“Tôi muốn con của tôi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Đó là đứa con tôi mang thai mười tháng vất vả sinh ra, Phong tổng cũng chẳng thiếu phụ nữ sinh con cho anh, tại sao phải cướp của tôi.”
“Không được.” Tiêu Cận Ngôn cự tuyệt: “Con của tôi, tôi không thể để nó lưu lạc ở bên ngoài được.”
“Nếu như đứa bé này không phải của anh thì sao?”
Bàn tay Tiêu Cận Ngôn cầm gậy bỗng nhiên siết chặt: “Cô nói sao?”
Tô Cẩm Tinh nhếch môi cười: “Tôi không muốn nói lại lần thứ hai, Phong tổng, nếu anh đã có niềm vui mới, cũng đã chọn nhẫn xong rồi chắc hẳn là sắp kết hôn đúng chứ?Tương lai các người cũng sẽ có con của chính mình, còn con gái của tôi vừa mới ra đời, còn chưa đầy tháng, con bé cần mẹ.”
Đoạn đối thoại này lượng thông tin quá lớn, đừng nói là Trương Diệu và Lục Tư Quân, đến ngay cả Hà Hiểu Hiểu cũng ngẩn cả người.
“Phồn Tinh, cậu còn có con gái sao?”
Tô Cẩm Tinh không muốn nói chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy, cô chỉ nhìn thẳng vào mắt Tiếu Cận Ngôn, chất vấn: “Chủ tịch Tiêu, dám đánh cược không?”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng, không nói được câu nào.
“Chủ tịch Tiêu làm sao vậy? Câm rồi à?”
“Tôi không thể đem con cái ra làm tiền cược.” Tiếu Cận Ngôn nói: “Cô Tô, nể mặt cô là mẹ của Viên Nguyệt, nếu như hôm nay cô thắng, tôi có thể để cho cô đi gặp con bé, nhưng cô muốn đưa con bé đi, thì không được.”
Tô Cẩm Tinh tức giận: “Anh có quyền gì mà ngăn cản mẹ con tôi? Tôi vì con bé mà bỏ ra nhiều cỡ nào anh căn bản không biết! Anh dựa vào đâu mà đưa đứa con tôi liều mạng sinh ra đi chứ? Tiêu Cận Ngôn, anh dựa vào cái gì?”
Tô Cẩm Tinh tâm trạng kích động, làm ảnh hưởng đến vết thương ở ngực, đau đớn từng chút từng chút một kéo tới, vừa mới bắt đầu chỉ hơi âm ỉ, dần dần lan ra đau nhói, cuối cùng càng lúc càng kịch liệt, đau đến nỗi mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng.
“Phồn Tinh!” Hà Hiểu Hiểu vội vàng đỡ lấy cô, gấp rút lục túi của cô: “Thuốc của cậu…thuốc của cậu đây, mau uống đi!”
Tô Cẩm Tinh nhận lấy thuốc giảm đau, dứt khoát nhét vào miệng, nuốt xuống.
Nhưng mà để thuốc phát huy tác dụng thì còn cần thời gian, sắc mặt của cô trong nháy mắt đã tái nhợt không còn giọt máu, đứng cũng không vững.
Hà Hiểu Hiểu đỡ Tô Cẩm Tinh đi đến bên ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, lo lắng không thôi: “Cẩm Tinh, cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đau dạ dày làm sao lại đau đến thế này?”
“Cậu rốt cuộc là bị làm sao?”
Tô Cẩm Tinh mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một đôi giày da của đàn ông quen thuộc.
"Tôi bị làm sao, thì có liên quan gì đến anh không?’’
Tiêu Cận Ngôn cau mày, giọng nói không còn kiên nhẫn: “Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là bị bệnh gì?”
Hà Hiểu Hiểu lôi anh ta ra: “Tiêu Cận Ngôn, tôi thế mà hôm nay mới biết, trong lúc Phồn Tinh mang thai anh đã nɠɵạı ŧìиɦ, đúng không? Cậu ấy liều sống liều chết sinh con gái cho anh, kết quả con gái còn chưa hết cữ, anh đã muốn ly hôn với cậu ấy, còn dẫn người khác đi chọn nhẫn? Anh có phải là người không?”
Tiêu Cận Ngôn cố nén sự kích động của mình, lựa lời nói: “…Chuyện giữa chúng tôi không phải hai ba câu có thể nói rõ.”
“Có cái gì mà không nói rõ được? Phồn Tinh sinh con gái cho anh là sự thực, anh đưa người đàn bà khác đi mua nhẫn cũng là sự thật!” Hà Hiểu Hiểu tức giận đến sắp nổi khùng rồi: “Trước đây tôi còn nghĩ rằng hai người cũng chỉ là vì tình cảm bất hòa nên mới ly hôn, không nghĩ tới thì ra là như vậy… Phồn Tinh, câu không phải sợ, chúng ta kiện anh ta lên tòa, nhất định phải đoạt lại được quyền nuôi con!”
Tiêu Cận Ngôn lúc này tự cao tự đại, nói: “Cô ta lấy cái gì mà tranh quyền nuôi con với tôi? Cô ta có việc làm chính thức không? Có nguồn thu nhập không? Cô ta có thể bảo đảm được cho Viên Nguyệt sau này có thể sống vô lo vô nghĩ, nhận được sự giáo dục tốt nhất không?”
“Dù sao cũng còn hơn là đi theo ba ruột không bằng cầm thú như anh!”
Một lúc lâu sau, thuốc cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Tô Cẩm Tinh lắc lắc lọ thuốc mới phát hiện, hai mươi viên thuốc vèo một cái chỉ còn sót lại lác đác mấy viên.
Nhưng mới chỉ được mấy ngày thôi mà.
“Được.” Cô đáp lại một tiếng: “Nếu như tôi thắng, hãy để tôi gặp con. Còn quyền nuôi con, tôi sẽ nghĩ cách giành lấy.”
Cô đứng dậy, cơ thể vẫn lảo đảo, nhưng biểu hiện lại kiên nghị, đôi mắt trong trẻo, rút ra một cây gậy từ trên giá xuống, nắm trong tay: “Bắt đầu đi.”
Hà Hiểu Hiểu vẫn đi đằng sau Tô Cẩm Tinh, luôn luôn trong tư thế chuẩn bị đỡ lấy cô đang loạng choạng: “Phồn Tinh, cậu nhịn một chút đi, không được thì đừng gắng quá…”
“Tớ có thể, tớ xử lý được.”
Nỗi đau kịch liệt của bệnh ung thư, cô đã chịu đựng được đủ chín tháng, chút đau đớn của vết thương phẫu thuật so với ung thư thời kỳ cuối, vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Lần trước vì con gái cô có thể chịu đựng được, bây giờ cũng có thể như vậy.
“Chủ tịch Tiêu, ai đánh trước đây?”
Tiêu Cận Ngôn vẫn luôn quan sát cô, ánh mắt có chút phức tạp, thống khổ, nghiên cứu, nghi vấn, không ngừng dao động: “Lady first, cô trước.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô cúi người, một cú khai cuộc đẹp đẽ.
Ngay sau đó, giống như lần trước, một nhát tiếp một nhát, tới tận khi trên bàn bi-a chỉ còn lại hai quả bóng.
Cô đứng dậy, hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, lúc cúi xuống lần nữa, lại nhắm ngay vào một góc trống không.
Hà Hiểu Hiểu xem mà sốt ruột: “Phồn Tinh, cậu có nhìn lầm không thế? Hai quả bóng đều ở phía này mà!”
Trương Diệu lên tiếng giải thích: “Cô Tô định đánh vào một góc đàn hồi, cùng lúc đánh hai quả bóng vào lỗ.”
“Hả?”
“Trời má…”
“Lợi hại vậy sao?”
“Nhưng mà làm vậy cũng mạo hiểm quá rồi. Ngộ nhỡ thất bại, điểm của hai quả này cũng cao lắm đó, Chủ tịch Tiêu vẫn rất có khả năng sẽ chuyển bại thành thắng…”
Đến ngay cả Lộ Tư Quân cũng không xem nổi nữa, nhanh chân đi tới giữ tay Tô Cẩm Tinh lại, đau lòng nói: “Tiểu Tinh Tinh, em chỉ cần đánh được một quả nữa vào là có thể thắng rồi, hà tất phải mạo hiểm như vậy?”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, không hiểu nói: “Học trưởng, anh là bạn tốt của Tiêu Cận Ngôn đấy.”
Lộ Tư Quân mặt mày tối sầm lại, trầm giọng nói: “Anh không biết trước đây giữa hai người lại xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Không có chuyện gì cả, đều đã qua rồi. những chuyện này cũng không tổn thương đến tôi, tôi chỉ cần con gái mình thôi.”
Nói xong, cô vùng khỏi tay Lộ Tư Quân, lại một lần nữa ngắm góc độ.
Gậy bi-a đột nhiên chọc một nhát, bóng trắng bắn ra với tốc độ cực nhanh, đụng phải khung bàn bi-a, sau đó bật ra lao về phía hai quả bóng còn sót lại trên bàn.
“Cạch”, một quả bóng đi vào trong lỗ.
Lực đàn hồi làm bóng trắng bật ra, lại hướng thẳng đến phía quả bóng còn lại.
Cạch, quả bóng cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn vào trong lỗ ở góc bàn.
Bóng trên bàn bị cô một nhát quét sạch, trong đám đông có người phát ra tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Tô Cẩm Tinh đế gậy bi-a lại lên giá, nhẹ giọng nói: “Phong tổng, tôi thắng rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn cô.
“Tôi muốn gặp con gái tôi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Ngay ngày hôm nay.”
“…Hôm nay không được.”
“Tạo sao không được?” Tô Cẩm Tinh sốt ruột nói: “Chúng ta vừa nãy rõ ràng đã nói rồi, chỉ cần tôi thắng…”
“Phải, chúng ta vừa nãy đã nói rõ rồi, chỉ cần cô thắng tôi liền để cô gặp Viên Nguyệt, nhưng cũng không nói là lúc nào. Tối nay tôi có việc, hôm khác lại nói.”
Bốp.
Một tiếng bạt tai dữ dội vang lên.
Tô Cẩm Tinh tức giận, trực tiếp tát Tiêu Cận Ngôn một cái, cái tát rất mạnh, tay cô vừa tê vừa đau, nhưng mà lúc này cô đã không còn để ý đến bất kì điều gì nữa rồi: “Anh đùa tôi à?”
Tiêu Cận Ngôn giơ tay sờ lên mặt mình, đau đớn làm anh ta hơi nhíu mày lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Chuyện Viên Nguyệt, không phải cô cũng chơi tôi hay sao? Chúng ta mỗi người một lần là hòa.”
“Tôi cần Viên Nguyệt là bởi vì phải cứu…”
“Phải cứu cái đứa con hoang kia! Đứa con hoang cô sinh với thằng đàn ông khác, đúng không?” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Cận Ngôn cắt ngang lời Tô Cẩm Tinh: “Cô từ nước ngoài trở về, gả cho tôi, chơi tôi hết lần này đến lần khác, cũng chỉ vì muốn mang thai, dùng đứa con này để cứu cái đứa con hoang kia! Tô Cẩm Tinh, từ đầu tới cuối cô coi tôi là cái gì? Công cụ lợi dụng? Trước đây thì vì gia sản của nhà họ Tiêu mà chơi xỏ tôi một lần, chơi xong thì ném bỏ mặc đi thẳng, lần này lại là như vậy!”
“Nếu như tôi vì gia sản của nhà họ Tiêu thì làm sao tôi lại suy bại đến nỗi mẹ nằm viện cũng phải đi mượn tiền Hiểu Hiểu chứ?”
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ trên mặt đất, Tô Cẩm Tinh cười khổ.
Tiêu Cận Ngôn thông minh như vậy, sao mà đến chuyện này cũng không nghĩ ra được?
Anh ta đơn giản chỉ là không muốn tin cô mà thôi.
“Mượn?” Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, ánh mắt sắc bén như dao: “Tôi nhớ hôm nay lúc ở cửa hàng đá quý, Hà hiểu Hiểu căn bản không mang đủ tiền, là cô Tô đây vung tiền như rác, mua lại một đôi nhẫn kim cương hơn ba trăm vạn.”