đầu mẹ bày ra bàn cờ dùng tai nạn xe lấy mạng ba người khiến Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa, cũng vì muốn tạo thời cơ thích hợp cho con xuất hiện trước mặt cậu ta. Bây giờ cũng dựa theo cách đó, hiện tại tâm trí của cậu ta rõ ràng đều đặt vào đứa con gái mà Tô Cẩm Tinh sinh ra, nếu con biết đứa bé đó đang ở đâu thì Tiêu Cận Ngôn còn dám không nghe lời con sao?”
Hiện tại, lòng của Dương Tuyết Duyệt rối như tơ vò, chỉ biết gật đầu: “Mẹ, mẹ suy nghĩ cách giúp con đi, con thực sự không thể hình dung ra được.”
“Thế này,” Vương Gia Linh nói: “Đã nuôi dưỡng một đứa trẻ thì nhất định phải mua sữa bột và tã lót. Con đi gặp người giúp việc của cậu ta, coi có tìm được cơ hội nào xem được bản ghi chép mua hàng để lấy địa chỉ giao hàng hay không? Đó chính là vị trí nhà cũ.”