Tô Cẩm Tinh không khỏi bật cười.
Từ khi cô gả cho Tô Cận Ngôn đến giờ đã được sáu năm, trong khoảng thời gian đó có lúc nào anh ta đóng tròn trách nhiệm của một người chồng chưa?
Sinh con mình cô đi, cô ở cữ cũng một mình, một căn nhà to như vậy cũng một mình cô ở.
Một người chồng có cũng được mà không có cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô sao?
“Chủ tịch Tiêu.” Cô dứt khoát đổi xưng hô: “Chúng ta chuẩn bị ly hôn rồi, anh cũng sẽ không còn là chồng của tôi nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi nhà ai người đó về, muốn cưới gả như thế nào cũng không liên quan đến nhau nữa.”
Tiêu Cận Phong nắm chặt tay lái trong tay: “… Nếu như tôi nói tôi không muốn ly hôn nữa thì sao?”
Tô Cẩm Phi kinh sợ: “Anh điên rồi à?”
“Tôi đã sớm điên rồi, từ khi xảy ra sự cố tai nạn xe cộ kia tôi đã sớm điên rồi.”
“Chủ tịch Tiêu, anh có biết anh nói câu này sẽ khiến tôi hiểu nhầm rằng anh vẫn còn tình cảm với tôi, anh không nỡ xa tôi không?”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn sáng lên, nhanh chóng phủ nhận: “Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi chỉ không muốn kẻ thù gϊếŧ bố mình sống tốt thôi. Cô muốn ly hôn với tôi để lao vào vòng tay của người đàn ông khác sao? Tô Cẩm Tinh, cô đừng có mơ.”
Tô Cẩm Tinh tức giận cười: “Vậy anh muốn làm gì? Cả đời không ly hôn sao? Tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng chỉ sợ cô người yêu nhỏ bé Dương Tuyết Duyệt của anh chờ không nổi thôi.”
Tiêu Cận Ngôn không nói chuyện.
Cô tiếp tục nói: “Tôi biết cái chết của bố mẹ anh và thím Trương anh đều tính lên đầu tôi. Anh muốn báo thù tôi sao, được, vậy anh cứ tới đi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
Nói xong cũng là lúc cô đến cục dân chính: “Tôi đã đến cửa cục dân chính, tôi thấy xe anh rồi.”
Hôm nay Tiêu Cận Ngôn đi một chiếc xe Maybach màu đen, biển số xe là 88888.
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, đổi biển số xe như nhà giàu mới nổi vậy, nếu là trước kia anh ta tuyệt đối sẽ không làm vậy, nhưng hiện tại lại có thể đổi sang biển số như vậy có khả năng vì Dương Tuyết Duyệt thích.
Trước kia anh ta thích nhất là chiếc Porche màu vàng, vì… biển số xe chiếc xe đó là ngày sinh của cô.
Thế nhưng 0826 năm nay đã qua, không chỉ năm này mà năm năm trước đó 0826 cũng một mình cô trải qua.
Năm nay… lại có vị tiên sinh thần bí kia.
Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn chỉ là một người thế thân mà thôi.
“Cô gái đến rồi.” Tài xế taxi dừng lại ở ven đường.
Tô Cẩm Tinh nhìn đồng hồ tính tiền, lấy tiền ra đưa cho ông ta.
Lái xe vừa trả tiền thừa cho cô vừa hỏi: “Cô gái, cô đến ly hôn sao?”
Tô Cẩm Tinh cười cười: “Đúng vậy.”
“Thà phá hủy mười tòa miếu còn hơn hủy hoại hôn nhân một gia đình, người trẻ tuổi đừng nên nóng giận một chút liền đòi ly hôn, nói chuyện với nhau một chút xem, biết đâu lại tìm ra biện pháp giải quyết.”
Lái xe tốt bụng nói, trong lòng cô cũng rõ.
Nhưng cuộc hôn nhân của cô và Tiêu Cận Ngôn quá phức tạp, bên trong cũng vướng mắc quá nhiều ân oán không rõ ràng, giống như một cuộn len bị mèo làm rối vậy, đến cùng là ai nợ ai đã không phân rõ được rồi.
Đã không làm rõ được thì trực tiếp cắt đứt đi, từ đây mỗi người một ngả.
“Cảm ơn.” Tô Cẩm Tinh nói cảm ơn rồi đẩy cửa xe đi về phía xe Tiêu Cận Ngôn đang đậu.
Nhưng cô vừa đi được mấy bước thì chiếc Maybach màu đen kia liền rời đi.
Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Tô Cẩm Tinh mở điện thoại gọi.
“Alo?”
“Tiêu Cận Ngôn? Anh đi rồi? Tôi đã đến.”
“… Công ty có việc bận, tôi phải quay lại.”
“Thủ tục ly hôn thì sao?”
“… Ngày nào tôi rảnh thì tính sau, cứ vậy đi, tôi cúp trước.”
Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng cúp điện thoại sau đó tháo tai nghe bluetooth ra bực bội ném xuống ghế phó lái.
Nhưng chuông điện thoại lại vang lên.
Anh ta không kiên nhẫn trực tiếp nhận cuộc gọi, mới mở miệng đã nghiêm nghị quát: “Tôi đã nói hôm nay không rảnh ly hôn! Cô gọi gì nhiều vậy?”
“… Cận Ngôn?”
Là giọng của Dương Tuyết Duyệt.
Tiêu Cẩn Ngôn hơi sửng sốt, ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh ngữ khí của mình: “Tuyết Duyệt, là em à?”
Dương Tuyết Duyệt phát hiện cảm xúc anh ta không tốt, cũng đoán được một chút chuyện: “… Gần đây công ty bận lắm sao?”
“Ừm.”
“Anh đừng bận quá, chú ý thân thể một chút.”
“Cận Ngôn, Viên Nguyệt vẫn khỏe chứ? Em nghĩ rồi, anh là đàn ông, đàn ông chắc chắn không chăm trẻ con tốt bằng phụ nữ, em có thể qua đó giúp anh chăm sóc Viên Nguyệt. Em rất thích con bé…”
“Không cần.” Tiêu Cận Ngôn cự tuyệt: “Em cứ dưỡng thương cho tốt đi, đừng quan tâm đến những chuyện khác, quản gia chăm sóc Viên Nguyệt rất tốt.”
“… Được.”
“Còn có việc gì sao? Nếu như không có chuyện gì khác thì anh cúp trước, đang lái xe.”
“À còn một chuyện nữa…” Dương Tuyết Duyệt nói: “Cuối tuần là sinh nhật mẹ em, em muốn anh sang dự sinh nhật mẹ, có thể không?”
“Cuối tuần anh không rảnh, công ty nhiều việc lắm.”
Dương Tuyết Duyệt không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Sinh nhật của mẹ em ở cuối tuần, không ảnh hưởng đến công việc của anh đâu.”
Tiêu Cận Ngôn bình tĩnh lại, đối mặt với thỉnh cầu hèn có chút nhỏ bé của Dương Tuyết Duyệt, anh ta cũng không muốn từ chối lần nữa.
Dù sao… Lúc trước anh ta đã đồng ý với Tuyết Duyệt sẽ lấy cô ta mà bây giờ lại không thể ly hôn để cho cô ta một hôn lễ, đây là điều anh ta thiếu cô ta.
“Được, anh đi với em.”
Dương Tuyết Duyệt vui vẻ: “Thật sao? Cận Ngôn, anh thật tốt.”
“Được rồi, em đi chọn quà trước đi, thích cái nào mua cái đó, quẹt thẻ của anh, mật mã em biết.”
“Cảm ơn anh Cận Ngôn.”
“Vậy anh cúp máy trước, lái xe nghe điện thoại rất nguy hiểm.”
“Ừm… Cận Ngôn, em còn một chuyện nữa muốn hỏi anh.”
“Em nói đi.”
“Anh nói sẽ lấy em, là thật sao?”
Hầu kết Tiêu Cận Ngôn khẽ chuyển động.
Mở miệng ra định trả lời nhưng lời đến khóe môi lại nuốt ngược lại.
Anh ta không muốn lừa dối người khác, nhưng… hiện tại anh ta cũng không rõ mình đang nghĩ gì trong lòng.
“Đừng suy nghĩ lung tung, không phải lần trước em thích một chiếc túi xách ở Milan sao? Anh mua cho em.”
Anh ta cố ý nói sang chuyện khác, sao Dương Tuyết Duyệt không phát hiện được chứ.
Trong lòng cô ta kìm nén cơn giận, nhưng lại không thể phát tác trước mặt Tiêu Cận Ngôn, chỉ có thể giả bộ khéo léo hiểu chuyện: “Được.”
Sau khi cúp máy, Dương Tuyết Duyệt ném điện thoại ra ngoài.
Tô Cẩm Tinh!
Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ đi làm thủ tục ly hôn, vì sao thái độ của Tiêu Cận Ngôn lại thay đổi?
Nhất định cô đã nói gì đó với Tiêu Cận Ngôn!
Lại là cô!
Vì sao cô không chết đi?
Không phải đã ung thư giai đoạn cuối rồi sao, tại sao vẫn còn sống lâu như vậy chứ?
Nếu như không danh chính ngôn thuận trở nên Tiêu phu nhân, chỉ sợ không kịp nữa rồi.
Tiêu Cận Ngôn đã bắt đầu điều tra lại vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết chân tướng, đến lúc đó cô ta sẽ không còn gì cả…
Không được, cô ta không thể ngồi đó chờ chết được.
Một tuần sau đó của Tô Cẩm Tinh trôi qua trong bình tĩnh mà bận rộn.
Bệnh của mẹ cô đã có chuyển biến tốt hơn, ban ngày cô đến bệnh viện chăm sóc mẹ, ban đêm sẽ đến khách sạn lớn Dung Thành, phòng 231, đóng vai một thế thân.
Một buổi tối nọ cô đi siêu thị mua chút đồ về nấu.
Gần đây mẹ cô ăn cơm bệnh viện nhiều quá nên hơi ngán, hơn nữa cô cũng muốn bổ sung thêm dinh dưỡng cho mẹ nên đi mua một con gà về hầm, chuẩn bị hầm lửa nhỏ qua đêm, mai mang đi bệnh viện.
Không biết từ lúc nào một cánh tay mạnh mẽ quấn lấy eo cô, giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Đang nấu cơm?”
Tô Cẩm Tinh giật mình, nghe giọng anh thì toàn thân cứng lại: “Tiên sinh… Xin lỗi tôi chưa được sự đồng ý của anh đã tự ý dùng phòng bếp, mẹ tôi bà ấy…”
“Xuỵt…” Người đàn ông nhẹ cắt lời cô, ôm trọn cô vào lòng: “Không sao, em muốn dùng phòng bếp lúc nào cũng được.”
“… Cảm ơn.”
“Em đang nấu gì vậy? Ngửi rất thơm.”
“Tôi nấy canh gà.” Tô Cẩm Tinh vội nói: “Nấu rất nhiều, anh đã ăn cơm chưa? Muốn nếm thử không?”
Người đàn ông im lặng một chút: “Cũng được.”
Tô Cẩm Tinh hay động đậy, nhưng dường như người đàn ông không có ý buông tay.
“Tiên sinh…”
“Hửm?”
“Anh không buông tôi ra thì tôi không thể lấy canh cho anh được.”
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, cuối cùng vẫn buông cô ra, nhưng chỉ một giây sau toàn bộ đèn trong phòng bếp đều tắt, cả căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.
“Xin lỗi, tạm thời tôi vẫn chưa thể để em nhìn thấy mặt tô.”
“… Được.” Tô Cẩm Tinh xoa xoa đầu: “Nhưng không có đèn thì sao tôi múc canh cho anh được?”
“Để tôi.” Người đàn ông nắm tay cô kéo ra khỏi phòng bếp, kéo ghế ở phòng ăn ra rồi ấn cô ngồi xuống: “Tôi đã quen sinh hoạt trong bóng tối, để tôi làm.”