Mục lục
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Tô Cẩm Tinh (Truyện full tác giả: Sầu Riêng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, kim đồng hồ đã điểm 12 giờ.

Dương Tuyết Duyệt ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển TV, chán chường liên tục đổi kênh, nhưng các kênh đa phần chiếu những nội dung vô cùng nhạt nhẽo, không phải mua sắm thì cũng là những bộ phim máu chó não tàn, càng xem tâm tình cô càng nặng nề.

Hôm nay, sau khi cô và Tiêu Cận Ngôn đi mua nhẫn, anh chở cô về nhà, kể từ đó cô không thể liên lạc lại với anh thêm lần nào nữa.

Gọi điện tới số riêng của anh, không có ai nhấc máy, gọi tới số của công ty, họ phản hồi lại rằng anh không ghé qua đó, không ai biết anh đã đi đâu.

Trong lòng cô bắt đầu nổi lên mối nghi ngờ, không biết có phải anh đã đi tới chỗ của đứa tạp chủng kia hay không?

Nhưng cứ cho là anh thật sự đi gặp nó, vậy cũng không có lí do gì không liên lạc được, rốt cuộc thì anh ấy đã đi với ai? Hơn nữa, hôm nay, lúc ở tiệm trang sức, hai người họ còn chạm mặt Tô Cẩm Tinh, chuyện này khiến đáy lòng cô ta càng thêm phiền muộn.

Cô ta ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ được một năm vừa qua, Tô Cẩm Tinh chẳng những không chết, mà còn sinh cho Tiêu Cận Ngôn một đứa con trai.

Nếu như không có đứa trẻ này thì còn dễ dàng giải quyết, nhưng tình thế đã đảo ngược, giữa Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh bỗng có một sợi dây liên kết.

Cô ta chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm một cuộc nữa, nhưng vẫn chỉ có giọng nói trả lời tự động của hệ thống phát ra, cô ta lập tức cúp máy.

Tít… tít… tít…

Khóa cửa được mở ra, đây là ngôi nhà mà Tiêu Cận Ngôn đã mua riêng cho cô, mật mã chỉ có Tiêu Cận Ngôn và cô biết.


Là anh trở về sao?

Dương Tuyết Duyệt vội vã đứng dậy nghênh đón anh: “Cận Ngôn, cuối cùng anh cũng trở về rồi, sao anh lại tắt điện thoại thế? Làm em gọi cho anh mãi mà không được, em lo đến chết rồi đây này.”

Tinh thần Tiêu Cận Ngôn nhìn qua có vẻ không được tốt cho lắm, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, anh dừng lại chỗ đổi giày, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Hết pin.”

“À… Cận Ngôn, chiều nay anh đã đi đâu vậy?”

“Đi làm, sao thế?”

Dương Tuyết Duyệt cong môi làm nũng: “Anh lừa em, em gọi tới công ty hỏi, bọn họ nói anh không hề tới đó.”

Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn trầm xuống: “Em tìm anh có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao? Em nhớ chồng em, muốn gọi điện nói chuyện một chút cũng không được ư?”

Nghe thấy tiếng “chồng” phát ra từ trong miệng cô ta, Tiêu Cận Ngôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Anh có công việc riêng của mình, không thể lúc nào cũng nghe điện thoại của em được, hơn nữa nhân viên trong công ty đến để làm việc, không phải để xử lý chuyện riêng của ông chủ, về sau em đừng gọi đến đó nữa.”

Dương Tuyết Duyệt nghe được chút tức giận trong giọng nói của anh, thầm nhủ không ổn.

Giọng nói mềm nhũn của cô ta vang lên, tiến tới muốn cởi cà vạt ra giúp anh: “… Em biết rồi, để em giúp anh!”

“Khỏi cần đi, để anh tự làm là được rồi!” Tiêu Cận Ngôn thay xong giày, đi vào trong nhà, thả mình trên chiếc ghế sô pha, hai mắt theo đó mà nhắm lại, không nói gì thêm.

Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ kì, Dương Tuyết Duyệt cẩn thận ngồi ở bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây chuyện của công ty rất bận sao? Em thấy anh có vẻ vô cùng mệt mỏi.”

“…”

“Cận Ngôn?”

“Hửm?” Anh chần chừ thật lâu mới lên tiếng đáp lời: “Tuyết Duyệt, để anh yên tĩnh một lát.”

Dương Tuyết Duyệt không nghe theo, bắt đầu mon men tựa đầu lên bả vai anh, nũng nịu hít tới hít lui: “Không được, em phải ngửi xem trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác hay không…”

“Được rồi Tuyết Duyệt!” Tiêu Cận Ngôn đẩy cô ta ra: “Đừng làm loạn nữa có được không? Anh đang rất mệt, để anh yên tĩnh một lát được chứ?”

Dương Tuyết Duyệt bị anh lớn tiếng nói mà có chút sửng sốt, cũng nổi đóa lên: “Anh làm sao vậy? Người ta chỉ muốn thân mật với anh một chút, anh có phản ứng như thế là có ý gì? Chẳng lẽ anh đã thật sự làm chuyện gì khuất tất? Anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác đúng không?”

“Em có thể đừng gây sự vô cớ như thế có được không?”

“Em gây sự vô cớ?” Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt cũng thay đổi: “Em gây sự vô cớ chỗ nào? Không liên lạc được với chồng, về đến nhà chồng lại không nói rõ là đã đi đâu, em nghi ngờ một chút thì có gì là sai cơ chứ?”

“Về sau em có thể đừng một tiếng gọi chồng, hai tiếng gọi chồng được không? Chúng ta còn chưa kết hôn!” Tiêu Cận Ngôn thở dài, thẳng thắn đứng dậy, cầm lấy chìa khoá, bước tới chỗ đổi giày.

Dương Tuyết Duyệt đuổi theo: “Anh làm gì thế? Anh muốn đi đâu?”

“Anh đi tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ.”

“Bị em nói trúng rồi à? Ở bên ngoài anh thật sự có người phụ nữ khác, cho nên mới không dám trả lời thẳng thắn câu hỏi của em có đúng không? Tiêu Cận Ngôn, em không danh không phận ở bên cạnh anh suốt sáu năm qua, vậy mà giờ anh lại như thế… anh chán em rồi ư?”

Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt một cái, cơn đau quặn thắt truyền từ bụng dưới lên.

“Tuyết Duyệt, anh hỏi em một chuyện này.”

Dương Tuyết Duyệt tức giận đáp lại: “Chuyện gì?”

“Những lời Hà Hiểu Hiểu nói ngày hôm nay đều là thật sao?” Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước đó em đã từng sảy thai, không thể có con được nữa, chuyện này là thật sao?”

Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt trắng bệch, trong nháy mắt như một con gà chọi xù lông: “Cận Ngôn, Hà Hiểu Hiểu là bạn thân của Tô Cẩm Tinh, cô ta cố ý hắt nước bẩn lên người em, vậy mà anh cũng tin sao? Em đã từng mang thai đứa con của chúng ta, kết quả bị Tô Cẩm Tinh nhẫn tâm gϊếŧ chết, chuyện này anh cũng biết mà!”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Được, chỉ cần em nói là không phải, anh sẽ tin là không phải.”

“… Anh tới bệnh viện điều tra bệnh án sao?”

“Không có, anh chỉ muốn xác nhận lại trước với em thôi, Tuyết Duyệt, em tốt nhất không nên gạt anh, em biết mà, trên đời này anh ghét nhất là bị người khác lừa dối.”

Dương Tuyết Duyệt chần chừ một chút mới lên tiếng: “… Em không có.”

“… Ừm.”

“Cận Ngôn, anh tin em sao?”

“Anh tin em, Tuyết Duyệt, anh hi vọng em thật sự không lừa dối anh chuyện gì, nếu không…”

“Nếu không cái gì?”

Nếu không cái gì? Tiêu Cận Ngôn hé miệng, nhưng lại không biết phải nói những lời tiếp theo như thế nào.

Nếu không, anh sẽ kết thúc mối quan hệ này?

Không được, Tuyết Duyệt chính là người đã bầu bạn cùng anh, giúp anh vượt qua quãng thời gian anh khó khăn và suy sụp nhất, anh không thể không chịu trách nhiệm với cô.

Nhưng mà…

Hôm nay ở căn nhà cũ ấy, hình bóng Tô Cẩm Tinh ôm lấy Viên Nguyệt, anh không cách nào xóa đi được.

Trên đường anh lái xe trở về, trong đầu đều là hình ảnh kia, suýt chút nữa còn đâm vào đuôi xe của người ta.

Cái tên Tô Cẩm Tinh giống như là một loại bùa chú, khiến cho anh đau đớn đến chết đi sống lại, càng muốn đẩy nó ra xa thì càng cảm thấy dằn vặt như da thịt bị xé rách.

Huống hồ gì, cô còn sinh cho anh bảo bối Viên Nguyệt.

Con gái của anh, cũng là đứa con chung của hai người.

Huyết thống luôn là một thứ rất thần kì, mỗi lần anh phiền muộn vì một điều gì đó, chỉ cần ôm lấy Viên Nguyệt, anh luôn có thể bình tĩnh trở lại.

Bảo bối của anh đặc biệt thích cười, ở trong lồng ngực của anh vô cùng ngoan ngoãn, cô nhóc vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, mỗi lần nghĩ tới con bé, đáy lòng anh đều bị tan chảy.

Từ phía sau lưng bất ngờ có một cánh tay vòng qua ôm lấy anh, là Dương Tuyết Duyệt, cô ta áp mặt mình lên lưng của anh, trong giọng nói mang theo chút nức nở: “Cận Ngôn, có phải anh đang lo lắng em không thể sinh con đúng không?”

Anh cố gắng kéo tay cô ta ra: “Không phải, em đừng suy nghĩ lung tung.”

“Chắc chắn là có! Anh đã bị những lời của Hà Hiểu Hiểu làm ảnh hưởng rồi. Cận Ngôn, anh không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta nỗ lực hơn nữa, em nhất định sẽ có thai, hơn nữa chúng ta còn có Viên Nguyệt mà, em sẽ cố gắng trở thành một người mẹ thật tốt, con gái của anh cũng chính là con gái của em, em sẽ đối xử với con bé như con ruột của mình, kể cả sau này chúng ta có thêm con riêng của chúng ta.”

Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nói: “Tuyết Duyệt, em buông tay ra!”

“Em không buông! Em buông tay ra nhất định anh sẽ rời đi, đã lâu lắm rồi anh không qua đêm ở đây, như vậy em làm sao mang thai được đây? Viên Nguyệt bên kia còn có quản gia chăm sóc, anh không cần phải lo lắng quá, Cận Ngôn, đêm nay ở lại bên em đi, có được không?”

Ở lại bên em, có được không…

Từng câu từng chữ thật quá đỗi quen thuộc.

Quen thuộc bởi lẽ, vào khoảnh khắc như vậy một năm trước, Tô Cẩm Tinh cũng từng gọi điện thoại cho anh nói rằng, nếu muốn ly hôn, phải trở về, ở bên cạnh cô.

Tính toán thời gian một chút, có lẽ Viên Nguyệt là kết tinh của đêm hôm đó.

“Cận Ngôn, hôm nay anh làm sao vậy, anh luôn mất tập trung, những lời em nói anh đều không để ý.” Dương Tuyết Duyệt nói, tay đã chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh ra.

Tiêu Cận Ngôn như mới tỉnh lại từ trong mộng, lùi về sau một bước, gỡ tay của Dương Tuyết Duyệt ra khỏi người mình, cài lại các cúc áo cẩn thận, khôi phục sự tỉnh táo, “Công ty còn có chút việc, đêm nay anh tới công ty tăng ca, em đi ngủ sớm một chút, nếu thiếu tiền thì nói với anh.”

Anh rời khỏi căn hộ mà như chạy trốn ai đó, mãi đến khi ngồi trong xe, đốt một điếu thuốc lá, Tiêu Cận Ngôn mới có cảm giác bình yên đôi chút.


Hít một hơi thật sâu, khói thuốc xộc vào trong phổi khiến anh bị sặc, ho tới mức nước mắt tràn ra.


Trên màn hình điện thoại di động hiển thị một tin nhắn chưa đọc, tới từ thư kí của anh.


Nội dung của tin nhắn là thông báo cho anh biết, Dương Tuyết Duyệt quả thực từng sảy thai, mặc dù cô ta đã mua chuộc bác sĩ xóa hồ sơ bệnh án nhưng lại quên mất lúc cô mua thuốc cũng có lưu lại hồ sơ.


Mà những loại thuốc đó, đều là thuốc đặc trị, chỉ những người sau khi bị sảy thai mới phải dùng đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK