Lúc tỉnh lại vết thương ở bụng vẫn còn đau, trong phòng đã không còn bóng dáng của người đàn ông nữa rồi.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy trên bàn có một cốc nước, bên dưới có một tờ giấy: “Nhớ uống thuốc, đừng nuốt sống.”
Lúc cô cầm cốc nước lên thì phát hiện nhiệt độ cốc nước vừa đủ.
Người đàn ông này…
Vì sao chuyện gì cũng có thể tính toán chính xác như vậy chứ?
Ngay cả chuyện hôm qua cô nuốt sống thuốc cũng biết.
Cô rửa mặt qua loa rồi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh đặc biệt, tay mẹ cô vẫn còn ống truyền nhưng tinh thần đã tốt hơn so với mấy ngày trước, mặt cũng hồng hào hơn: “Tiểu Tinh Tinh, sao con lại đến đây?”
Tô Cẩm Tinh đi đến nắm tay bà: “Con là con gái duy nhất của mẹ, con không đến sao được?”
Lưu Ngọc Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô dặn dò: “Mẹ không sao, nơi này bác sĩ y tá đều rất tận tâm, bây giờ con đã là vợ người ta rồi, trong nhà còn có con nhỏ, không cần ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.”
“… Con nhớ mẹ nha.”
“Con đứa nhỏ này.” Lưu Ngọc Quân bật cười: “Đúng rồi, hôm qua mẹ vẫn không có sức nên hôm nay mới nhớ đến mấy chuyện phải dặn con. Đứa nhỏ uống sữa mẹ là tốt nhất nên còn không thể ăn uống linh tinh đấy biết không? Mấy cái thứ như kem, đồ chua cay đều ăn ít đi, không tốt cho đứa bé đâu.”
Tô Cẩm Tinh giật giật khóe môi, gật đầu: “Được.”
Con gái không bên cạnh cô thì sao cô có thể nuôi bằng sữa mẹ được?
Tiểu Dương vừa ra đời đã phải vào lồng kính để quan sát, cô vội vàng quay về nước tìm Tiêu Cận Ngôn, lúc trước cô không thể tự mình nuôi nấng Tiểu Dương, giờ đến con gái mình cũng vậy.
Tô Cẩm Tinh thở dài, trong chuyện này cô luôn cảm thấy mình thiếu hai bé rất nhiều.
Lưu Ngọc Quân vẫn còn dặn dò: “Lời người lớn nói đều đúng, lúc trước mẹ nói con không nghe, toàn ăn những đồ lạnh không thể ăn. Mấy loại hải sản như cua các thứ tốt nhất đừng nên đụng vào. Tiểu Tinh Tinh, mẹ biết từ nhỏ con đã thích ăn những thứ này nhưng chúng ta phải vì bảo bối nhỏ mà nhịn đi một chút được không? Sau khi bảo bối dứt sữa, con muốn ăn gì mẹ cũng làm cho con… Tiểu Tinh Tinh sao con lại khóc?”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi sâu, cố ý nói đùa: “Vừa nghĩ đến phải rất lâu sau mới được ăn kem nên con buồn mới khóc chứ sao.”
“Con đó! Chú mèo ham ăn!” Lưu Ngọc Quân cười khẽ: “Được rồi, đừng khóc. Chuyện của bố con… Là nhà chúng ta có lỗi với Cận Ngôn, bố con đúng là một người nghiện rượu, vậy nên mới thành bi kịch khiến hai nhà chúng ta đều bị thiệt hại. Mẹ còn sợ Cận Ngôn vì chuyện này mà có thành kiến với con, nhưng hôm qua nó còn qua đây thăm mẹ đó… Mẹ rất cảm động, cũng rất vui, sau này con nhất định phải tốt với nó, nhớ chưa?”
“… Nhớ rồi mẹ.”
“Đúng rồi còn chuyện này nữa, con và Cận Ngôn định sinh mấy đứa?”
Tô Cẩm Tinh có chút xấu hổ: “Bọn con còn chưa bàn đến chuyện này.”
“Nghe mẹ, sinh ba đứa, hai đứa đều là con một, trong nhà nhiều trẻ con chút mới vui. Con đừng sợ, đợi mẹ khỏi bệnh sẽ giúp con trông con. Đến lúc đó hai đứa thích tận hưởng thế giới hai người thế nào cũng được, mấy đứa nhỏ giao hết cho mẹ.”
Tô Cẩm Tinh càng nghe càng cay mũi, nước mắt không ngăn được: “Mẹ, mẹ cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng quá bận tâm đến con nữa.”
Lưu Ngọc Quân không đồng ý: “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ không quan tâm con thì còn quan tâm ai? Được rồi, con nghe lời mẹ, về nhà đi, chăm sóc bảo bối nhỏ và Cận Ngôn cho tốt. Tiểu Tinh Tinh của mẹ đã lớn như vậy rồi, con cũng có luôn rồi, nếu bố con ở trên trời biết được chắc chắn sẽ khóc nhè. Ông ấy đó, già đầu rồi nhưng cứ có chuyện gì liên quan đến con thì yếu đuối hơn cả mẹ nữa. Con không biết ngày con lĩnh chứng ông ấy khóc cả đêm đó.”
Nói đến bố, mắt Tô Cẩm Tinh lại ướt đẫm: “Thật sao? Nếu bố ở đây nhất định con sẽ cười ông ấy.”
“Bố con hiểu con nhất.” Lưu Ngọc Quân nói: “Con muốn kết hôn, ông ấy muốn tặng con của hồi môn tốt nhất, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy tiền và phòng đều quá tầm thường nên dứt khoát chuyển cổ phần công ty cho con. Ông ấy nói mình là lão Hoàng Ngưu (1) vất vả công làm việc để kiếm thật nhiều tiền cho con và cháu ngoại, để mấy đứa có một cuộc sống thoải mái hạnh phúc đến hết đời.”
(1) con bò già, ví những người chân thực cần mẫn.
“Mẹ đừng nói nữa…”
Lưu Ngọc Quân cũng đỏ mắt: “Được được, không nói. Tiểu Tinh Tinh, đợi bảo bối nhỏ lớn thêm chút nữa thì mang bé đi gặp bố con nhé.”
Tô Cẩm Tinh trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Không lâu sao cô liền nhận được cuộc điện thoại Tiêu Cận Ngôn “tự mình” gọi.
“Cô đang ở đâu?”
Đúng vậy, hôm nay hai người họ hẹn nhau đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
“Anh đến rồi sao? Hiện tại tôi sẽ qua.”
Tiêu Cận Ngôn nói xong liền cúp điện thoại.
Lưu Ngọc Quân quan tâm hỏi: “Là Cận Ngôn sao? Có phải bé con ở nhà khóc không?”
Tô Cẩm Tinh trả lời qua loa: “Ừm… Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến.”
“Con nhanh đi đi, lúc này là lúc bé con cần mẹ nhất, ngày mai con cũng đường tới, ở nhà chăm sóc đứa bé cho tốt, rõ chưa?”
“Ngày mai con sẽ tính sau.”
Sau khi tạm biệt mẹ, Tô Cẩm Tình ra cổng bệnh viện bắt taxi đến cục dân chính.
Trên đường cô gọi điện thoại cho Tiêu Cận Ngôn muốn nói với anh ta một tiếng mình đang đến, bảo anh ta đợi một lúc.
Nhưng nghĩ lại mới nhớ Tiêu Cận Ngôn nói đã chặn số cô, gọi cũng vô ích.
Cô đang chuẩn bị cúp máy thì điện thoại lại được kết nối ngoài ý muốn: “Alo?”
Tô Cẩm Tinh ngạc nhiên: “Anh bỏ chặn số điện thoại tôi rồi sao?”
Giọng Tiêu Cận Ngôn có chút khàn: “Làm thủ tục xong sẽ chặn tiếp.”
“Ồ.” Tô Cẩm Tinh bật cười: “Không quan trọng, tùy anh.”
“… Cô gọi điện thoại là có chuyện gì? Không muốn ly hôn nữa sao?”
“Không, hiện tại tôi còn muốn chấm dứt cuộc hôn nhân sai lầm này hơn anh, tôi đang trên đường đến cục dân chính, sắp đến nơi rồi, anh đợi tôi một chút.”
Tiêu Cận Ngôn trực tiếp từ chối: “Cô lại muốn bày trò gì? Đã nói là đến sớm để xử lý mà đến trưa cũng không thấy cô đâu, tôi còn phải gọi điện thoại giục cô cô mới đến, nói rõ đi, lần này lại là lý do gì đây, là mẹ cô bệnh nặng cần người bên cạnh, hay là đêm qua cô ở với người đàn ông khác quên luôn thời gian…”
“Tiêu Cận Ngôn!” Tô Cẩm Tinh tức giận nói:“Anh nhất định phải ép tôi đến bước đường cùng mới hài lòng sao?”
“…”
“Đúng, đêm qua tôi đi gặp người đàn ông kia vì anh ấy có thể cho tôi tiền! Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, tiền phẫu thuật cho con trai tôi, còn có cả tôi nữa… Tôi rất cần tiền! Tôi không còn đường nào nữa rồi!”
“Nhà cô đã nghèo đến mức phải bán thân để lấy tiền chữa bệnh sao? Cô lừa ai vậy?”
“Lúc ngân hàng đóng băng thẻ của tôi.”
Tiêu Cận Ngôn sững sờ: “Cái gì?”
“Dương Tuyết Duyệt của anh làm chuyện tốt, bố dượng của cô ta, cũng chính là cậu tôi đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của tôi và mẹ tôi. Hiện tại tôi không còn đồng nào trên người. Nếu như không có tiền thì mẹ tôi trị liệu như thế nào, nếu như anh là tôi thì anh chọn tôn nghiêm của bản thân hay mạng của mẹ anh?”
Tiêu Cận Ngôn trầm mặc.
Tô Cẩm Tinh có thể nghe được tiếng hít thở của anh ta ở bên kia điện thoại.
“Cô có thể nói với tôi, mặc dù bố cô hại chết cha mẹ tôi nhưng mẹ cô vô tội, tôi sẽ giúp bà ấy.”
Tô Cẩm Tinh không nhịn được mà cười: “Tôi nói cho anh kiểu gì? Gọi điện thoại sao? Anh quên anh chặn số của tôi à?”
“Được rồi, bây giờ nói mấy câu này cũng vô dụng, tôi sắp đến cục dân chính rồi, hoàn thành thủ tục chúng ta đường ai nấy đi, tôi trả tự do cho anh, cũng chúc mừng anh cuối cùng cũng đạt được ước muốn của mình, có thể danh chính ngôn thuận cưới Dương Tuyết Duyệt.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Nói cho tôi.”
“Tôi cũng không biết.”
“Tô Cẩm Tinh!” Giọng Tiêu Cận Ngôn cực kì tức giận: “Người đàn ông kia là ai? Nói cho tôi!”
“Tôi cũng rất tò mò anh ấy là ai, nếu như tôi biết thì tốt rồi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Nhưng anh ấy là ai không liên quan đến chúng ta, Tiêu Cận Ngôn, anh không có quyền hỏi chuyện đó.”
“Tôi đương nhiên có, Tô Cẩm Tinh, chúng ta còn chưa chính thức ly hôn, hiện tại tôi vẫn là chồng cô.”