Cậu bé chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Vậy thì bố đối xử với mẹ có tốt không ạ?”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Tốt lắm.”
Tiểu Dương cười rộ lên: “Chỉ cần mẹ vui thì Tiểu Dương cũng vui.”
Hà Hiểu Hiểu ôm lấy Tiểu Dương, hâm mộ nói: “Cẩm Tinh, con trai của cậu thật sự rất dễ thương. Hu hu hu, nếu sau này tớ có một đứa con trai như vậy thì có nằm mơ tớ cũng cười đến mức tỉnh lại luôn.”
“Dì Hiểu Hiểu, dì có thể đến thăm mẹ thường xuyên mà, vậy thì có thể gặp con rồi.”
Hà Hiểu Hiểu thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái: “Được rồi, sau này dì Hiểu Hiểu sẽ là mẹ nuôi của con đó. Con thích Iron Man đúng không? Mẹ nuôi mua cho con! Con muốn cái gì thì mẹ mua cho con cái đó!”
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người này, Tô Cẩm Tinh cảm thấy ấm áp, vui mừng từ tận đáy lòng.
Tiêu Cận Ngôn đã gây cho cô sự thương tổn trước nay chưa từng có, nhưng ít nhất anh cũng đã cho cô hai đứa con đáng yêu và chu đáo này. Ở một mức độ nào đó, cô cũng nên cảm ơn anh.
Từ nay về sau, có Tiểu Dương và Viên Nguyệt ở bên cạnh cô, và cả tiên sinh nữa. Có lẽ, nếu ông trời cho phép, cô và tiên sinh còn có thể có một đứa con.
Đến lúc đó, cả gia đình năm người sẽ sống cùng nhau, điều đó thật tốt biết bao.
Ting ting ting…
Điện thoại reo lên.
Đó là Lục Tước.
“Cẩm Tinh, cô có thích ngôi nhà không? Cô còn cần gì thì cứ nói cho tôi biết.”
Giọng của Tô Cẩm Tinh trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không có, anh… Ý tôi là tiên sinh, tiên sinh đã chuẩn bị rất công phu, không thiếu thứ gì cả.”
Lục Tước cười khẽ: “Vậy là tốt rồi.”
“Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Lục Tước nói: “Có một số chuyện tôi không thể nói với cô, nhưng có một số chuyện thì có nói cũng không sao. Những thứ đó không phải do tôi sắp xếp, cho nên tôi chẳng thể ôm hết công lao này về người mình.”
Tô Cẩm Tinh hơi sững sờ: “… Không phải anh? Đó là ai?”
“Ừm…” Anh ta đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Là chủ nhà ban đầu. Cô ấy đã giúp đỡ thu xếp, cô ấy là người rất tốt, nghe nói cô đưa con đến ở nên đã giúp chuẩn bị rất nhiều đồ dùng cho trẻ em.”
“…Vậy à.”
“Ừ.”
“Còn Iron Man thì sao?”
Lục Tước hơi kinh ngạc: “Iron Man gì?”
“Anh không biết sao?”
“Cẩm Tinh, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Ý tôi là, trong nhà có rất nhiều đồ chơi Iron Man và văn phòng phẩm. Là anh đã nhờ chủ nhà chuẩn bị cho hả?”
“Tôi… à Cẩm Tinh, bên tôi đột nhiên có chút việc, không nói chuyện với cô nữa. Nếu cô có cần gì thì hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Ồ, được.”
Hà Hiểu Hiểu nghiêng người lại gần: “Là điện thoại của Lục Tước à?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Ừm, anh ấy nói mấy thứ này là nhờ chủ nhà ban đầu mua cho.”
Hà Hiểu Hiểu nói: “Nhưng chắc chắn anh ta đã dặn dò chủ nhà những thứ cần mua chứ? Ví dụ như có nhiều anh hùng Iron Man, Marvel như vậy này! Tại sao lại mua nhiều Iron Man về như vậy, cũng chẳng thể nói là chủ nhà tình cờ cũng thích Iron Man đúng không? Quá trùng hợp rồi nhỉ?”
Tô Cẩm Tinh thở dài một tiếng: “… Có lẽ, chỉ là trùng hợp như thế thôi.”
Sau khi xem nhà, Hà Hiểu Hiểu đã đưa cô trở lại bệnh viện vào buổi chiều để kiểm tra lần cuối.
Bác sĩ nhìn tấm phim CT trên tay, nụ cười như trút được gánh nặng nở trên khuôn mặt: “Cô Tô, có vẻ như tế bào ung thư không di căn và không có tổn thương nào khác. Nhưng tốt nhất là ba tháng sau cô nên làm kiểm tra lại một lần nữa, thế thì tốt hơn.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được rồi, tôi nhớ rồi.”
“Phải rồi, kết quả kiểm tra của cô cho thấy các chức năng cơ thể khác nhau của cô vẫn còn hơi thấp, đặc biệt là lượng đường trong máu và huyết áp. Mặc dù không phải là một vấn đề lớn nhưng tốt nhất là về sau nên chú ý nhiều một chút, ăn uống nhiều dinh dưỡng hơn. Nếu trong nhà có bảo mẫu thì cứ ăn ở nhà mình, đừng mua đồ bên ngoài.”
“…Tôi có thể tự mình làm được.”
“Vậy cũng tốt." Bác sĩ ký vào tờ giấy đồng ý xuất viện rồi đưa cho cô: “Sau khi trở về tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi."
Hà Hiểu Hiểu hỏi gấp: “Bác sĩ, vậy Cẩm Tinh có cần phải để ý đến những phương diện khác không? Có thể làm việc được không?”
“Đi làm cũng được, nhưng tốt nhất đừng để quá mệt mỏi. Dù sao vết thương giữa ngực và bụng cũng phải mất một thời gian nữa mới lành hẳn. Khi đi tàu điện ngầm, xe buýt, phải cẩn thận kẻo bị va chạm hoặc chèn ép.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu: “Vấn đề này sẽ không có đâu, tôi có thể đưa cô ấy đi và về. Còn có chuyện gì khác nữa không?”
“Đúng rồi, tôi thấy trên bệnh án của cô Tô có viết là cô đã kết hôn rồi phải không?”
“… Đúng, nhưng đã ly hôn lâu rồi.”
“Ồ, vậy thì không sao. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng cơ thể của cô vẫn chưa thích hợp cho việc quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ của các cặp vợ chồng.”
Tô Cẩm Tinh cười xòa: “Cái này chắc là không đâu.”
“Vậy thì tốt rồi, thế thì không còn gì nữa, chỉ cần chú ý thời gian rồi quay lại kiểm tra là được.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi xuất viện, Hà Hiểu Hiểu đưa cô trở lại căn nhà thuê nhỏ.
“Cẩm Tinh, gần đây cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt và dành thời gian cho bọn trẻ, đừng lo lắng cho mẹ cậu, đã có tớ rồi đây.”
“Phiền cậu rồi, Hiểu Hiểu.”
Hà Hiểu Hiểu bật cười: “Vậy thì tớ đi trước. Tối nay Hoắc Hàn sẽ có buổi biểu diễn, tuy rằng tớ chỉ là bạn gái trên danh nghĩa nhưng cũng phải ủng hộ một chút.”
Hà Hiểu Hiểu lái xe đi, Tô Cẩm Tinh nhìn đèn xe của cô ấy biến mất rồi mới chậm rãi bước vào thang máy.
Ra khỏi thang máy, cô lấy chìa khóa và mở cửa.
Nhưng ngay khi cánh cửa vừa mở ra, cô đã bị ôm vào lòng.
Tô Cẩm Tinh kinh hãi hét lên: “A!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Đừng sợ, là anh.”
“… Tiên sinh?”
Tiên sinh khẽ cười: “Còn ai nữa?”
Tô Cẩm Tinh bị anh ôm lấy nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà vẫn còn vàng rực, và bầu trời vẫn còn sáng!
Ấy vậy mà anh lại tới lúc trời còn sáng?
“Vậy… bọn trẻ đâu rồi?”
“Khi anh đến thì Tiểu Dương đã ngủ trong phòng trẻ sơ sinh với em gái. Chắc Tiểu Dương vẫn còn đang bị chệch múi giờ, lúc này ở nước M là nửa đêm. Tiểu Viên Nguyệt… ha ha, nó cũng giống em như vậy, ngủ say như chết, sét có đánh cũng chẳng dậy.”
Tô Cẩm Tinh hơi đỏ mặt khi nghe anh nói như vậy. Trong những ngày ở khách sạn Dung Thành, cô thật sự đã ngủ rất say, thậm chí còn chẳng biết tiên sinh đã rời đi lúc nào.
“Tiên sinh, giờ vẫn còn là ban ngày đấy.”
“Ừm, sao vậy?”
“Anh không sợ em nhìn thấy mặt của anh sao?”
Bàn tay của tiên sinh nhẹ nhàng che mắt cô, mềm mại như một chiếc lông vũ ấm áp: “Thế này được không?”
“… Ừm.”
“Cẩm Tinh, chỉ là anh quá nóng lòng, quá sốt ruột muốn gặp em, muốn nhìn thấy những đứa trẻ. Chắc em không biết, ngôi nhà này là cảnh đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh rất nhiều lần. Người yêu trong lòng, những đứa con đáng yêu, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đời này anh còn có thể có một ngày hạnh phúc như vậy. Nhưng mà… tất cả đều là em đã cho anh.”
Tô Cẩm Tinh bị anh bịt mắt, nhẹ nhàng nép vào vòng tay anh: “Tiên sinh, nước hoa Cologne trên người anh hôm nay nhạt hơn.”
“Ừm, có bọn trẻ ở đây mà.”
“Căn phòng này… Em rất thích, Tiểu Dương cũng rất thích. Thằng bé thích nhất chính là Iron Man, chủ nhà đã mua cho nó rất nhiều đồ chơi Iron Man.”
Tiên sinh thở dài: “Ừ, anh biết rồi."
Tô Cẩm Tinh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh có biết Tiểu Dương thích Iron Man không? Nhưng hôm nay nói chuyện điện thoại, hình như anh không biết…”
Thân thể tiên sinh cũng cứng ngắc, nhưng anh đã nhanh chóng điều chỉnh: “…Trước đó anh không biết, chẳng phải vừa rồi em đã nói cho anh biết sao?”
“Là vậy sao?”
“… Ừm.”
“Vậy là chủ nhà đã giúp chuẩn bị nhiều đồ chơi Iron Man như này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”
“… Có lẽ con cái của chủ nhà cũng thích Iron Man, cho nên họ nghĩ các bé trai cũng sẽ thích cái này, bởi vậy mới chuẩn bị giúp.” Nụ hôn của tiên sinh khẽ rơi trên mái tóc của cô, hài lòng nói: “Cẩm Tinh, từ nay về sau, nơi này là nhà của chúng ta.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng gật đầu: “So với ngôi nhà anh từng ở thì nhỏ hơn một chút.”
“Tuy nhỏ, nhưng rất ấm áp. Nhà lớn thì được gì chứ? Lạnh lẽo, còn chẳng thoải mái như phòng khách sạn.”
Tô Cẩm Tinh nhớ ra suy đoán của Hà Hiểu Hiểu trước đó, cô thận trọng hỏi: “Tiên sinh, anh… đêm nào anh cũng rời khỏi khách sạn từ rất sớm, kể cả khi ở bệnh viện cũng vậy, anh có ngủ đủ giấc không?”
“Hơi thiếu ngủ.” Tiên sinh cười khổ, ôm cô chặt hơn: “Vậy nên Cẩm Tinh à, anh hơi mệt, chúng ta… đi ngủ nhé?”